Dữ Quân Giai Lão

Chương 142 : Nghĩa vô phản cố

Tháng hai, thành Lăng châu luôn u ám, chưa từng sáng sủa. Mùa xuân thành Lăng châu, thường xuyên đều là bầu không khí này, tầng mây che kín bầu trời, không hề trong xanh. Người của Khai Phong Phủ tới đây hơn mười ngày, chưa từng thấy mặt trời lộ diện. Mấy ngày này, không khí càng âm trầm, tầng mây kia đã chiếm cứ khoảng không trên bầu trời Lăng châu nhiều ngày, nhưng lại không hề có mưa. Thời tiết muốn trong không trong, muốn mưa không mưa, rầu rĩ khiến người ta vô cùng khó chịu, vào ban đêm, có cảm giác không thở nổi, ngay cả tâm trạng cũng không khỏi có chút nóng nảy. "Bùi tẩu tử, không ở trong viện cùng Hiểu Vân cô nương, lại chạy tới đây làm gì?” Triệu Hổ thấy Bùi gia tẩu tử vội vàng chạy tới, khiến sàn đá trên hành lang cũng kêu lùng thùng, không khỏi nhíu mày. Đại nhân cùng tiên sinh đang ở thư phòng, đánh động tới bọn họ không tốt. "Quan gia, không, không tốt." Bùi gia tẩu tử vừa chạy vừa kêu. "Cái gì quan gia không tốt, được rồi, đừng gây ồn, kinh động đến đại nhân thì làm thế nào.” Triệu Hổ nhăn mặt. Bùi gia tẩu tử bị hắn nhắc nhở, không khỏi co người lại, nhìn Triệu Hổ vẻ mặt hung hăng trước mặt, miệng mở lớn, lại không dám nói. Trương Long thấy vậy, trừng Triệu Hổ, lại ôn tồn hỏi Bùi gia tẩu tử: “Bùi tẩu tử chớ hoảng sợ, xảy ra chuyện gì, cứ từ từ nói?" "Bẩm quan gia, phu nhân không thấy đâu!" "Không thấy Phu nhân?" Trương Long không hiểu lắm, trao đổi ánh mắt với Triệu Hổ rồi lại hỏi: “Không thấy phu nhân là có ý gì?" "Phu nhân không ở trong phòng, nô tỳ đã tìm khắp trong viện ngoài viện cũng không thấy, không biết đi đâu rồi.” Bùi tẩu tử gấp đến độ mặt đầy mồ hôi. Người được giao cho mình chăm sóc, kết quả không thấy đâu, làm thế nào cho phải. Trương Long ý thức được là Hiểu Vân biến mất, cuống quít xoay người chuẩn bị gõ cửa, đúng lúc cửa thư phòng từ bên trong mở ra. "Đại nhân, tiên sinh!" "Trương Long, mau phái người tìm xung quanh. Mặt khác, phái người điều tra động tĩnh bên Vương phủ.” Bao đại nhân bình tĩnh, nhanh chóng hạ lệnh. "Vâng, đại nhân." Hai người lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi. "Đại nhân, đệ tử tới phòng Hiểu Vân xem thế nào.” Công Tôn Sách cũng quên cả lấy đèn lồng, rối loạn chạy về phía phòng Hiểu Vân. Bùi gia tẩu tử thấy vậy, vội thi lễ qua loa với Bao đại nhân rồi chạy theo. "Triệu Hổ, cầm đèn." "Vâng, đại nhân!" Bao đại nhân đến phòng Hiểu Vân, liền thấy Công Tôn Sách đứng ở trong phòng, gập lưng, mắt nhìn chằm chằm mặt bàn. "Công Tôn tiên sinh, bàn này có gì không ổn?” Bao đại nhân không khỏi nghi hoặc, trên bàn ngoại trừ trà đổ, không còn gì nữa. "Đại nhân, mời xem!" Công Tôn Sách gọi Triệu Hổ mang đèn lồng tới gần, mọi người nhìn kỹ trên bàn, thấy miệng chén trà tụ tập không ít kiến bò tới bò lui. "Kiến? Chỗ này sao lại có kiến?” Bao đại nhân khó hiểu, Công Tôn Sách vì sao lại thấy hứng thú với bầy kiến trên bàn, chẳng lẽ có quan hệ với chuyện Hiểu Vân mất tích? "..." Bùi tẩu tử ở bên cạnh thấy vậy có chút hoảng. "Lúc trước phu nhân uống canh ngọt, chắc không cẩn thận rớt ra, bởi vậy dẫn kiến tới, nô tì sẽ dọn dẹp, xin đại nhân chớ trách." "Không." Công Tôn Sách lắc đầu, "Không cần, đây là Hiểu Vân cố ý để lại." "?" Bao đại nhân nhướn mi, lại nhìn bầy kiến. "Đại nhân, hình dạng đám kiến này tạo ra, có chút kỳ quái, thoạt nhìn như đồ hình, hoặc là chữ. Đệ tử nghĩ, hẳn là Hiểu Vân dùng nước đường viết chữ trên bàn, bởi vì trong nước canh có đường, dẫn tới kiến vây lấy, chữ sẽ hiện ra. Là để lại tin tức cho chúng ta.” Công Tôn Sách nhíu mi, nhìn đám kiến chằm chằm không chuyển mắt, là chữ gì vậy? Nghe Công Tôn Sách giải thích, mọi người bừng tỉnh đại ngột, lại tới gần, sợ quấy nhiễu bầy kiến, liền không động tới chung trà, cứ vậy vây quanh cái bàn. Chậm rãi, kiến ngày càng nhiều, mà chữ cũng dần dần hiện ra. "Khuyển*!" * Khuyển: chó "Tiên sinh? Là ý gì?” Bao đại nhân mờ mịt. Chữ “khuyển” là có ý gì? Công Tôn Sách vuốt râu, nghĩ một lát, linh quang hiện ra, vỗ tay nói: “Triệu Hổ, tới nha môn đem mấy con quân khuyển về đây!" "Vâng." Triệu Hổ lĩnh mệnh, vội vàng đi. "Công Tôn tiên sinh, quân khuyển được quân đội nuôi làm nhiệm vụ cảnh giới, tuần tra trong chiến tranh, có quan hệ gì tới Hiểu Vân?" "Đại nhân, Hiểu Vân từng nói, khứu giác của chó linh mẫn phi thường, hơn người hàng ngàn lần, chúng có thể nhận ra mùi vị khác biệt, hơn nữa có thể ngửi được mùi ở cách trăm dặm. Chó trải qua huấn luyện, càng có thể phát huy công năng tới mức cao nhất, dùng để truy tung. Hiểu Vân muốn nói cho chúng ta biết, có thể dùng quân khuyển để tìm người.” Công Tôn Sách giải thích. "Thì ra là thế." Bao đại nhân nghe xong, gật đầu. "Vậy Hiểu Vân là cố ý bị bắt rồi." Công Tôn Sách không khỏi thở dài. Vì để Hiểu Vân được tĩnh dưỡng, mấy ngày nay bọn họ không nói cho nàng biết chuyện gì. Có điều, tuy bọn họ không nói ra, nhưng nàng vẫy biết một chút. Hiểu Vân à Hiểu Vân, sao lại để mình đi mạo hiểm thế? Nay con đã không phải một mình, nếu thai nhi trong bụng có gì sơ suất, biết làm thế nào cho phải đây! Nghĩ đến đây, hai người không khỏi thở dài, nhìn nhau lắc đầu. "Đại nhân, quân khuyển đã sắp xếp xong, xin đại nhân ra lệnh!" Không lâu sau, Triệu Hổ đã trở về, đem theo hai binh lính giữ hai quân khuyển đen tuyền, lặng lẽ đứng sau lưng Triệu Hổ. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn hai quân khuyển kia, thấy chúng nửa ngồi trên mặt đất, ánh mắt như điện, tinh thần no đủ, thật là uy phong. Công Tôn Sách đem khăn tay Hiểu Vân mới dùng hôm nay giao cho Triệu Hổ: “Để quân khuyển ngửi khăn tay." Triệu Hổ theo lời làm theo, quân khuyển ngửi xong khăn tay, liền đứng lên, sau đó sủa về một hướng. "Triệu Hổ, đi theo chúng nó, chúng nó sẽ mang chúng ta tìm được Hiểu Vân. Có tin tức gì thì mau chóng báo lại." "Vâng, đại nhân." ... Đợi tới nửa đêm, Hiểu Vân vẫn chưa có tin tức. Trời sắp sáng, vậy mà lại nổi gió, sau đó trời bắt đầu mưa. Mưa bện thành một cái võng dày đặc, từ không trung rơi xuống, đập xuống đất, đánh lên lá cây, tiếng vang lộp bộp. Mưa to, không mang đến khí lạnh, lại khiến người ta trở nên nôn nóng. Nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ. Công Tôn Sách cảm thấy bất an. Trận mưa lớn này thật không đúng lúc, nếu không kịp tìm thấy Hiểu Vân, mùi của nàng sẽ bị mưa cọ rửa hết, cho dù là quân khuyển vô cùng linh mẫn, cũng không tìm được. Triệu Hổ, phải nhanh một chút mới được. -0- "Bạch đại nhân, trong thành gửi thư!" Một tiểu binh vội vàng chạy vào báo. "Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường ngừng động tác tay, có chút không kiên nhẫn trả lời. Đào ba ngày, cuối cùng sắp đến nơi rồi. Tiểu binh kia bị Bạch Ngọc Đường trừng mắt, không hiểu hắn muốn gì. "Bạch đại nhân, sắp thông rồi, đã có ánh sáng!” Có người kinh hỉ kêu lên. Bạch Ngọc Đường quay người lại, quả thực bên trong loạn thạch lộ ra chút ánh sáng, mới thoáng bình ổn lại cảm xúc, nhận thư tiểu binh truyền đến, cũng không quản tay bẩn liền mở ra xem. Xem xong, mặt xanh mét: “Người truyền tin đâu?" "Đã, đã đi, đi rồi." Tiểu binh bị kéo áo, nhìn khuôn mặt đen sì của Bạch Ngọc Đường, đầu lưỡi thắt lại. Bạch, Bạch đại nhân, tiểu nhân không làm sai chuyện gì, ngài tha cho tiểu nhân đi. "Bạch đại nhân, xảy ra chuyện gì?” Điền Chính Duẫn đã tới nơi. "Điền huynh đệ, bên trong giao cho ngươi, tốc độ phải nhanh lên, ta phải trở về thành. Còn nữa, cho dù Triển Chiêu…, đều nhất định phải nhanh chóng đưa hắn về thành.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng không chờ Điền Chính Duẫn trả lời, chân đã chạy vội. Điền Chính Duẫn tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt đáng sợ của Bạch Ngọc Đường, không khỏi khiến hắn thấy bất an. Thấy binh lính đang khuân đá trong động đều dừng lại nhìn hắn, vội quát lớn bắt bọn họ gia tăng tốc độ. Mặc kệ trong thành xảy ra chuyện gì, hắn đều phải giải quyết chuyện này xong đã. -0- "Phụ vương, việc đã đến nước này, xin người hãy ủng hộ con." "Vương gia, tiểu vương gia làm gì đi nữa, tất cả đều vì tổ tiên Sài gia, cầu Vương gia thành toàn." "Phụ vương..." "Sài Lộc, đi ra ngoài." "Vâng, Vương gia." "Sài Ngọc, mau quỳ xuống!" "Phụ vương..." "Nghịch tử, đừng có gọi phụ vương!" "Phụ thân!" "..." "Phụ thân..." "Ngọc nhi à Ngọc nhi, vì sao lại hồ đồ như vậy! Con bảo vi phụ làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?" "Phụ thân..." "Giúp, làm thần bất trung; không giúp, làm cha bất nhân. Con thật biết ra đề cho vi phụ đó." "Phụ thân, năm đó nếu không phải Triệu Khuông Dận binh biến ở Trần châu, khoác áo hoàng bào, nay phụ hoàng mới là ngôi cửu ngũ, giang sơn vốn của họ Sài không phải họ Triệu!" "Câm mồm!" "Phụ thân, con làm không sai!" "Ngọc nhi, tuổi con còn trẻ, không hiểu chuyện. Thánh thượng đối với Sài gia đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Sài gia bao đời phải tạ ơn mới phải. Nếu không phải Thánh thượng tử tế, sao có được cuộc sống yên ổn vinh quang ngày nay?" "Tiểu vương gia." Trương Hướng đã đến, khiến Sài Ngọc hồi thần. Xoay người, chỉ thấy Trương Hướng mặc áo ngắn, trường kiếm nắm trong tay. "Trương Hướng, đến rồi à." "Tiểu vương gia, Trương Hướng là tới chào từ biệt Tiểu Vương gia." "... Muốn đi?" "Vâng." "Trương Hướng… hy vọng ngươi có thể trở về. Đi theo nhiều năm, đã sớm thành thói quen bên người, nếu không có ngươi,…” Sài Ngọc nhìn Trương HƯớng, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Biết rõ lần này hắn đi chính là vĩnh biệt, lại không bỏ được, vẫn lưu luyến. "Tiểu vương gia." Trương Hướng nhìn Sài Ngọc, tròng mắt nóng rực. Từ ngày xác định chủ tớ, tới ngày hôm nay, Trương Hướng cũng không uổng cuộc đời. "Tiểu vương gia, đề phòng vạn nhất, Trương Hướng để Công Tôn Hiểu Vân ở lại đây." Sài Ngọc kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc: “Vậy làm thế nào khiến bọn chúng..." "Tiểu vương gia yên tâm, Trương Hướng đã có sắp xếp.” Trong mắt Trương Hướng có một tia kiên quyết khiến người khác không thể bỏ qua. Sài Ngọc lúc này không biết trong lòng đang mang tư vị gì, chỉ biết nhìn Trương HƯớng, miệng mở ra, lại không biết nói gì. Hai người nhìn nhau không nói. Một hồi lâu, Trương Hướng ôm quyền hướng Sài Ngọc khom người thi lễ. "Tiểu vương gia, bảo trọng, Trương Hướng bái biệt." Nói xong, dứt khoát xay người, không quay đầu lại bỏ đi. Sài Ngọc nhìn hắn, cuối cùng không vươn tay. Chậm rãi nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại, hướng về phía Trương Hướng rời đi, trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại chua chát. Trương Hướng à, Trương Hướng!