Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 114

Đây không phải đùa với lửa thường đâu, mà là lửa của quỷ đấy. Trần Dương liếc gương mặt nghiêm túc của Ngụy Lâm Thanh, nhã nhặn và đạo mạo lắm, quả thật là chẳng thể nào liên kết kẻ này với mấy việc trên giường cho được, cứ như thể đây là kẻ chưa bao giờ nhiễm khói lửa nhân gian. Bỗng anh vô cùng hứng thú muốn kéo chiếc mặt nạ chẳng biết là thật hay giả kia xuống. Thế là anh lật ngược tay lại đè lấy tay Ngụy Lâm Thanh, sau đó đưa tay đến thứ mềm mềm nơi quần kẻ ấy, rồi lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn. Tuy chưa làm việc này bao giờ nhưng do cùng là đàn ông, tất nhiên anh biết phải làm thế nào để kẻ khác sung sướng. Ngụy Lâm Thanh không ngăn anh lại nữa, chỉ tự tránh ra. Chắc là dù gì cũng không chấp nhận được bị một kẻ khác dùng tay an ủi chứ gì. Trần Dương cười toét miệng, anh đẩy vạt trường bào bên dưới của Ngụy Lâm Thanh ra rồi với tay vào, cách lớp quần bắt đầu trêu chọc thứ đang dần cứng lên kia. Ngụy Lâm Thanh là quỷ nên tất nhiên không có độ ấm, không có hơi thở, dù rằng cũng có phản ứng như người bình thường nhưng chẳng thể biết được phản ứng đó là thật hay do mô phỏng mà ra, thật ra việc ấy cũng giống như sự khác biệt về bên ngoài của giống loài. Cho dù kẻ ấy mang hình dạng con người nhưng mãi mãi không phải là người. Trần Dương biết rõ nhưng anh chẳng để tâm. Vào Nam ra Bắc, anh đã từng gặp biết bao cô hồn dã quỷ, sơn tinh mộc quái, phần lớn con người đều xem chúng là kẻ khác loài nên đề phòng vô cùng cẩn thận, dù chúng không trêu chọc ai cũng phải tìm ra diệt trừ bằng hết. Còn anh trước sau vẫn cảm thấy trời sinh vạn vật tự có lý riêng của mình, tất cả cùng sinh sống nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất. Tiếc là dù người hay quỷ, hoặc là các sinh linh khác đều có nguyên tắc riêng, thế là khó tránh khỏi dấy lên xung đột. Bình thường vào những thời điểm ấy, Trần Dương luôn tuân theo một đạo lý – kẻ nắm đấm khỏe nhất là lão Đại. Đạo lý ấy tuy vừa đơn giản lại quá lỗ mãng nhưng rất trực tiếp hữu hiệu, anh thường hay dùng lý lẽ ấy để giáo huấn mấy kẻ không có mắt dám chọc tới anh, và cũng vì lý lẽ ấy mà từng bị vài thứ đuổi theo phải chạy trốn như điên, thiếu chút nữa đã mất luôn cả mạng. Vậy nên khi trông thấy Ngụy Lâm Thanh, anh không hoảng sợ, tính toán phòng bị sẽ có nhưng không hoảng hốt lo sợ. Ngụy Lâm Thanh để mặc anh cởi quần áo mình, để lộ ra đồ trong màu trắng. Trần Dương rất hưởng thụ quá trình lột trần người khác này, tựa như tâm tình hứng thú vô vàn mở những gói quà được tặng. Anh đã từng bị những bạn giường trước kia giễu cợt, song mấy cô em ấy vẫn quấn mình cứng ngắc và tỏ vẻ khá thích thú với trò chơi tình thú này. Đáng tiếc, rõ là Ngụy Lâm Thanh không phải món quà bị động để mặc tháo dỡ tùy ý. Kẻ ấy bắt lấy mấy ngón tay đang rục rích khắp nơi của Trần Dương rồi dùng sức, tư thế trên dưới của cả hai bị hoán đổi. Ngụy Lâm Thanh đè lên người Trần Dương, một tay còn đặt vào nơi quan trọng kia của anh, tay còn lại thì cầm lấy những khuy áo đẹp đẽ kiểu xưa trước ngực anh. Ngụy Lâm Thanh vừa động tâm niệm, quần áo trên người Trần Dương đã không cánh mà bay, anh trần trụi nằm trên giường. Làn da bất ngờ tiếp xúc với luồng khí lạnh buốt, lập tức anh rùng mình. Trần Dương liếm môi tiếc nuối, bãi tha ma này không có rượu thật tiếc quá. Có rượu chẳng những sẽ đuổi đi cái lạnh, mà còn tăng thêm chút tình thú nữa. Có lẽ bị hấp dẫn bởi động tác liếm môi theo bản năng của Trần Dương, đôi môi giá lạnh của Ngụy Lâm Thanh hôn lấy môi anh, cạy mở khớp hàm anh, hôn sâu vào. Chắc chừng bị những hành động trước đó của Trần Dương gây sốt ruột, rốt cuộc Ngụy Lâm Thanh đã chẳng còn ôn tồn săn sóc nữa mà dùng sức lấp kín môi Trần Dương, tựa như muốn nuốt anh vào bụng, khuấy đảo. Không khép miệng lại được, thế là nước bọt chảy ra. Trần Dương không cam chịu yếu thế, sau khi môi bị Ngụy Lâm Thanh hôn lấy lập tức đảo khách thành chủ, với đầu lưỡi vào miệng kẻ kia. Hai kẻ này cứ người tới người đi như thế, chỉ một nụ hôn mà đẩy lên luôn tới cao trào. Trần Dương thấy phía dưới mình cương cứng đến mức không chịu nổi. Đến khi chấm dứt nụ hôn, anh mới vừa thở hồng hộc vừa nói với Ngụy Lâm Thanh, “Học không tệ, xuất sư được rồi.” Ngụy Lâm Thanh lại cúi đầu hôn đôi môi sưng đỏ của anh, “Là do cậu dạy giỏi.” Nghe thế thoắt cái sắc mặt Trần Dương phức tạp vô cùng. Câu này nghe thế nào cũng nghe ra châm chọc. Anh quan sát kỹ đôi mắt Ngụy Lâm Thanh nhưng chẳng thấy được vẻ khác thường gì, trình độ che giấu của kẻ trước mắt này không phải bình thường đâu. Đến kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm của anh mà còn nhìn không thấu. Nghĩ thế Trần Dương cảm thán lắm, con quỷ đã chết sáu chục năm này thật khác với bình thường. Chắc bị chôn dưới đất lâu quá nên tính tình cũng cứng ngắc như cục đất. Ngụy Lâm Thanh chậm rãi trêu chọc cơ thể Trần Dương. Trải qua hai lần trước, bấy giờ kẻ này gần như biết hết mấy chỗ mẫn cảm trên người anh. Lúc hết lòng hết dạ vì người khác, rất nhanh kẻ ấy đã khiến Trần Dương chẳng bao giờ biết hai chữ xấu hổ là gì hưng phấn hẳn. Hai người quấn quýt liên miên trên gường, bất chợt Ngụy Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng ngoài cửa sổ. Một bóng đen lóe lên lướt qua. Mắt Ngụy Lâm Thanh tối sầm, kẻ ấy vừa định cử động đã bị Trần Dương quấn lấy. Trần Dương xoay người ngồi lên Ngụy Lâm Thanh, tay Ngụy Lâm Thanh vòng qua tấm lưng rắn chắc hơi gầy của Trần Dương. Nhìn hành động can đảm và phóng túng của anh, gương mặt chẳng lộ vẻ khát vọng gì của kẻ kia chợt lóe sáng, thứ vừa nhìn thấy bị quẳng sạch khỏi đầu. Mặc kệ là gì thì cứ để sau. Hiện vẫn là trước mắt người này quan trọng nhất. Tay Ngụy Lâm Thanh trượt xuống phần mông Trần Dương, trêu đùa nơi bí ẩn kia rồi duỗi tay đi vào. Trần Dương nằm trên người Ngụy Lâm Thanh, hai người trao cho nhau những nụ hôn ướt át lạnh buốt. Trần Dương mơ mơ màng màng nghĩ, lạnh như thế, vì sao lại cảm thấy nóng thế này. Tay Ngụy Lâm Thanh với vào cơ thể anh không giống như ngón tay mà lại như một luồng khí âm u lạnh. Luồng khí ấy nương theo nhịp điệu, lúc vừa ra vừa vào thì cũng dần trở nên lớn hơn đến khi Trần Dương dần quen. Tất nhiên Trần Dương cảm nhận được sự khác biệt của luồng khí ấy. Anh ậm ờ cắn cổ Ngụy Lâm Thanh, “Thế này tiện thật.” Vốn chuyện giữa hai gã đàn ông thì sẽ vì nơi đó mà không tiện lắm, ở trước hoặc sau gì thì cũng sẽ có một ít phiền hà, thế nên Trần Dương mới không hứng thú, nhưng nếu cứ như bây giờ thì lược bỏ được nhiều phiền phức lắm. Thế này khá vừa ý Trần Dương. Ngụy Lâm Thanh để mặc cho anh cắn, tay thì lướt trên người anh, trấn an cơ thể bị luồng khí trêu chọc nên đang bất an, khẽ khàng “Ừm” đáp trả. Cuối cùng Ngụy Lâm Thanh mới đưa vật cứng lạnh buốt kia của mình vào, Trần Dương đưa tay nắm lấy lưng Ngụy Lâm Thanh, nâng cao chân vòng qua eo Ngụy Lâm Thanh. Anh không thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy phía dưới bị nhét vào một thứ lạnh như băng nên hơi khó chịu. Trần Dương cựa mình, lại bị Ngụy Lâm Thanh giữ chặt, “Đừng nhúc nhích.” Anh không dám động nữa, bởi cảm giác được rằng vì cử động của anh mà thứ cưng cứng trong người dường như hơi lớn hơn một chút, khiến nơi đó chịu không nổi gần như nứt ra. Cuối cùng sau khi Trần Dương quen rồi, Ngụy Lâm Thanh mới chầm chậm chuyển động. Làm chuyện này với Ngụy Lâm Thanh, không nghi ngờ gì là chuyện vừa sung sướng vừa đau khổ vô hạn. Sung sướng là bởi Ngụy Lâm Thanh quả thật rất đàn ông, thứ kia luôn chạm vào nơi Trần Dương thích, hơn nữa Ngụy Lâm Thanh rất để tâm đến cảm thụ của anh nên chưa bao giờ quên vỗ về chỗ phía trước của anh. Còn đau khổ là bởi Ngụy Lâm Thanh rất đàn ông, thế nên lúc nào cũng làm rất lâu, hơn nữa kẻ ấy còn là một con quỷ, vậy là dù chỗ nào của cơ thể cũng giá lạnh, cả nơi kia cũng thế. Trong lúc lăn tới lăn lui, vừa đau vừa sướng, trong đầu Trần Dương hiện lên một ý nghĩ. May là bây giờ đang mùa hè, chứ mùa đông thì quả quyết không thể chơi trò này. Một đêm mưa gió bão bùng, lúc trời sắp sáng thì mưa mới ngừng gió mới lặng. Đến phút cuối Trần Dương vẫn không tránh được van xin buông tha, Ngụy Lâm Thanh thể lực hơn người, mặc dù anh là kẻ thân cường thể kiện nhưng chẳng thể chịu nổi một buổi tối bị giày vò tới lui như vậy. Kẻ kia là quỷ còn anh là người, khác biệt lắm, không so sánh được. Lúc Trần Dương xoa vòng eo đau đến mức như bị kim châm tỉnh giấc, lòng anh đã quyết. Trong vòng hai tuần, à không trong vòng một tuần, tuyệt đối không làm chuyện này nữa. Dù rằng còn trẻ cũng phải kìm chế một ít, chứ không đến già sẽ vượt định mức mà lụn bại mất. Sau khi suy nghĩ cẩn thận Trần Dương mới mặc quần áo vào, chậm rãi ra khỏi cửa. Vừa ra ngoài anh mới phát giác tiết trời hôm nay không tốt lắm. Bên ngoài đầy mây, sương mù lượn khắp, cả ngọn núi bị mưa bụi lất phất bao trùm, không khí ẩm ướt. Sương sớm tách tách rơi, chim hót tước kêu, tiếng vỗ cách phành phạch xuyên qua rừng cây có thể nghe thấy rất rõ. Chẳng qua trong cái không khí mát lành này lại lẫn quá nhiều âm khí và mùi nước tanh tưởi, nên sau một thời gian lâu thì ngay cả hít thở cũng khó khăn. Trần Dương nhìn thấy bóng Ngụy Lâm Thanh như ẩn như hiện giữa màn sương mù dày đặc, khi có khi không. Sương mù cuồn cuộn, mới vừa nhấc chân thì sương đã ùn ùn kéo đến. Trần Dương tự thấy cứ như không phải đang bước giữa sương mà là đang đi trong dòng nước trắng. Màn sương dày im hơi lặng tiếng ngăn lại bước chân anh, khiến anh chẳng thể cất bước nổi. Nhưng Trần Dương đâu phải kẻ dễ bị ảnh hưởng như thế. Anh kiên định không đổi nhấc nhân bước về phía Ngụy Lâm Thanh. Anh muốn mau đến xem người kia rốt cuộc đang làm gì. Ngụy Lâm Thanh tựa như đang hợp lại làm một với màn sương mù, rồi lại như tách rời ra khỏi, cơ thể lẫn vào giữa lằn ranh của sương mù dày đặc. Màn sương quanh kẻ ấy dường như chuyển động bất ổn hơn thường lệ, hệt như những cơn sóng triều, cơn sóng sau tiếp cơn sóng trước. Còn Ngụy Lâm Thanh cứ bên mép bờ không hề nhúc nhích, như thể để màn sương mù ấy xuyên qua người mình, rồi lại như hợp làm một với đám sương ấy. Cơn sóng qua đi, Ngụy Lâm Thanh vẫn là Ngụy Lâm Thanh, trước sau chẳng hề bị vật ngoài tác động. Đứng từ xa nhìn thấy, Trần Dương thầm thở dài nhẹ nhõm, rồi sau đó lại chẳng rõ những lo lắng khẩn trương trong lòng mình từ đâu mà ra. Chắc bởi do nhận thấy sự kỳ lạ của màn sương, anh không muốn con quỷ sẽ là kẻ bầu bạn duy nhất trong hai tháng này của anh có gì bất trắc. Đến nơi rồi mới biết hóa ra Ngụy Lâm Thanh đang ở cạnh bên bếp, không biết đang làm gì. Sương mù dày đặc cuồn cuộn, nhất thời Trần Dương không phân biệt được ngọn lửa đang liếm đáy nồi kia là lửa thường hay ma trơi. Rồi Trần Dương kinh ngạc trông thấy, thì ra Ngụy Lâm Thanh đang nấu ăn. Thấy Trần Dương đến, Ngụy Lâm Thanh bảo anh lại đây. Trần Dương đi qua, thấy trong nồi như đang nấu thứ gì đó hỗn hợp, không chỉ có gạo mà còn các loại ngũ cốc hoa màu khác. Chẳng rõ đã hầm bao lâu, nhìn qua thì sắp chín rồi. Vốn Trần Dương đã đói bụng, giờ lại bị mùi hấp dẫn đến chảy nước miếng. Anh chỉ đành ngồi một bên trông ngóng nhìn. Vừa nãy anh còn định ăn mấy thứ thức ăn khô Ngụy Thời mang tới để miễn cưỡng đối phó với cái bụng, ai ngờ lại có đồ ăn nóng để ăn thế này. Trần Dương cảm kích nhìn Ngụy Lâm Thanh. Ngụy Lâm Thanh thản nhiên liếc anh, múc một chén cháo cho anh. Trần Dương cầm chén cháo hớp một hơi, mùi cũng không tệ. Bỗng chốc anh thấy hạnh phúc quá đỗi. Trần Dương là một người rất dễ thỏa mãn, anh ăn đến mức đỏ ửng mặt mày, chỉ một mình mà xử hết hơn phân nửa nồi cháo. Ăn xong, Trần Dương xoa cái bụng căng tròn, khó khăn đứng dậy. Anh liếc phần cháo cặn nơi đáy nồi, thầm may mắn là quỷ không cần ăn nên chẳng ai tranh với anh cả. Trần Dương bật cười ha hả, ăn uống no say khiến tinh thần anh tỉnh táo hẳn. Anh kéo Ngụy Lâm Thanh đi dạo một vòng quanh bãi tha ma. Anh vẫn chưa quên dấu chân phát hiện đêm qua. Vùng núi này là vùng đất mộ tổ tiên thôn Ngụy, ngoại trừ rừng cây rậm rạp thì chỉ có vài sơn cốc, sơn cốc bao ngoài còn bên trong toàn là mộ bia. Có ngôi mộ mặt đầy cỏ hoang, có ngôi mộ được xây gọn gàng, có ngôi mộ chỉ còn mỗi cái cọc đất bình thường, có ngôi mộ xây cả nền đá hoa cương. Đủ hết các loại, nhìn vào như thấy được hưng suy của một gia tộc. Dân số của thôn Ngụy từ trước đến nay rất hưng thịnh, trước kia sinh được bao nhiêu thì cứ sinh bấy nhiêu, nhà nào cũng có năm sáu hoặc nhiều con hơn nữa. Dù hiện đa phần chỉ còn hai ba đứa con, nhưng dường như họ rất cố chấp đối với việc đông dân vốn có. Cho nên bãi tha ma này mới có nhiều ngôi mộ lớn nhỏ như thế. Trần Dương dẫn Ngụy Lâm Thanh băng ngang con đường xuyên qua khu phần mộ. Tất nhiên không phải anh hứng thú gì mấy ngôi mộ này, mà là do dấu chân ấy đã đi qua đây. Nhưng khi tới khu mộ rồi thì dấu chân ấy biến mất. Như thế có hơi không bình thường lắm. Nếu là kẻ nhát gan hoặc không muốn gây chuyện, gặp tình huống này sẽ tự nhiên chấm dứt hành trình đi làm việc khác. Nhưng chẳng những Trần Dương lá gan lớn mà còn là kẻ đang cực kỳ nhàm chán. Nguyên nhân khác nữa là để lại dấu chân cả quãng đường dài thế, vậy không phải cô hồn dã quỷ gì bởi chúng sẽ không để lại dấu vết. Trần Dương nghĩ, phần trăm khá lớn là mấy kẻ mèo mả gà đồng trộm vặt. Nhắc đến việc này, khi còn bé anh đã từng bắt trộm một lần. Đó là lúc Trần Dương chín tuổi. Đêm anh thức dậy đi tiểu thì vừa lúc thấy hai cái bóng đang lén lút trong thôn nên cảnh giác hẳn. Vậy là anh rón rén về nhà báo cho người nhà biết, kết quả bắt được hai tên trộm ấy đang trộm gà ở nhà người khác ngay tại trận, khiến bọn chúng hứng lấy trận đòn phẫn nộ tơi bời. Khi sự tình qua rồi, Trần Dương nhận được rất nhiều lời khen từ người lớn, khen đến mức anh gần như bay lên chín tầng mây. Song Trần Dương chẳng vội vàng gì. Anh chậm bước, bắt đầu chỉ vào mộ bia phiếm chuyện với Ngụy Lâm Thanh. Những người nằm nơi này, Ngụy Lâm Thanh không thể nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng cũng biết một ít. Chỉ cần nhìn tên, kẻ ấy sẽ biết người đó thuộc thế hệ nào của dòng họ, thậm chí có vài trường hợp còn kể ra cuộc đời người ấy nữa. Trần Dương không tin, anh chỉ hết mộ này đến mộ kia, Ngụy Lâm Thanh luôn đáp lời trôi chảy. Lúc đến sơn cốc thứ ba, Trần Dương đã phục lăn, anh nhìn Ngụy Lâm Thanh bằng con mắt không thể nào tin nổi, “Sao anh nhớ hết chừng ấy người và cảnh đời của họ được?” Chẳng lẽ người thông minh hơn thì dung lượng não bộ cũng khác người thường! Trần Dương còn lâu mới tin. Ngụy Lâm Thanh cười nhẹ, giữa màn sương mù dày đặc này thật có cảm giác hệt như tiên nhân, “Ta biết được là dựa vào tên, họ Ngụy có gia phả, sẽ viết tên và cuộc đời của những người cống hiến cho dòng tộc. Khi còn nhỏ ai cũng phải thuộc lòng gia phả này, hiện không còn thịnh hành điều này nữa, nên cậu mới giật mình như thế.” Trần Dương chợt hiểu, hóa ra là thế, thôn Ngụy rõ cổ quái. Họ Trần của anh tuy cũng là một gia tộc lớn nhưng lại cự tuyệt mấy chuyện gia phả này, nên tới tận giờ đến cả gia phả là gì rất nhiều người không biết và cũng chẳng để tâm. Song truyền lại qua nhiều thế hệ như thế cũng có điểm tốt, như thế sẽ luôn biết được hiện bản thân mình đang ở đâu, cho dù đi xa đến bao nhiêu vẫn sẽ không quên điều ấy. Người thôn Ngụy luôn như thể không hợp với người ngoài, chắc chừng là bởi những quy định cứng nhắc này. Không thể nói rõ là tốt hay không tốt, chỉ là tập tục bảo thế. Giữa tâm trạng chán nản, Trần Dương thấy tiếp tục nghe mấy chuyện lặt vặt lung tung này cũng thú vị. Những quá khứ xa xưa, những lịch sử yên ắng đó được Ngụy Lâm Thanh dùng chất giọng êm ái chậm rãi kể lại bỗng giống hệt như bức họa dệt từ năm tháng, chầm chậm mở ra trước mắt người nghe. Có mưa bụi Giang Nam, có trời cao đất rộng, có chí khí ngút trời, có tình thù yêu hận, có chiến hỏa khắp nơi, và có cả gia đình sum họp. Trần Dương nhìn, nghe, vừa như người đứng xem lại như người tham dự, tựa như đã trải qua hết cuộc đời này đến cuộc đời khác. Anh đưa tay chỉ mộ bia bên cạnh hỏi tiếp Ngụy Lâm Thanh, chủ nhân mộ bia này lại là ai. Bên mộ bia ấy là một khối đất hoang dường như hơi là lạ, bởi tất cả chỗ xung quanh đều lấp đầy những phần mộ lớn nhỏ, chỉ có nơi này lại chừa trống một chỗ. Mãi lâu sau nhưng Ngụy Lâm Thanh vẫn không trả lời, dường như hơi ngơ ngác rồi lại hơi áy náy, và có vẻ rất buồn bã, “Đó là mộ của cha mẹ ta, còn phần đất trống kia, ta đã từng được chôn ở đấy.” Chân không chạm đất, kẻ ấy bước tới trước phần mộ kia, tay vừa cử động nhẹ thì những cây cỏ dại đầy trên mộ bỗng chết khô, sau đó hóa thành bột phấn. Lúc này lại đổi thành Trần Dương lúng túng. Anh cào cào tóc, hơi áy náy vì không cẩn thận chạm phải vết sẹo của Ngụy Lâm Thanh, “Tôi xin lỗi.” Ngụy Lâm Thanh lắc đầu, “Chuyện đã rất lâu rồi, chắc cha mẹ ta đã sớm đầu thai chuyển thế.” Trần Dương đã từng nghe cụ Ngụy bảo Ngụy Lâm Thanh không được chôn trong phần mộ tổ tiên, nhưng chẳng ngờ được thực ra đã được chôn vào rồi lại bị dời ra. Khi đó, với người trong gia tộc vô cùng chú trọng chuyện hậu sự của bản thân mà nói, việc này là sự trừng phạt nặng đến không thể nặng hơn. Không biết năm đó Ngụy Lâm Thanh đã làm gì mà lại bị người Ngụy gia đối xử như thế. Ngụy Lâm Thanh yên lặng đứng trước mộ phần cha mẹ mình. Trần Dương đứng cách đó vài bước chân, kiên nhẫn đợi.