Dư Ôn FULL

Chương 29

Editor: Russia Beta: Sasaswa Thẩm Du Tu bị thương hai ngày liên tiếp, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng ra ngoài vẫn có chút bất tiện, cậu thẳng thắn thưởng cho mình mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi. Nói đến thì hai lần Thẩm Du Tu bị thương đều có liên quay đến Bùi Tự, hắn cũng rất tự giác, chịu khó ở bên Thẩm Du tu mấy hôm nay. Thẩm Du Tu chỉ việc áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm, ngày qua ngày trôi qua thật lâu nhưng cậu lại rất khoái chí, sau đó cũng quên bén luôn chuyện bất ngờ phát sinh ở biệt thự hôm đó. Sau đó lại lo lắng Tạ Tuấn sẽ nghĩ xa nghĩ vời, Thẩm Du Tu đặc biệt gọi điện thoại giải thích vài câu. Ai ngờ tin tức truyền đi nhanh như vậy, chưa đến hai ngày Tưởng Nghiêu đã biết chuyện, đặc biệt gọi điện đến chế giễu, "Cậu cũng ghê gớm thật, nuôi người có tính khí mạnh mẽ như thế nha." "Chẳng phải cậu cũng có bạn gái tính tình như thế đó à?" Thẩm Du Tu trào phúng nói, "Tôi nhớ ngày đó ở bể bơi cậu ném đồ vật cho người ta, người ta quay đầu đi mất còn gì." "Cậu đem so với tôi ấy hả? Đó gọi là luyến ái tình thú nha." Tưởng Nghiêu cười hì hì, "Lẽ nào cậu cũng muốn nói chuyện yêu đương rồi sao?" Hắn buột miệng, tùy ý vậy mà lại thành một câu chuyện cười, ngược lại hỏi đến Thẩm Du Tu ngẩn người ra, nửa ngày không lên tiếng. Nắm tay, ôm ấp, hôn môi, ngoại trừ bày tỏ, những chuyện tình nhân nên làm thật giống như cậu và Bùi Tự đều đã làm cả rồi. Thẩm Du Tu nghiêm túc tính toán, bất tri bất giác đã ở chung mấy tháng, tuy rằng việc hai người ở chung thế này cậu rất thích, thế nhưng chuyện tình cảm —— "Thẩm Du Tu?" Tưởng Nghiêu tại đầu bên kia điện thoại hô một tiếng, "Sao không nói chuyện?" "Đang nghe đây." Thẩm Du Tu không nhịn được nói, "Cậu là đang nói bản thân mình." Từ khi mới năm, sáu tuổi, Tưởng Nghiêu đã chơi thân với Thẩm Du Tu đến lớn, nắm rõ tâm tình của cậu hơn người khác nhiều, bên tai đã nghe ra trong lời nói của Thẩm Du Tu có chút buồn bực, mất tập trung, hắn nghiêm mặt nói, "Cậu thật muốn nói chuyện yêu đương?" "Đừng có xiêu lòng, vui đùa một chút rồi bỏ là được." Hắn chậm rãi nói, "Chú Thẩm mà biết chuyện, hậu quả khó nói. Huống hồ lòng người khó dò, vạn nhất cậu là một bên nguyện ý còn một bên thì không, người ta lợi dụng cậu xong rồi bỏ chạy, vậy không uất ức à?" Ngữ khí không nóng không lạnh, nội dung cũng rất bén nhọn. Thẩm Du Tu càng nghe càng không thoải mái, đặc biệt là câu một bên nguyện ý một bên không, thật quá phận cũng thật chói tai, há mồm không khách khí đáp lễ hai câu. "Định phát hỏa lên tôi à?" Tưởng Nghiêu thấy cậu thật sự động tâm, cười mắng, "Từ lúc nào tính khí cậu thay đổi đến mức này rồi a." Không muốn phản ứng lời của cậu ta nữa. Thẩm Du Tu trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu tìm cái người tính khí lớn kia, hỏi hắn đêm nay mấy giờ về nhà. - Những ngày gần đây thành phố A khí trời rất tốt, ánh mặt trời hôm nay không quá chói chang, gió nhẹ, rất thích hợp để ra ngoài uống trà. Bùi Tự gọi Trần Tiến, đặc biệt đến thăm Cảnh Chinh Minh. Ba người ngồi ở ban công nhà họ Cảnh uống trà, trò chuyện về tình trạng gần đây của Bùi Lệ, vừa lúc Thẩm Du Tu gọi đến. Gần đây Thẩm Du Tu thường hay gọi cho hắn thế này, Bùi Tự lấy điện thoại ra thoáng nhìn rồi, đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Du Tu muốn gặp người ta, vừa há mồm đã biện đủ lý do, hắn một mực chỉ nghe chứ không đáp. Chờ hắn nhắc đến bữa tối, Bùi Tự mới đáp một câu, "Tôi về muộn một chút." Bùi Tự rõ ràng không hi vọng Thẩm Du Tu xuống bếp, nói thêm, "Buổi tối anh gọi thức ăn bên ngoài đi." Cảnh Chinh Minh lặng lẽ để ý, cảm giác thái độ và ngữ điệu nói chuyện này của Bùi Tự có chút thân mật hơn so với bình thường, cao hứng ngồi bên cạnh Trần Tiến nói thầm, "Cậu ta có bạn gái rồi hả?" Trần Tiến nghi ngờ nhìn sang Bùi Tự, vò đầu nói, "Làm gì có. Cậu ta với chị Thu cũng chia tay rồi mà." Cảnh Chinh Minh vỗ đùi, càng thêm vui mừng a, "Vậy thì nhất định là có người mới rồi." "...!Để ý chút!" Một cái vỗ kia thiếu chút nữa đã khiến cốc trà bị đổ, Trần Tiến nhe răng toét miệng nói, "Cẩn thận, ly trà mà lật là phỏng đấy, cái này không tính là tai nạn lao động đâu." Vết thương cũng đã lành rồi, Cảnh Chinh Minh bắt đầu trở về làm việc ở cục cảnh sát, sếp và đồng nghiệp đều rất thông cảm, chỉ sắp xếp cho ông vài việc nhẹ, thanh nhàn không ít. Đến ngày nghỉ còn có thể như mọi người mà ở nhà nghỉ ngơi, không còn bận rộn như ngày trước "Chú Cảnh không thoải mái sao?" Bùi Tự che điện thoại lại, liền hỏi một chút. "Chú vẫn khỏe." Cảnh Chinh Minh phất tay, cười đến nỗi như con của mình sắp kết hôn vậy, mặt mũi nhăn nheo đều bị nụ cười này làm lộ ra hết, "Gọi điện cho bạn gái à?" Bùi Tự quét mắt nhìn Trần Tiến, đối phương vô tội buông tay, biểu thị mình không nói gì cả. Vì thế hắn hơi ngượng ngập ngồi xuống, đáp: "Một người bạn mà thôi." "Người trẻ tuổi các cậu có cái gì mà bạn với không bạn chứ." Cảnh Chinh Minh nhấp hớp trà, tiếng như chuông*, nói, "Bạn bè mọi nơi đều như bạn gái cả mà." *ý nói lớn tiếng Bùi Tự cười cười, cũng chẳng cãi lại, "Chú nói thế nào thì là thế ấy." "Tìm được người thích hợp thì phải nhanh chóng lập gia đình đi." Cảnh Chinh Minh trải qua hai lần phẫu thuật, cảm khái hơn so với trước đây nhiều, "Các cháu đâu còn là trẻ con miệng còn hôi sữa, không biết trân trọng một người tri kỷ có thể ở bên chăm sóc mình như phúc khí, chờ đối phương đi rồi, sau này có hối hận cũng không kịp nữa." Bùi Tự cười cười, gật đầu đáp ứng như mọi khi, hàn huyên vài câu đã hối thúc ông về nhà ăn cơm uống thuốc. Cảnh Chinh Minh biết rõ bệnh của mình, bác sĩ đã dặn nhất định phải uống ít rượu lại, để ý đến chuyện này, ba người đàn ông ngồi ăn cơm một buổi, một giọt rượu cũng không uống. Trần Tiến nghiện rượu cực kỳ, ra khỏi tiểu khu nhà họ Cảnh vẫn không chịu thả người, đòi Bùi Tự ở lại đi uống vài chén với y. "Hôm nay tôi làm ca tối, mấy anh em đều ở club bên kia ăn cơm uống rượu, cậu đi cùng đi." Xác thực cũng đã lâu không gặp mặt bạn bè cho nên Bùi Tự không từ chối, lên xe đi đến nơi hội họp bạn bè với Trần Tiến. Buổi tối, trong club tiếng người huyên náo, khắp nơi ầm ĩ la hét, không phải chỉ đơn giản là vung quyền cụng rượu. Mấy người bạn cũ kia chiếm một cái bàn tròn lớn ở góc bên trong, đã uống đến vui vẻ, vừa thấy Bùi Tự xuất hiện, tất cả đều muốn phạt hắn uống mấy chén. Một bàn người ồn ào reo hò khen hay, giữ Trần Tiến bắt chuyện vài câu mới để hắn ngồi xuống không làm ầm ĩ nữa, "Lâu rồi không gặp mày đó nha Bùi Tự, chị Thu đâu? Không phải chị ấy suốt ngày lẽo đẽo theo mày sao?" "Đúng nha, trước khi về tao còn nhìn thấy chị ta ở trên lầu mắng người nữa mà, giờ này vẫn còn sớm, đến uống hai ly đi?" Môi Bùi Tự câu lên, bưng ly rượu lên cụng với người bên cạnh, không mở miệng tiếp lời. Trần Tiến thấy thế, thay hắn nói tránh đi, "Mày cũng rảnh rỗi quá, còn chưa bị giám đốc mắng đủ à? Còn muốn gọi chị ấy đến mắng mày sao?" "Đắc đắc đắc, thôi uống rượu uống rượu." Một đám người vừa nâng ly cạn chén mấy vòng, một thanh niên trên mặt đọng hai khối máu bầm bệ vệ chen qua, dùng chân gạt cái băng ra, ngồi xuống nói, "Thật không tiện, tao tới trễ." "Há, Tiểu Trịnh, mặt rất hoa nha*?" Trần Tiến chậc lưỡi nói, "Ở bến tàu ăn cơm không ngon à?" *Chế giễu mặt bị đánh Công việc làm bảo an có biến động, hắn làm được mấy tháng đã từ chức không làm nữa, đi làm lưu manh hoặc làm mấy việc không nên hồn chỗ nào cũng có, một vòng người sớm không còn cảm thấy kinh ngạc gì. Thanh niên được gọi là Tiểu Trịnh tuổi không lớn lắm, ra tay lại thâm độc, hiếm khi bị người ta chiếm tiện nghi đánh đến như vậy, Trần Tiến hiếu kỳ, tránh không được hỏi nhiều thêm hai câu, "Đánh nhau với ai vậy?" "Đánh nhau thường thôi thì làm sao có thể đánh đến như vậy hả anh Trần." Tiểu Trịnh cay độc uống một ly rượu đế, "Còn không phải là thay anh Lục làm việc ấy à, này, tao cũng thật là đủ xui xẻo mà." "Tiểu tử mày làm cho Hà Lục ấy hả?" Có người chà chà cảm thán, "Được đó, anh ta không thiếu tiền đâu, mặt mũi cậu ra nông nổi này cũng thật đáng giá." "Ha, nói một chút, Hà Lục bây giờ còn bán thuốc à." Một bàn người mồm năm miệng mười, vây quanh Tiểu Trịnh hỏi những chuyện lưu truyền bí ẩn trên đường. Đột nhiên thành đề tài trung tâm, thanh niên không khỏi có chút lâng lâng, mấy chén rượu vào bụng, say khướt nói, "Bán thuốc gì chứ...!Bán thuốc nào có trực tiếp thay người có tiền làm việc nhanh chóng không." "Bất quá người có tiền này cũng cứ như vậy, hai huynh đệ Diêm Vương ấy đánh nhau đến một mất một còn, đúng là để mạng tiểu quỷ bọn tao lên nòng súng mà!" Tiểu Trịnh càng uống càng hăng, không còn cảnh giác cao như khi tỉnh táo nữa, lầu bầu nói, "Họ Tạ kia, biết gì chưa? Chủ Club là thân thích của cậu ta..." "Tạ nào? Ở đây có tới hai ông chủ Tạ lận." "Đúng vậy, nhưng cái vị lớn tuổi kia rất hiền." Có người nhìn Bùi Tự bĩu môi, "Tôi nhớ rồi, aiz, trước đây Bùi Tự giúp anh ta lái xe đúng không?" Bùi Tự đang dựa vào vách tường dơ bẩn rót rượu, nghe được câu này, hắn đặt ly rượu trong tay xuống, quay đầu mặt không đổi sắc liếc nhìn Tiểu Trịnh một cái, lãnh đạm nói, "Không quen." "Anh Lục với ông chủ Tạ Tuấn là thứ hai." Tiểu Trịnh uống say rồi, không để ý bên cạnh mà cứ nói, "Bọn họ là đang tranh gia sản nha." "Hai ngày trước anh Lục bị ông chủ Tạ phá hỏng việc, kết quả lại giúp cho ông già nhà họ Tạ...!Ha, ra tay thật là tàn nhẫn mà." Hắn vừa nói vừa bưng gò má của chính mình, gắt một cái, nói, "Đến như vậy mà còn anh em gì nữa." "Cho nên người lớn nói rất đúng, tiền chính là Vương Bát Đản, chỉ cần nhiều hơn một chút đã có chuyện." "Bớt đi nha, tao mà trúng số thì con mẹ nó mày chạy trốn không đủ nhanh so với người ta à?" Trần Tiến cười ha ha trào phúng anh em của mình xong, quay đầu vỗ vỗ Bùi Tự đang cúi đầu uống rượu, "Uống bao nhiêu rồi? Hôm nay tửu lượng mày tốt vậy sao?" Bùi Tự đứng lên, "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại." "Aiz? Nói là đi liền vậy?" Trên bàn những người khác hai mặt nhìn nhau, Trần Tiến cũng hiểu mấy phần, cầm đũa lên gắp đồ ăn, hàm hồ nói, "Thôi, gần đây cậu ta bận việc." Bữa này uống rượu xong, Trần Tiến ở lại làm ca tối, tình cờ gặp Hứa Miên Thu đến tìm Bùi Tự. "Chị Thu." Trần Tiến chủ động chào hỏi với cô, "Giờ đã mấy giờ rồi? Trên lầu rảnh rỗi lắm sao?" "Bận muốn chết rồi đây, cậu có nhìn thấy Bùi Tự đâu không?" Hứa Miên Thu nói, "Vừa nãy gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nói đang ở gần đây nên kêu cậu ta mua giúp phần ăn, vậy thôi cũng khó nữa." "A? Chị vất vả đến đây mà cậu ta chạy mất rồi à." Trần Tiến cười nói, "Tôi cũng không thấy cậu ta đâu." "Cậu mà nói cậu đi ăn ở ngoài sớm một chút là tôi cho cậu chạy rồi." Hứa Miên Thu vén tóc xoăn lên, đẩy nhẹ mũi giày đá hắn một cái, ngoẹo cổ nói, "Chớ cản đường, ầy, không phải đến rồi đấy à." Trần Tiến quay đầu nhìn lại, ở cửa xuất hiện bóng người, là Bùi Tự cầm theo một túi đồ ăn khuya đóng gói đang bước vào. "Cảm ơn nha." Hứa Miên Thu chờ hắn đứng lại, trực ôm lấy tay hắn kéo vào bên trong góc quầy bar. Bùi Tự nheo mắt nhìn cô, mặt không đổi sắc rút tay ra, mở hộp thuốc lá, lấy ra một điếu ngậm trong miệng. Còn chưa đợi hắn đi tìm bật lửa, Hứa Miên Thu đã đưa bàn tay gầy gò đến, giúp hắn đốt. "Làm một điếu không?" Bùi Tự hít một ngụm khói, trừng mắt hỏi Trần Tiến. "Tao cũng không dám để chị Thu chăm lửa cho." Trần Tiến lắc đầu một cái, "Hẹn gặp lại." Cùi chỏ Hứa Miên Thu khều khều Bùi Tự một chút, "Không hỏi tôi à?" "Chị muốn hút thuốc?" Bùi Tự ngậm thuốc lá nói, "Nhờ tôi đi mua đồ rồi không ăn sao." "Để đó đi." Hứa Miên Thu nhìn hắn làm dáng nghiêng người, trợn mắt nói, "Tôi nói không ăn bao giờ?." Cô tinh tế khoát tay mình lên tay Bùi Tự, tư thế ám muội như đang ôm ấp. Vốn dĩ Bùi Tự cũng không muốn đi mua túi đồ ăn đó, chỉ là cô cứ giày vò, đặt túi giấy ở bên cạnh gạt tàn thuốc lá, đẩy cô ra, "Chị không trả nổi sao?" Hứa Miên Thu tưởng hắn sẽ nói thêm cái gì nữa, điện thoại di động trong túi của Bùi Tự liền ầm ĩ vang lên. Cô thoáng nhìn sắc mặt của Bùi Tự khi nhìn điện thoại, đôi mắt quyến rũ xoay ngang, quay người cầm túi đồ ăn lên, cộc cộc đạp giày cao gót bước đi..