Dụ Lang

Chương 69

Editor: HD Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm, trong lòng nghĩ ‘Trải qua nhiều chuyện như vậy, về sau hắn sẽ không ghét mình chứ?’ Thẩm Thất rất muốn hỏi, nhưng lời nói đến bên miệng liền không tài nào nói ra được, nàng sợ nghe được câu trả lời. “Chúng ta đi đâu đây?” Thẩm Thất quyết định nói bóng gió. “An Dương.” Thẩm Thất hiểu rõ, đúng là nói lời vô nghĩa, “À, ở lại vương phủ trong An Dương sao?” Vấn đề ngu ngốc như vậy, Thẩm Thất đã biết sẵn đáp án, nhưng vẫn muốn giả ngốc hỏi. Hàn Sâm đang đọc tấu chương liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, có chút lo lắng không biết có phải đầu của nàng từng bị thương, “Ở Hoa Minh cung.” Hoa Minh cung là danh hiệu của hoàng thành, chỗ các hoàng đế Tây Hoa ở. Thẩm Thất hé miệng cười, nghe câu trả lời này nàng thấy rất hài lòng. Sau khi bị Hàn Sâm giày vò như vậy, tâm trí của nàng đã vô cùng kiên định, chết còn không sợ, cần gì phải sợ tin đồn nhảm, chỉ cần Hàn Sâm không để bụng là được rồi. Thẩm Thất vén mành xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, con đường hoang vắng khác xa với năm ngoái, thậm chí càng tiêu điều. “Trẫm không phải hoàng đế tốt.” Không biết Hàn Sâm đã đặt tấu chương xuống khi nào, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút ảo não, có chút tự trách. Đây là lần đầu tiên Thẩm Thất nghe thấy Hàn Sâm xưng ‘Trẫm’, lúc này nàng mới giật mình, hắn đã trở thành hoàng thượng, chính là hoàng đế quyền cao chức trọng nắm trong tay quyền sinh sát. “Chàng là hoàng đế tốt.” Thẩm Thất thẳng thắn nói, nàng vẫn luôn tin tưởng Hàn Sâm chắc chắn là hoàng đế tốt. “Đối với bọn họ mà nói thì không phải.” Hàn Sâm chỉ mấy người quần áo tơi tả đi trên đường. “Không, chàng là hoàng đế tốt, chính là hoàng đế tốt.” Thẩm Thất vội vàng nói, nóng nảy tới độ hai mắt ửng đỏ, “Những tai nạn này không phải chỉ một năm rưỡi là có thể thanh trừ, nhưng chàng nhất định sẽ làm được, bởi vì chàng là hoàng đế tốt.” Thẩm Thất kiên quyết nói. Hàn Sâm nhìn nàng, cuối cùng im lặng cười cười. Bên ngoài Hoa Minh cung, văn võ bá quan xếp thành hàng nghênh đón Văn Hi đế chiến thắng trở về, Thẩm Thất ngước mắt nhìn thấy Tể tướng Trương Tín Chi đứng hàng đầu tiên. “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế(*).” Đủ các loại ca tụng, giọng nói vang vọng khắp trong cung, thật lâu sau mới ngưng. Thẩm Thất mở miệng cười khúc khích, khẽ nói: “Ta chỉ có thể sống được một trăm tuổi thôi nha.” (*)Thẩm Thất chơi chữ, thiên tuế = nghìn tuổi. Hàn Sâm và nàng không giống nhau. Thẩm Thất bị phương thức chào đón này làm cho vui vẻ một trận, nàng quang minh chính đại trở về rồi đây. Nàng quay sang Trương Tín Chi cười cười, không ngờ rằng hắn lập tức cúi đầu, trong khoảnh khắc đó Thẩm Thất nhìn thấy sự đề phòng trong mắt hắn cho nên nàng cảm thấy có chút buồn bực. Nàng không biết mình đã đắc tội gì với Trương Tín Chi, chẳng phải trong quá khứ quan hệ của bọn họ khá tốt sao, hiện tại hắn lại có vẻ không chào đón nàng? Chẳng lẽ là một lão giả(*)? (*)lão giả: ý là già cổ hủ. Tâm trạng Thẩm Thất lập tức trầm xuống, không biết nơi này còn có bao nhiêu người ngoài mặt thì tôn kính, nhưng thực tế là ngầm phun nước miếng vào nàng. Tuy nhiên Thẩm Thất đã thực sự hiểu lầm Trương Tín Chi. Sự đề phòng của Trương Tín Chi xuất phát từ lòng bội phục Thẩm Thất. Hắn cực kì bội phục nữ nhân này, lúc trước hắn nói nàng là ‘Hồng nhan họa thủy’, quả đúng là danh phù kỳ thực(*). (*)danh phù kỳ thực: danh xứng với sự thực. Sau khi Văn Hi đế lên ngôi thống nhất đông tây, việc đầu tiên phải làm là nghỉ ngơi lấy lại sức, liên tục chinh chiến mấy năm đã khiến cho dân chúng lầm than. Nhưng hắn vẫn mạo hiểm sử dụng hoàng quyền để phá vỡ thế cục, cố chấp muốn Bắc Phạt. Ngoài mặt thì nói muốn xây dựng sự nghiệp, nhưng thực tế bởi vì một người. Trên đường hành quân, Trương Tín Chi từng nhìn thấy Hàn Sâm vẽ không ít bức tranh dung mạo của người kia, có vui, buồn, giận, khóc, duy nhất không có là cười. Sau đại thắng Hồ Lô quan, dưới Bảo Khánh thành, đồng ý nhận thuế, mở cửa khẩu, một phần nguyên nhân là để bảo vệ tính mạng cho người kia. May mắn rằng tất cả thế cục đều nằm trong lòng bàn tay của Văn Hi đế, sự tình kết thúc ở đây, Thẩm Thất chưa từng gây hại đến Tây Hoa, nhưng nhìn thấy việc làm của nàng ở thảo nguyên, Trương Tín Chi cảm thấy kinh hãi không thôi. Cái vị nữ tử hằng ngày quấn quít lấy Văn Hi đế, chỉ biết sống phóng túng, lại có thể kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi Thẩm Thất rời Bảo Khánh thành, sự kiện lớn đầu tiên là ly gián Bắc Hồ và Đông Hoa, ban đầu là người của Cao Sưởng, nhưng cuối cùng lại mê hoặc chiến thần Bắc Hồ, Hồ Nỗ Nhĩ. Chuyện đó không nhắc làm gì, ít nhất có thể nói bởi vì dung mạo khuynh thành của Thẩm Thất. Mà thảo nguyên vốn đã thống nhất, lại bị nàng làm cho rạn vỡ. Đệ đệ ruột của Hồ Nỗ Nhĩ vì Thẩm Thất mà trở mặt thành thù với Hồ Nỗ Nhĩ, dẫn theo một số bộ lạc tách ra, hình thành thế cục tranh đấu bộ lạc với Hồ Nỗ Nhĩ. Lúc này Bắc Hồ phân chia, vì lý do đó Hàn Sâm mới có thể dùng một năm đánh thắng Hồ Lô Quan. Trương Tín Chi không tin đó là trùng hợp, hắn tin tưởng nam nhân kia vì dung mạo khuynh thành của nữ tử này mà trở mặt thành thù. Lại nói nữ nhân đẹp khuynh thành tuy không có nhiều lắm, nhưng chắc chắn trước mặt Hồ Nỗ Nhĩ có không ít. Cả ngày này, Thẩm Thất ở trong Triêu Dương cung. Ngoại trừ Hoa Dương cung là chỗ cho các hoàng hậu ở, thì Triêu Dương cung chính là chỗ cao quý nhất. Trang trí đồ vật xa hoa lộng lẫy, chỉ có hơn chứ không kém Hoa Dương cung của nhất quốc chi mẫu, mặc dù Thẩm Thất rất thích, nhưng có hoa lệ hơn nữa thì nó cũng không phải chính cung. Trong cung điện, Hàn Sâm im lặng ngồi bên giường, Thẩm Thất cũng không dám hỏi, nhưng nàng tiến lên, ôm cổ Hàn Sâm nói: “Ta không có.” Hàn Sâm ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, có vẻ là muốn hỏi, ‘Sao bỗng nhiên lại nói câu đó.” Thẩm Thất mở to hai mắt, giống như đứa nhỏ muốn hơn thua với người ta, “Ta không có, ta không đồng ý.” Tuy nàng chưa nói xong, nhưng biểu đạt ý tứ rất rõ ràng. Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất chằm chằm, một lúc sau mới xoay người ôm nàng, “Trẫm tin tưởng nàng.” Cũng không giống trong tưởng tượng của Thẩm Thất, “Ta tin hay không tin cũng không có quan hệ, ta không ghét bỏ nàng.” Một câu ‘Trẫm tin tưởng nàng’ còn có sức lực hơn thiên ngôn vạn ngữ, lúc này Thẩm Thất cảm thấy bốn chữ này thậm chí còn ngọt ngào hơn ba chữ kia, càng khiến người ta say mê hơn nhiều. Thử hỏi ai sẽ tin tưởng, suốt một năm này, nàng có thể bảo vệ được sự trong sạch của bản thân. Nếu lúc ấy nàng không tính kế kỹ càng mấy nam nhân kia, thì sao có thể bảo vệ trong sạch cho bản thân. Nàng chính là đánh cược một phen, tuy nhiên Thẩm Thất hiểu rất rõ, cũng vì vậy mà người trong thiên hạ sẽ coi nàng là nữ tử lẳng lơ. “Đi thôi, trẫm tặng cho nàng một món quà.” Hàn Sâm nắm tay Thẩm Thất dắt đi. Hàn Sâm và Thẩm Thanh Thu đều muốn tặng món quà này cho Thẩm Thất. Trước cửa thiên lao, Thẩm Ngũ đã đứng đợi Thẩm Thất từ lâu. “Ngũ ca!” Thẩm Thất vui mừng nhào vào ngực Thẩm Ngũ, nàng vui sướng tự tận đáy lòng, mặc dù lúc văn võ bá quan đứng nghênh đón nàng có nhìn thấy Thẩm Ngũ, nhưng không thể hành động thân mật như hiện tại. Thẩm Ngũ nâng mặt Thẩm Thất lên, quan sát thật cẩn thận, “Để ta xem muội gầy đi bao nhiêu rồi.” Thẩm Ngũ có chút nghẹn ngào nói. “Vào xem đi.” Hàn Sâm bước lên, nắm tay Thẩm Thất, thản nhiên tách hai huynh muội bọn họ ra. Thẩm Thất hít một hơi thật sâu, đi vào thiên lao tối om, nàng dùng ngón chân cũng có thể đoán được là quà gì. Ở sâu trong thiên lao đang giam giữ một người thân phận cực kì tôn quý. Nhưng bộ dạng hôm nay của hắn rất bẩn thỉu, không còn vẻ tiêu soái như lúc trước. “Thẩm Thất ---” Người nọ khàn giọng nói. “Cao Sưởng ---” Đọc tên người này thôi Thẩm Thất cũng cảm thấy đau đớn. Người này, tuy rằng Thẩm Thất không gặp mặt hắn nhiều lắm, tuy nhiên kiếp này ngoại trừ Hàn Sâm, thì hắn chính là người mà nàng nhớ khắc cốt ghi tâm. Cùng với tình yêu mãnh liệt chính là oán hận. Thẩm Thất thật sự hận đến nghiến răng. “Nàng muốn xử trí hắn như thế nào?” Hàn Sâm nhẹ nhàng hỏi. Hắn trì hoãn không xử tử, chính là chờ ngày hôm nay, chờ quyết định của Thẩm Thất. “Giết ta, giết ta!” Người kia rung rẩy trong song sắt, điên cuồng gào thét, “Chết ở trong tay nàng, ta cam tâm tình nguyện.” Thẩm Thất muốn hắn phải chịu hình phạt thống khổ nhất trên đời này, chẳng hạn như lăng trì, một đao một đao róc thịt hắn xuống, với kẻ không còn hy vọng sống một lòng muốn chết, lại mang thân phận hoàng tử địch quốc, để hắn chết thì thật lời cho hắn rồi. Thẩm Thất xoay người, trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng mẫu thân nàng tự tử trước mặt nàng, còn nhị tỷ nàng phải chịu khổ sở lăng nhục, nếu nhị tỷ nàng không dẫn dụ mấy người đó đi chỗ khác, sao Thẩm Thất có thể bảo vệ di thể mẫu thân toàn vẹn, an toàn chạy thoát. Thẩm Thất chạy ra khỏi thiên lao, không kìm chế được mà nôn ọe. “Thất Thất, nếu muội không hạ thủ được, Ngũ Ca có thể thay muội xử lý hắn.” Thẩm Ngũ cắn răng, tiếng nói phát ra từ trong hàm răng, hắn nghĩ là Thẩm Thất quá mức lương thiện nên không đành lòng xuống tay. Thẩm Thất đứng bật dậy, “Không thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy.” Tới tận bây giờ Thẩm Thất chưa từng là người lương thiện, nàng chỉ muốn chờ một cơ hội, cơ hội làm cho Cao Sưởng đau khổ tột cùng, trái tim nứt thành vạn phần, giống như ngày đó hắn ép buộc nàng. Thời điểm thế này, nữ nhân còn có thể kiên nhẫn hơn nam nhân. Sự chú ý của Thẩm Thất nhanh chóng chuyển sang chỗ khác. Là nữ chủ nhân của hoàng cung, Thẩm Thất cảm thấy vô cùng mới mẻ, tuy rằng hiện tại nàng ở trong Triêu Dương cung, nhưng sau đó chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Thất. Bởi vì nàng phát hiện La thị và Triệu thị đều được tấn phong quý phi. Nhất phẩm phi, ấn quý, thục, đức, hiền, các bậc thứ tự. Quý phi được xem là cấp bậc cao nhất. Lấy thân phận của Thẩm Thất là Lan Lăng vương phi, cấp bậc của nàng chắc chắn sẽ không thấp hơn hai vị trắc phi. Về phần so sánh cấp bậc cao hơn quý phi là cái gì, tất nhiên không cần nói cũng biết, nàng chỉ cần đợi một buổi lễ sắc phong long trọng? Bởi vì thân phận hiện tại của Thẩm Thất không rõ ràng, nên khi so sánh với La thị và Triệu thị có phần lúng túng, Thẩm Thất nên hành lễ với hai vị trắc phi, hay là hai vị quý phi hành lễ với Thẩm Thất. Vì vậy ba người bọn họ đều tận lực né tránh đối phương. Nhưng hoàng cung lại bị che bởi tường lớn. Lúc Thẩm Thất đi dạo trong ngự hoa viên, không chỉ gặp La thị, còn gặp được người mà nàng không bao giờ nghĩ tới.