Dữ Quân Giai Lão

Chương 27 : Chiếu thư sinh tử

"Cha!" "Công Tôn tiên sinh!" Mọi người kinh hô ra tiếng. Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì, một tiếng nổ vang lên, khói vàng tỏa ra nghi ngút, mọi người theo phản xạ bịt mũi xông ra ngoài. Đợi sương khói tan hết, đã không thấy đám người Thạch Quốc Trụ đâu. Mà Quy tiên cũng lập tức thân hình chợt lóe, người đã không thấy tăm hơi. Hiểu Vân đi tới cửa, nhìn một đoạn gậy trúc còn đang khẽ lăn trên mặt đất, trên đó còn lưu lại một chút bột phấn màu vàng và ám đen, ngửi thấy mùi này, chính là nitrat kali cùng lưu huỳnh. Thạch Quốc Trụ sao lại bắt Công Tôn tiên sinh chứ! Làm thế nào bây giờ. Hiểu Vân ngẩng đầu, nhìn Bao đại nhân xin giúp đỡ. "Đại nhân..." Một lúc lâu sau, có tin Thạch Quốc Trụ truyền đến. Dùng chiếu thư đặc xá đám người Thạch Quốc Trụ, đổi một mạng Công Tôn Sách. Đây là chuyện có thể dự kiến được. Sau khi Thạch Quốc Trụ đào thoát, Trần tướng quân liền phái người đi tìm xung quanh, tìm được họ chỉ là vấn đề thời gian, nhưng khó ở chỗ Công Tôn Sách đang trong tay bọn họ, khiến mọi người có chút ném chuột sợ vỡ đồ. Sau khi nhận được tin tức lấy mạng đổi chiếu thư, đám người Triệu Trinh rơi vào cục diện bế tắc tranh cãi không ngừng. Bàng Cát xưa nay chướng mắt Khai Phong phủ, tất nhiên chủ trương không cần để ý tính mạng Công Tôn Sách, kiên quyết truy bắt Thạch Quốc Trụ về chấp pháp. Còn Bát vương gia và Vương thừa tướng thì nói mạng người quan trọng, không thể bỏ qua, huống chi là Công Tôn Sách, trụ cột của Khai Phong phủ. Bao đại nhân tuy mặt lộ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng không nghị luận gì. Nếu đổi lại là một người ngoài Khai Phong phủ, ông sẽ tận lực bảo vệ, nhưng cố tình đây lại là người của Khai Phong phủ. Ông không thể nói muốn cứu người hay không cứu người, bất kể nói thế nào cũng đều có thể bị người có tâm nói ra nói vào. Hoặc nói ông cố ý thiên vị, hoặc nói ông không đếm xỉa tới mạng người. Trong lòng Triển Chiêu hiểu rõ suy nghĩ của Bao đại nhân, nên cũng không nói gì. Nhưng mà Hiểu Vân không kiên nhẫn được. Bàng Cát luôn miệng nói muốn để Công Tôn Sách “lấy thân tuẫn quốc”, trong lòng nàng không nhịn được bốc hỏa. TMD, ngươi sao lại không đi mà lấy thân tuẫn quốc! "Xin hỏi Bàng thái sư, nếu lúc ấy ngài bị bắt đi, ngài chắc cũng muốn ‘lấy thân tuẫn quốc’ chứ?” Hiểu Vân lời vừa ra khỏi miệng, liền bị Bao đại nhân quở trách, "Hiểu Vân, không thể vô lễ với Thái Sư." Rồi bảo nàng thỉnh tội với Bàng Cát, lại nói với Bàng Cát, Hiểu Vân lo lắng cho phụ thân, nói không giữ miệng, xin Bàng Cát đại lượng, chớ nên trách tội... Bàng thái sư nghe Hiểu Vân nói vậy, sớm đã thổi râu trừng mắt, nghĩ ngươi chỉ là một nữ tử hèn mọn, lại dám đối chọi với lão phu, thật to gan. Nhưng vì Bao đại nhân cầu tình thay nàng, cũng không tiện phát tác, tránh truyền ra ngoài nói hắn đường đường là Quốc Trượng, lại so đo với một tiểu nha đầu, nghĩ nếu nàng xin lỗi thì sẽ bỏ qua. Nếu là ngày thường, nàng tất nhiên biết đây là hành vi đại bất kính, sẽ bị trị tội, tất nhiên sẽ nhẫn nhịn, quy củ nhận lỗi. Nhưng lúc này trong lòng nàng lo lắng không thôi, vô cùng oán giận, làm sao còn nhớ rõ chuyện này. Tuy rằng Công Tôn Sách không phải cha ruột nàng, nhưng ở chung với ông hơn tháng, mấy ngày qua hai người đều coi nhau như cha con, Hiểu Vân kính ông, Công Tôn Sách cũng coi nàng như con gái, Hiểu Vân đối với ông cũng có tình cảm. Công Tôn Sách đã trở thành người thân nhất với nàng trên thế giới này, hiện ông lâm vào hiểm cảnh, còn có người luôn miệng bảo ông phải chết, nàng sao có thể bình tĩnh được. "Đại nhân!" Hiểu Vân vừa giận vừa đau nhìn Bao đại nhân. "Hiểu Vân chẳng lẽ nói sai? Thái sư ngài luôn mồm nói muốn phụ thân “lấy thân tuẫn quốc”, nhưng ngài có nghĩ tới, nếu ngài gặp phải sự tình như vậy, ngài sẽ làm thế nào? Xin hỏi Hoàng Thượng, nếu người bị bắt là Bàng thái sư, vậy sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ các ngài lúc này còn có thể thương nghị sẽ ứng phó thế nào sao?" Triệu Trinh bị Hiểu Vân hỏi như vậy, nhất thời không thể trả lời. Nghĩ nếu đổi thành Bàng thái sư bị bắt, chỉ sợ hắn sẽ lập tức hạ chiếu cứu người. Hắn có suy nghĩ lấy một mạng Công Tôn Sách đổi lấy triều đình vô sự, giang sơn bền vững. Dù sao trong mắt hắn, giang sơn quan trọng như vậy, hy sinh một hai người không có quan hệ, không phải là không thể, sau này sẽ truy phong, bồi thường là được. Lại không ngờ Hiểu Vân sẽ hỏi như vậy, trước mặt mọi người nói ra điều này, hắn lại không thể chống đỡ, rất xấu hổ, từ thẹn biến thành giận, trừng mắt nhìn Hiểu Vân. "Công Tôn Hiểu Vân, ngươi!" Một tiếng quát chói tai, phong độ vương giả hiển lộ. Người kia cao cao tại thượng, là người có quyền lực tối cao, tạo nên áp lực vô hình đánh về phía Hiểu Vân. Nhưng Hiểu Vân lửa giận đang lên, lại thêm nàng sinh ra ở xã hội tiến bộ, chịu sự giáo dục nhân loại bình đẳng, nàng làm sao lại biết sợ, chỉ cần thấy có lý, nàng nhất định sẽ cố gắng, cho dù đứng trước tổng thống Mỹ hay bí thư Liên hợp quốc cũng vậy, liền đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt lại. "Hoàng Thượng, bất luận nghèo hèn hay phú quý, địa vị cao thấp, đều là một mạng người, hay là vì cha không phải hoàng thân quốc thích, không phải nguyên lão trong triều, nên phải vì truy bắt phạm nhân mà chôn vùi tính mạng vô tội? Huống chi, đó là cha ta, chẳng lẽ ngài muốn Hiểu Vân làm con mà trơ mắt nhìn phụ thân chịu chết sao? Chư vị đại nhân ở trong triều đình quan tâm tới giang sơn xã tắc, phải lấy đại cục làm trọng, nhưng Hiểu Vân trong lòng có hiếu đạo, Hiểu Vân chỉ biết không thể làm con bất hiếu, cho dù phụ thân trong lòng mang đại nghĩa, nguyện ý xả thân, nhưng ta làm con không thể ngồi yên không quan tâm. Hoàng Thượng xưa nay lấy nhân trị quốc, Hiểu Vân cảm thấy rất kính trọng Hoàng Thượng, nhưng hôm nay nếu Hoàng Thượng để cha ta chết, Hiểu Vân không phục. Cho dù..." Từ lúc Hiểu Vân trừng lại Triệu Trinh, mọi người đã bị hành vi của nàng dọa tới trợn mắt há mồm, nếu không phải vì quá kinh ngạc mà chưa phản ứng, Hiểu Vân cũng không có cơ hội nói nhiều như vậy. Mãi tới lúc này, mới có người lên tiếng quát bảo ngưng lại. "Đủ rồi, Công Tôn Hiểu Vân, ngươi vậy mà dám dĩ hạ phạm thượng, còn không quỳ xuống!" Hiểu Vân quay đầu nhìn Bao Chửng đang gầm lên với mình, ngày thường ông luôn hiền lành với nàng, nay dùng tới khuôn mặt đó, trong đen có xanh, hai mắt trợn lên lộ ra cảnh cáo và bất đắc dĩ, môi nhếch lên dường như vô cùng kìm nén. Hiểu Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận chua xót, một luồng hơi nóng dâng lên trong mắt. Nàng cắn chặt môi, liều mạng ép nước mắt xuống, buông đầu, quỳ xuống. Dưới đầu gối chính là sàn đá, tiếng vang khi đầu gối chạm sàn vang thật rõ ràng, giống như phản ánh sự bất bình trong lòng nàng. Triệu Trinh ngồi ở trên cao, mặt mày xanh mét, yên lặng trừng mắt nhìn Hiểu Vân quỳ bên dưới, đầy mặt lửa giận, vô cùng nghiêm túc. Mọi người thấy tình hình như vậy liền hiểu rõ, vị quân chủ này đang nổi cơn thịnh nộ, đều yên lặng đứng một bên không dám lên tiếng, ở trong lòng vì Hiểu Vân đổ mồ hôi lạnh. Trầm mặc hồi lâu, Triệu Trinh mới mở miệng nói, "Công Tôn Hiểu Vân, ngươi nói đi, nếu trẫm kiên trì không cứu phụ thân ngươi, ngươi làm như thế nào?" Hiểu Vân không ngẩng đầu, cắn chặt răng, kìm nén run rẩy nói: "Hoàng Thượng không cứu, dân nữ tự cứu." Mọi người cúi đầu, nghe hai người nói chuyện liền ghé mắt nhìn chủ tử, lại nhìn không ra suy nghĩ của hắn. "Ồ? Ngươi cho là chỉ bằng sức mình ngươi, có thể làm được?" "Lấy sức mình tôi, tất nhiên không thể cứu. Nếu Hoàng thượng cho phép, xin để Hiểu Vân rời đi, tự tìm cách cứu phụ thân." "Hoàng Thượng!" Triển Chiêu vẫn trầm mặc đứng một bên không nói gì, đột nhiên đứng dậy, quỳ một gối: “Vi thần nguyện đi cứu viện Công Tôn tiên sinh, xin Hoàng Thượng ân chuẩn." Lúc này, Triệu Trinh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở nụ cười. "Một đám các ngươi coi trẫm là loại người nào, trẫm chỉ nói không thể hạ chiếu đặc xá, khi nào nói không đi cứu người?" Mọi người nghe vậy đều cả kinh, không khỏi nhìn nhau. Hiểu Vân cũng khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, trong mắt khó nén được kinh hỉ và khó hiểu. Bao đại nhân dĩ nhiên cúi đầu thi lễ, "Hoàng Thượng anh minh." Triệu Trinh thoáng nhìn Bao đại nhân rồi lại nhìn Triển Chiêu. "Triển hộ vệ, ngươi có nắm chắc không?" Triển Chiêu hai tay nắm chặt thành quyền: “Vi thần sẽ cố hết sức." "Nếu đã vậy, ngươi đi đi. Binh mã dưới trướng Trần tướng quân, ngươi có thể tùy tình hình mà điều động." Hiểu Vân nghe vậy vui sướng không thôi, dập đầu cảm tạ, "Tạ Hoàng Thượng!" "Được rồi, ngươi cũng theo Triển hộ vệ đi đi, trẫm biết ngươi quan tâm phụ thân, tất nhiên không thể ngồi yên chờ đợi." "Vâng, tạ Hoàng Thượng ân điển!" Nước mắt nhịn hồi lâu, cuối cùng không khống chế được rơi xuống, Hiểu Vân lau bừa rồi theo Triển Chiêu lui ra ngoài. Nhìn hai người rời đi, để lại trong phòng mỗi người một tâm sự, nhịn không được thở dài trong lòng. Thở dài nàng cương liệt bất khuất thế gian hiếm thấy, thở dài tiểu cô nương này đảm lượng không tầm thường, nói lời kinh thế. Lại không khỏi lo lắng nàng thẳng thắn như vậy, sẽ gặp phải nhiều phiền toái. Chỉ có Bàng Cát là có chút vui sướng khi người gặp họa, tính toán nhìn Bao đại nhân. -0- Hiểu Vân cùng Triển Chiêu sau khi rời khỏi phòng, hai người đều không nói gì. Cho đến lúc rời khỏi Kinh lược phủ, Triển Chiêu mới nghiêng đầu liếc nhìn Hiểu Vân, vốn định nói nàng mấy câu, lại thấy hốc mắt nàng hồng hồng, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. Nghĩ rằng nàng lo lắng cho Công Tôn tiên sinh mới lỗ mãng như vậy, nên không đành lòng trách cứ. Chuyện này đợi cứu được tiên sinh rồi tính. Vì thế, liền thương lượng với nàng làm cách nào cứu người, sau khi định xong kế sách liền hành động. Người của Trần tướng quân đã tìm được nơi ẩn thân của Thạch Quốc Trụ, nhưng bởi Công Tôn Sách ở trong tay họ, bọn họ không dám tùy tiện hành động, cũng không dám tới quá gần, chỉ vây kín từ xa. Triển Chiêu mang theo Hiểu Vân đuổi tới nơi, Trương Long Triệu Hổ đã đợi từ lâu, thấy bọn họ vội vây quanh. "Triển đại nhân, Hiểu Vân cô nương." Triển Chiêu khẽ gật đầu, sau khi chào hỏi xong, Hiểu Vân liền một mình đi vào sâu trong rừng. Đi được nửa khắc, đã đụng phải nhóm Thạch Quốc Trụ. Công Tôn Sách hai tay bị trói sau lưng, chủy thủ đặt trên cổ, lưỡi dao rung rung, dưới ánh mắt trời thật chói mắt. Tuy là như vậy, cũng không thấy trên người Công Tôn Sách có vết thương, Hiểu Vân lúc này mới yên lòng, mỉm cười với ông. Công Tôn Sách kinh ngạc, vì sao nàng một mình tới đây. Thạch Quốc Trụ thấy Hiểu Vân, cũng có chút ngạc nhiên. "Ngươi tới làm gì?" Nói xong, trong nháy mắt, Mạc Ngôn tiến lên, Hiểu Vân lập tức ngăn lại. "Đừng nhúc nhích! Trên tay ta có chiếu thư của Hoàng Thượng, nếu các ngươi hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ phá hủy nó.” Nói xong giơ một cuộn vải vàng trong tay lên. Mạc Ngôn thấy vậy liền dừng bước. Thạch Quốc Trụ hoài nghi nhìn Hiểu Vân, bắt Công Tôn Sách chỉ là kế sách nhất thời, không nghĩ Triệu Trinh sẽ thật sự lấy chiếu thư đổi người. "Ta làm sao biết chiếu thư này là thật hay giả." Hiểu Vân cười, "Chiếu thư này là thật hay gỉa, ngươi lấy xem chẳng phải biết ngay?" "Được, ngươi mang qua đây." "Ngươi thả cha ta trước đã." Thạch Quốc Trụ thoáng chần chờ. "Ngươi thả cha ta, ta sẽ đem chiếu thư cho ngươi. Một nữ tử tay không tấc sắt như ta, ngươi còn sợ gì. Nếu ngươi kiên trì không chịu, ta đành hủy chiếu thư.” Nói xong, làm bộ muốn xé cuộn vải vàng kia. Thạch Quốc Trụ cả kinh, "Chờ một chút."