Dụ Lang

Chương 47

Thẩm Thất đứng phía sau nhìn theo bóng dáng Hàn Sâm, thầm nghĩ, tư thế lái xe cũng đẹp như vậy. Nàng nhếch khóe miệng cười, hắn nghĩ nàng sẽ đuổi theo hắn sao? Ý nghĩ thật viễn vông. Thẩm Thất đi đến chỗ cây đại thụ gần đó tựa vào nghỉ ngơi, nàng biết Hàn Sâm sẽ trở về tìm nàng. Nhưng mà đợi đến khi mọc trời ở hướng đông lặn về hướng tây, người kia vẫn chưa quay lại, lúc này Thẩm Thất mới hoảng hốt, người đi trên đường càng ngày càng nhiều, người chỉ trỏ vào nàng cũng ngày càng nhiều. Dọc đường mấy vị công tử mặc quần áo gấm vóc mở miệng chêu ghẹo, Thẩm Thất dần dần hiểu được, khổ sở chờ đợi không phải là biện pháp hay. Hiện tại, Thẩm Thất mới nhận ra, Hàn Sâm cố tình đưa nàng vào tình huống khó khăn, không tiền không đích đến, bây giờ nàng không thể quay về Lan Lăng, càng không thể một mình lên kinh thành. Nghĩ đến lộ phí, mới chợt nhớ, lúc Hàn Sâm bảo nàng thay quần áo, nàng không hề mang theo tiền bạc ngân phiếu hay bất cứ thứ gì. Bây giờ một thân một mình ở nơi thôn quê, trên đầu chỉ có một cây trâm gỗ không đáng giá, căn bản là không xu dính túi. Thẩm Thất lấy lại tinh thần đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, khẳng định là Hàn Sâm dừng ở phía trước chờ nàng, chờ để chê cười nàng. Thẩm Thất đi một chút rồi dừng lại, không ngờ đi mãi cho đến khi sao mọc đầy trên trời, lúc này nàng đã tới một thôn nhỏ. Ngọn đèn sáng duy nhất còn lại trong thôn phát ra từ một khách điếm, người ngồi trong đó không phải Hàn Sâm thì là ai. Thẩm Thất vừa mệt vừa khát, nàng nhìn Hàn Sâm, tinh thần lập tức tỉnh táo, vội vàng bước vào khách điếm, ngồi xuống trước mặt Hàn Sâm. Trước mặt hắn là hai đĩa thịt bò, nhưng mà đã không thấy thịt bò đâu hết, chỉ còn sót lại thịt vụn. Và một ổ bánh mì đã gặm hết phân nửa. Thẩm Thất nhìn ổ bánh mì kia, nuốt nước miếng vài lần, nhưng tuyệt đối không động tay, cho dù là đói chết nàng vẫn phải giữ gìn tôn nghiêm của mình, loại đồ ăn thừa này sao có thể ăn được nữa, như vậy càng khiến Hàn Sâm khinh thường. Từ đầu đến giờ, Hàn Sâm chưa từng liếc mắt nhìn Thẩm Thất, giống như người xa lạ, hắn ném một miếng bạc vụn lên bàn, “Tiểu nhị, tính tiền.” Sau đó hắn đi về phía sau khách điếm, là muốn ngủ tại chỗ này. “Này.” Thẩm Thất ở sau lưng Hàn Sâm. Hàn Sâm không hề quay đầu. Thẩm Thất nghe thấy tiếng mắng chửi của tiểu nhị, nàng không thể không rời khỏi khách điếm, vẫn ngoan cố đứng lại chửi hắn: “Ngươi cứ chờ đó cho ta, để xem về sau ta xử ngươi như thế nào.” Tiểu nhị mặc kệ không thèm để ý tới nàng. Một nữ nhân mặc quần áo tơi tả, bẩn thỉu có thể làm gì được chứ, hắn đẩy nàng ra ngoài cửa. Thẩm Thất bò lên chiếc xe ngựa đơn sơ của Hàn Sâm, nằm co ro một buổi. Trong lòng mắng Hàn Sâm là người máu lạnh, bạc tình. Khiến cho nàng hai ngày hai đêm không được ăn cái gì, còn làm cho nàng không có nơi để ngủ, không có chỗ để tắm. Thậm chí không có lược để chải tóc, ngay cả giày cũng rách. Vừa nãy lúc tiểu nhị nhìn thấy Thẩm Thất, hắn phẩy phẩy cái mũi, giống như người Thẩm Thất thúi lắm vậy, khiến nàng xấu hổ muốn chết, nhưng nước mắt lại không thể rơi. Sáng sớm, Hàn Sâm ngủ một giấc êm ấm, anh tuấn rạng rỡ bước tới, Thẩm Thất tự động cầm roi ngồi trên đầu xe ngựa. Cổ nhân nói: đại trượng phu co được giãn được. Đại tiểu thư cũng có thể. Hàn Sâm cười cười, vén rèm ngồi vào bên trong xe ngựa. Thẩm Thất lạnh lùng thúc ngựa, tuy rằng ban đầu không thuận tay cho lắm, nói cho cùng đầu óc nàng không phải để thêu hoa, rột cuộc cũng có thể thuần thục điều khiển xe ngựa theo hướng của nàng. Giữa trưa bọn họ đi ngang qua một thị trấn, Thẩm Thất có chút hy vọng xe ngựa sẽ ngừng lại, mặc dù vẫn rất giận không muốn nhìn mặt Hàn Sâm, nhưng mà nàng thò cánh tay ra. “Cầm đi.” Thẩm Thất nhìn một xíu bạc vụn Hàn Sâm cho, “Đây là bao nhiêu?” Nàng hay dùng ngân phiếu, hoàn toàn không có khái niệm với thứ này, nhưng so sánh với nén bạc ngày hôm qua Hàn Sâm đưa cho tiểu nhị thì nhỏ hơn nhiều. “Một tiễn bạc.” Hàn Sâm bày ra bộ dáng như kiểu hỏi Thẩm Thất có muốn cầm hay không. Thẩm Thất không muốn cãi nhau với hắn, cầm lấy bạc đi vào quán cơm. “Tiểu nhị, mang cho bổn cô nương hai đĩa thịt bò, một chén cơm trắng.” Nếu ngày thường ai dám mang loại thịt bò này cho Thẩm Thất cô nương ăn, nàng nhất định nổi cáu. ………………… Tiểu nhị nhìn Thẩm Thất, “Ba tiễn bạc.” Thẩm Thất hung hăng trợn mắt nhìn tiểu nhị, chưa từng có ai vì ba tiễn bạc mà chất vấn Thẩm Thất cô nương. Đáng tiếc tiểu nhị này không biết Thẩm Thất. Thẩm Thất đang suy nghĩ phải dùng tiễn bạc trong tay như thế nào, bỗng nhiên cảm thấy tiếc không nỡ dùng, đúng là trên cúi đầu không bằng dưới cúi đầu. “Một tiễn bạc có thể ăn cái gì?” “Tiểu điếm có bán cơm suất giá một tiễn bạc.” “Vậy có bán cơm suất nửa tiễn bạc hay không?” Tuy rằng nàng không biết cơm suất là cái gì, nhưng Thẩm Thất rất muốn tiết kiệm tiền. Tiểu nhị lạnh mặt, “Có----- ” Kéo dài âm cuối. Hắn mang rất nhiều cỏ lên, nào là cỏ màu vàng, phía trên có vài lá cải xanh, một chút nước sốt, còn có hai thứ không xác định được đó là vật gì, cứ xem như là đồ ăn đi. Chỉ sợ ngày thường Thẩm gia cho súc vật ăn còn tốt hơn những thứ này, Thẩm Thất ngoảnh đầu suy nghĩ, cầm lấy đôi đũa. Hai thứ đỏ rực kia không tính là xấu xí, Thẩm Thất nâng lên trên mũi ngửi ngửi, đúng là không thể nào thích nổi, thử bỏ vào miệng, nhai nhai, giòn giòn, có chút cay cay, nhưng khiến Thẩm Thất phải mở rộng tầm mắt, nhiều năm sau Thẩm Thất mới biết được thứ này gọi là củ cải ti, cho nên nàng tin rằng dù nghèo hèn vẫn có thể làm ra món ăn ngon. Hàn Sâm gọi hai đĩa thịt bò và một chén cơm trắng đưa đến trước mặt Thẩm Thất, “Ăn đi.” Hắn nhìn Thẩm Thất ngồi gõ bát, nhíu mày. Thẩm Thất không thèm… để ý đến hắn, nàng đang khuẩy bát của mình, không khác gì ăn xin. “Cẩn thận kẻo đau bụng.” Hàn Sâm giựt lấy cái chén trước mặt Thẩm Thất. Nước mắt Thẩm Thất lập tức rớt xuống, cho dù đi bộ đến mức hai chân ứa máu nàng cũng không khóc, cho dù đánh xe ngựa đến nỗi lòng bàn tay nàng bị rách nàng cũng không khóc, nhưng bây giờ nàng cố tình khóc, hơn nữa còn khóc thật nhiều, thật thương tâm. Đau lòng đến cực điểm, nước mắt Thẩm Thất lặng lẽ tuông rơi, nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin rằng đôi mắt của nàng có thể chứa nhiều nước đến vậy. Hàn Sâm lấy chén đi, Thẩm Thất nhìn theo đôi đũa mà thấy nước mắt của mình trên bàn, nước mắt trên bàn đọng lại thành từng vũng. Hàn Sâm thở dài một tiếng, xoa đầu Thẩm Thất, “Nàng có biết tại sao ta lại làm vậy không, Thất Thất?”