Dữ Quân Giai Lão

Chương 80 : Ngự miêu gian giảo

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Hiểu Vân suy nghĩ, trong đầu nổi lên từng trận ghen tuông. Nếu không phải đêm qua hắn không bắt thăm được chiếc đũa ngắn kia, hôm nay cũng không bị thế này. Hắn tình nguyện người bị thương là mình, sau đó Triển Chiêu bị Hiểu Vân mắng một trận. Triển Chiêu này không biết vận khí của hắn “tốt”, hay là mình bị tính kế. Cẩn thận suy nghĩ lại tình hình hôm qua, Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, không phải Triển Chiêu thật sự tính kế hắn chứ? Lúc chiều hôm qua, Trương Long mang tới tin tức tốt, trải qua mấy ngày tìm kiếm điều tra, cuối cùng cũng tìm được tung tích Sa Thiên Lý và Cát Thu Nương. Lúc tin tức này truyền tới, trong phủ nha không ai không náo nức. Triển Chiêu lúc này rút về phần lớn các huynh đệ, chỉ để lại vài người âm thầm giám thị bọn chúng, cũng dặn bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này không cần Triển Chiêu giải thích, hắn cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Đừng nói tới Bạo vũ lê hoa châm, đối với các huynh đệ trong nha môn, bản thân Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương cũng đủ nguy hiểm rồi. Đợi sắp xếp xong mọi chuyện, Triển Chiêu, Đường gia tẩu tử cùng hắn ba người liền thương nghị đối sách. Khi đó, bọn họ mới ăn khuya xong, Lý đại nương pha một bình trà nóng, ba người vừa uống trà vừa nói chuyện. Trong nhà ăn lửa bếp đang lớn, ấm áp dễ chịu. Ngọn nến thỉnh thoảng phát ra âm thanh lách tay, ánh lửa lay động bóng dáng ba người trên vách tường. Nói thật ra, hắn không thích ngồi trong nhà ăn. Khai Phong phủ tiết kiệm, không dùng nhiều nến, giống như trong nhà ăn chỉ có một ngọn đèn. Ngay cả dầu thắp cũng chỉ là hạng thứ phẩm, luôn kêu lách tách, khói đen, hương vị rất nồng, ngồi ở đó lâu, cả người đều mang mùi dầu đèn. Bởi vậy, lúc ấy hắn không muốn ngồi lâu, chỉ muốn nhanh chóng bàn xong chuyện rồi đi. Có điều, Triển Chiêu hoàn toàn không để ý tới chuyện đó, bình tĩnh uống trà. Trà này cũng rất bình thường, nếu có lựa chọn khác, hắn cũng không muốn uống. Triển Chiêu ngược lại uống rất thoải mái, nắm lấy chén trà uống vài ngụm, rồi lại ngắm cái chén hồi lâu. Mặt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trầm mặc suy nghĩ. Hắn nhìn thấy bộ dạng chậm rãi không vội vàng của Triển Chiêu, có chút không kiên nhẫn nữa, vừa định mở miệng, Triển Chiêu lại thả chén trà xuống, hỏi Đường gia tẩu tử: "Đường phu nhân, võ công của Cát Thu Nương hẳn là không hơn được Bạch ngũ gia?" Triển Chiêu hỏi câu này thật đúng là vô nghĩa. Lấy võ nghệ của Ngũ gia, trên đời này có mấy người thắng được hắn. Lần đó nếu không phải vì Bạo vũ lê hoa châm, hắn đã sớm bắt được hai nữ tử đó, cứu được Địch nương nương rồi. Có điều, hắn không biết Triển Chiêu hỏi cái này làm gì, mãi đến khi hắn nhắc tới việc phải có một người đứng ra cản Bạo vũ lê hoa châm, hắn mới hiểu, Triển Chiêu đây là tính xem mình cùng Đường gia tẩu tử có thể địch được Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương hay không. "Đúng, võ nghệ của Cát Thu Nương kém hơn ta, Bạch Ngọc Đường đối phó với nàng, tất nhiên là dư sức." Văn Hồng Ngọc gật đầu, trả lời. Triển Chiêu gật đầu, ngón trỏ vô thức gõ hai tiếng trên bàn: “Triển mỗ có một kế, có thể cam đoạn bắt được hai người Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương, có điều, Triển mỗ cần hai vị giúp đỡ!" Lúc Triển Chiêu nói lời này, hắn nhếch môi nở nụ cười, miệng lập tức đáp ứng, tuy rằng ngoài miệng vẫn không buông tha nói: “Triển Chiêu, ngươi đừng khách sáo nữa, nói thẳng đi." "Ngày mai, ba người chúng ta đi tróc nã Sa Thiên Lý cùng Cát Thu Nương, đến lúc đó, lấy Triển mỗ làm mồi, dụ bọn họ khởi động Bạo vũ lê hoa châm, Bạch huynh cùng Đường phu nhân thừa cơ chế phục bọn họ.” Triển Chiêu nhìn hắn cùng Đường gia tẩu tử, chậm rãi nói ra kế hoạch của mình. Lúc hắn nghe thấy Triển Chiêu nói vậy, thật sự hoảng sợ. Vội buông chén trà, đứng bật dậy: "Triển Chiêu, ngươi điên rồi!" Hắn từng chịu khổ bởi Bạo vũ lê hoa châm, Bạch Ngọc Đường hắn đi lại trên giang hồ nhiều năm, từng chứng kiến đủ mọi loại đối thủ, nhìn thấy vô số loại ám khí, Bạo vũ lê hoa châm là loại ám khí khó lường nhất. Cho dù là kiêu ngạo như hắn, đối với Bạo vũ lê hoa châm cũng không thể không kiêng kỵ ba phần. Đối với đề nghị của Triển Chiêu, phản ứng của hắn là không thể được, nhưng Đường gia tẩu tử lại yên lặng nhìn Triển Chiêu một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói: “Không, đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra trước mắt, như vậy chúng ta mới có thể cam đoan bắt được bọn chúng. Hơn nữa, giảm thương vong tới mức thấp nhất. Nếu cả ba người đều trúng Bạo vũ lê hoa châm, vậy sẽ không xong, cho nên..." Nghe Đường gia tẩu tử nói như vậy, hắn nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Văn Hồng Ngọc, chậm rãi ngồi xuống. Nhìn mãi chén trà trong tay, trầm mặc suy nghĩ một hồi, cũng biết chỉ có cách này. Nhưng mà, hắn không muốn để Triển Chiêu làm bia chắn. Cũng không hiểu sao, chỉ cần là việc Triển Chiêu muốn làm, hắn sẽ muốn tranh, mặc dù chuyện đó vô cùng nguy hiểm, hắn cũng vẫn muốn dành phần, vì thế mở miệng nói, "Vậy cứ theo kế này, nhưng để ta làm mồi." Lúc ấy Triển Chiêu chỉ nhìn hắn, không biết bao lâu mới mở miệng nói: “Bạch huynh, hai chúng ta không cần tranh nhau. Không bằng bốc thăm quyết định nhé. Bạch huynh cảm thấy thế nào?" Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy biện pháp này rất công bằng, để cho ông trời quyết định ai sẽ làm “bia”, bất kể kết quả thế nào, không ai có thể dị nghị, vì thế liền đồng ý: “Được, ta đồng ý." Thấy hắn sảng khoái đồng ý, Triển Chiêu cầm lấy hai chiếc đũa trên bàn, lấy một chiếc bẻ một mẩu, sau đó nắm hai chiếc đũa trong tay nói: “Bắt được đũa ngắn thì làm mồi. Xin Đường phu nhân làm chứng.” Dứt lời liền đem hai chiếc đũa giao cho Văn Hồng Ngọc. Văn Hồng Ngọc nhận hai chiếc đũa, nhìn một chút rồi ngẩng đầu liếc nhìn Triển Chiêu, sau đó mới gật đầu: “Được, để ta làm chứng, bắt được đũa ngắn thì làm mồi.” Nói xong đem hai chiếc đũa ra sau lưng, lúc đem trở lại mỗi tay cầm một chiếc. Mà phần lộ ra ngoài hoàn toàn bằng nhau không khác: “Các ngươi chọn đi." Hai chiếc đũa kia, nắm trong tay Đường gia tẩu tử căn bản là giống nhau, không thể nhìn ra cái nào dài cái nào ngắn. Hắn liếc mắt nhìn Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu cũng đang nhìn mình. Hắn chần chờ một chút vẫn không động thủ, Triển Chiêu liền muốn rút trước, lúc này hắn mới vội vươn tay lên ngăn Triển Chiêu lại. Sao có thể cho Triển Chiêu chiếm được tiên cơ: “Ta lấy trước!" Văn Hồng Ngọc nhìn hắn một cái, Triển Chiêu cái gì cũng chưa nói, yên lặng thu tay trở về. Hắn nhìn hai chiếc đũa kia mà không có chút manh mối nào, liền tùy tiện rút một cái. Lấy vào tay vừa vặn là một chiếc đũa nguyên vẹn không hề bị tổn hao. Lúc ấy hắn thật thất vọng, chẳng lẽ lão thiên gia thật sự thiên vị Triển Chiêu, ngay cả hắn muốn tự mình đi chịu tội mà cũng không thực hiện được. "Nếu Bạch Ngũ gia đã rút được đũa nguyên vẹn, vậy Triển mỗ không cần rút nữa. Triển mỗ sẽ làm mồi.” Lúc Triển Chiêu bình tĩnh cười, nói ra những lời này, hắn thật ra có chút ảo não, nhưng vừa rồi đã hẹn bắt thăm quyết định, hắn cũng không thể chơi xấu. Chỉ có thể ném chiếc đũa kia trở lại ống đũa, vô cùng “sảng khoái” đồng ý. Nghĩ lại, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy mình bị Triển Chiêu tính kế. Lấy cá tính của Triển Chiêu, luôn làm gương đi trước, chắc chắn sẽ không để người khác đi làm chuyện nguy hiểm. Hắn (Triển Chiêu) vậy mà đề nghị bốc thăm để quyết định ai làm mồi, đây là chuyện không bình thường. Lúc ấy sao hắn lại không nghi ngờ chút nào? Có lẽ, hắn (Triển Chiêu) căn bản là cố ý. Hắn (Triển Chiêu) biết tính mình, chuyện gì cũng không muốn rớt lại phía sau, cho nên, ngay từ đầu đã lập kế, khiến mình cam tâm tình nguyện từ bỏ chuyện này. Mà với kết quả bắt thăm, hắn (Triển Chiêu) căn bản cũng đã sớm định liệu. Giờ nghĩ lại, vẻ mặt của Đường gia tẩu tử lúc nhận đũa rõ ràng là khác thường, hai chiếc đũa kia có trá, mà bọn họ thông đồng với nhau lừa hắn. Hay cho con mèo thối ngươi! Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường tức tới nghiến răng nghiến lợi, oán hận trừng Triển Chiêu, ước gì xông lên đánh với hắn một trận. Nhưng mà, tình huống lúc này của Triển Chiêu khiến hắn không thể động thủ, sao có thể đánh nhau với người đang bị thương nặng chứ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Ngũ gia hắn còn không mất sạch sao! Bạch Ngọc Đường bị đè nén trong đầu, trừng mắt nhìn Triển Chiêu, lại không thể hành động, trong bụng dồn nén một cục. Mà nha đầu Hiểu Vân vừa rồi nổi trận lôi đình, thóa mạ hắn một trận, lại lấy kiếm của hắn chém người, vẫn im lặng nằm đó, quả thật so với “nha đầu điên” kia giống như hai người khác biệt. Thật sự rất khó tưởng tượng, nha đầu kia vậy mà bùng nổ thành như vậy. Có điều… Nàng vì sao lại chạy tới đây? Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, quay lại phát hiện Trương Long đang canh giữ Sa Thiên Lý, liền gọi hắn: "Trương Long!" "Bạch đại nhân, có chuyện gì?" Trương Long nghe Bạch Ngọc Đường kêu gấp vội vàng chạy tới. Bạch Ngọc Đường nhìn Trương Long, lại nhìn Hiểu Vân. "Đây là chuyện gì?" Trương Long lập tức đoán được Bạch Ngọc Đường hỏi chuyện gì, vội xua tay giải thích: “Bạch đại nhân, chúng tôi cũng không có cách nào cả!” hắn đương nhiên biết loại chuyện này không thể để Hiểu Vân tham gia vào, càng không thể để Hiểu Vân đến nơi này. Nếu lỡ có chuyện gì, hắn không thể tự tha thứ. Nhưng mà, nếu không mang theo nàng, cũng không chịu đựng nổi. Bạch Ngọc Đường nhíu mi, không khỏi tò mò. Hiểu Vân dùng cách gì khiến Trương Long cùng Triệu Hổ hai người mạo hiểm mang nàng tới đây? Không phải bọn họ có nhược điểm gì nằm trong tay nha đầu này chứ. "Nàng..." Bạch Ngọc Đường chỉ Hiểu Vân, "Lấy cái gì áp chế các ngươi?" Mặt Trương Long nhất thời hết xanh lại trắng, vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ: “Chuyện này..." "Sao?" Bạch Ngọc Đường nhìn Trương Long, ý bảo hắn tiếp tục nói. "Bạch đại nhân, chuyện này..." Bảo hắn phải nói thế nào đây? Nói ra chỉ sợ không thỏa đáng, không nói ra, chỉ sợ không qua được ải của Bạch đại nhân. Nói ra không được, không nói cũng không được, làm thế nào bây giờ. Trương Long ấp úng, nửa ngày không nói. Tay trái chà xát tay phải, thái dương đổ đầy mồ hôi. "Ừm..." Chính vào lúc này, một tiếng rên rỉ truyền vào trong tai hai người, Trương Long như được đại xá: “Bạch đại nhân, ngài trực tiếp hỏi Hiểu Vân cô nương đi!” Dứt lời, chạy trở lại tiếp tục canh Sa Thiên Lý. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng khó nói của Trương Long, đành phải thôi, hỏi Hiểu Vân cũng được. Liền cúi đầu nhìn, thấy Hiểu Vân đang từ từ mở mắt, chớp vài cái, vẫn mang vẻ mặt mơ màng. "Nha đầu, ngươi tỉnh rồi?" Thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của nàng, Bạch Ngọc Đường muốn cười. "... Ngũ Ca?" Vẻ mặt Hiểu Vân nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ta làm sao vậy?” Sao lại cảm thấy dưới cổ đau đau. Bạch Ngọc Đường thở dài, xem ra nàng đã quên hết mọi chuyện: “Vừa rồi ngươi không khống chế được cảm xúc, lấy kiếm chém người, Đường gia tẩu tử sợ ngươi tổn thương bản thân nên điểm huyệt khiến ngươi hôn mê." Hiểu Vân xoa xoa chỗ đau, chậm rãi ngồi xuống: “Ta… ta lấy kiếm chém người?” Có chuyện này sao? Hiểu Vân có chút mơ hồ, cúi đầu nhìn lại thấy quần áo mình loang lổ vết máu, liền cả kinh kêu ra tiếng: “A!” Là thật, là thật, nàng nhớ ra rồi! Lúc nàng tới đây, thấy Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi quỳ trên mặt đất. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, cả người nàng như rơi vào mộng, vừa tức và đau. Nếu Triển Chiêu có bề gì… Nghĩ đến đây, trong lòng Hiểu Vân run lên, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn. Nỗi sợ hãi lúc đó nàng chưa bao giờ cảm nhận thấy, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn sợ. "Triển đại ca đâu?" Bạch Ngọc Đường thở dài, chỉ chỉ một góc trong gian miếu đổ: “Triển đại ca của ngươi ở đằng kia!" "Triển đại ca!" Hiểu Vân đứng lên, muốn đi lại đó, lại bị Bạch Ngọc Đường giữ chặt: “Đừng nóng, hắn không sao. Đường gia tẩu tử đang trị thương cho hắn, ngươi đừng qua quấy rầy họ." Hiểu Vân dừng bước, quay người nhìn Bạch Ngọc Đường: “Thật sao?" Nhìn ánh mắt sợ hãi có chút không xác định của Hiểu Vân, trong lòng Bạch Ngọc Đường chợt có chút căng thẳng. Cảm thấy tim hắn như bị cái gì đó đâm vào, vừa chua xót vừa đau, liền hít một hơi thật sâu, đem cảm giác chán ghét kia đè xuống, nặng nề gật đầu: “Thật, ta cam đoan." "Như vậy thì tốt rồi.” nghe Bạch Ngọc Đường cam đoan, Hiểu Vân lúc này mới thở phào, nhẹ nhàng gật đầu. Vừa cúi đầu, nhìn thấy những vết máu trên người, Hiểu Vân đột nhiên rùng mình. Nhớ lại việc mình vừa mới làm, trong đầu không biết là tư vị gì, cay đắng khổ nhạt, ngũ vị tạp trần. Nàng vậy mà rút kiếm Bạch Ngọc Đường chém người? Đây là chuyện bình thường ngay cả nghĩ nàng cũng không nghĩ tới. Thời điểm kia bộ dáng của nàng có lẽ rất đáng sợ. Lúc ấy cũng không hiểu sao, cảm giác xúc động như núi lửa muốn bùng nổ, không thể ngăn lại, xúc động tới mức muốn ra tay đả thương người. Gặp chuyện có liên quan tới Triển Chiêu, nàng thật sự là hoàn toàn rối loạn, không còn lý trí. "Ngũ Ca..." Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường, "Ta... Vừa rồi có phải... Có chút..." Bạch Ngọc Đường thở dài."Nha đầu, ngươi vừa rồi thật là... rất dọa người." "A..." Hiểu Vân suy sụp, hành vi của nàng trong mắt bọn họ chỉ sợ chẳng khác nào một “mụ đàn bà đanh đá”. Ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bị dọa, không biết Triển Chiêu thấy thế nào, hắn sẽ không bị dọa tới mức nảy sinh khúc mắc với nàng chứ!