Dụ dỗ
Chương 38 : Dụ dỗ
Chương 38: Khẩu giao tới cao trào rồi bắn vào trong
Bùi Ngọc cúi đầu nhìn người phụ nữ ngậm vật nam tính của anh, mái tóc đen dài thẳng, da thịt trắng nõn, con mắt xinh đẹp khép hờ bởi vì vất vả phun ra nuốt vào dương vật, tạp dề xộc xệch nhăn nheo hoàn toàn không che được cơ thể trần trụi gợi cảm của cô, bầu vú lộ ra một nửa, cực kỳ mê người.
Anh từng tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy vô số lần, nhưng tưởng tượng dẫu sao vẫn không kích thích tuyệt vời bằng hiện thực. Sao anh có thể ngờ được là người mẹ tính tính lạnh nhạt từ thời còn đi học đã được nam sinh gọi là "người đẹp mặt lạnh" nổi tiếng trong ngành vật lý sau khi bị phá trinh sẽ biến thành như vậy.
Anh sướng tới nỗi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn trộn cơm, cà rốt và lạp xưởng cô chuẩn bị sẵn vào rồi rang lên cho xong cơm tối.
"Mẹ, ư, được rồi." Bùi Ngọc ấn nhẹ đầu cô để cô ngừng lại, nhìn cô mở mắt ra, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh chợt có chút thẹn thùng, "Sắp bắn rồi."
Mạc Tiệp thấy gò má hơi ửng hồng và ánh mắt lấp lánh lúng túng của anh, chợt cảm thấy ba chữ này cực kỳ gợi cảm.
Cô phun dương vật ở sâu trong cổ họng ra, sau đó đứng dậy quấn lấy người anh nhét dương vật to lớn vào trong khe huyệt giàn giụa dâm thủy từ lâu của mình, tiếng nói như làm nũng như mật ngọt: "Tiểu Ngọc bắn hết cho mẹ đi. Đừng lãng phí giọt nào cả."
Bùi Ngọc khiếp sợ trừng mắt nhìn hành động liều lĩnh của cô, cuối cùng vẫn cố kìm chế, bất đắc dĩ lấy tay đỡ mông cô giữ vững thân thể cô rồi hơi phiền muộn nói: "Không được."
"Mẹ muốn được Tiểu Ngọc bắn vào trong." Mạc Tiệp dùng chân nhỏ quấn chặt lấy cái mông rắn chắc của anh khiến nơi hai người kết hợp không thể tách ra.
Bùi Ngọc bất ngờ bị cô quấn lấy, buộc phải thúc vào sâu bên trong, anh khẽ cau mày.
"A... Tiểu Ngọc thật sự rất lớn." Mạc Tiệp bị chọc vào đúng nơi mẫn cảm nhất trong âm đạo, ngay lập tức đạt cao trào.
Bùi Ngọc cũng là thiếu niên mới nếm thử trái cấm, bị người phụ nữ mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu quấn lấy muốn anh bắn vào trong còn đạt cao trào, lúc này không khống chế nổi nữa mà bắn ra trong cơ thể cô.
"Hmm..." Mạc Tiệp thỏa mãn hưởng thụ cơn co giật cao trào.
"Giờ mẹ đã hài lòng chưa?" Bùi Ngọc khẽ thở gấp, lưu luyến mút đôi môi hơi hé mở của cô, "Ăn cơm đi."
"Ừ." Mạc Tiệp dường như ngay cả sức trả lời cũng không còn đủ nữa.
Bùi Ngọc ôm cô tới trước bàn ăn, còn dọn ra cơm rang và cháo luôn cho cô.
"Mẹ tự mình làm là được rồi." Mạc Tiệp sống một mình suốt mười mấy năm chợt nhận được đãi ngộ "áo đưa tận tay, cơm dâng tận mồm", vừa nghĩ tới mình là mẹ trên danh nghĩa của anh liền thấy xấu hổ.
"Mau ăn cơm đi." Bùi Ngọc nhét thìa vào tay cô, ngừng một chút rồi rầu rĩ nói, "Ngày mai tôi sẽ đi mua bao cao su."
Mạc Tiệp đỏ mặt, thốt ra: "Không được mua."
"Lẽ nào mẹ thật sự muốn cho tôi làm ba ở tuổi mười sáu sao?" Cuối cùng Bùi Ngọc không nhịn nổi tức giận nữa, dừng một chút rồi cười khẽ một tiếng, "Hay là, trước giờ mẹ chưa từng nghĩ tới việc cho tôi làm ba?"
"Chẳng qua mẹ cảm thấy lúc này về mọi phương diện đều tốt, mẹ muốn một đứa con, hơn nữa mẹ có năng lực tự nuôi dưỡng nó tốt, điều này rất khó hiểu sao?" Mạc Tiệp không hiểu sao thái độ của anh lại kiên quyết như vậy, nhẫn nại giải thích cho anh, "Tiểu Ngọc, mẹ không muốn con chịu bất cứ trách nhiệm nào. Hơn nữa loại giọng điệu con cái cần phải có một người ba mới có thể trưởng thành khỏe mạnh chính là ngụy khoa học, trước đây mẹ ở phòng thí nghiệm có người đồng nghiệp bởi vì không có thời gian yêu đương mà trực tiếp mang thai thông qua kho tinh trùng, người hiến tặng cũng không có trách nhiệm làm cha, hiện tại đứa bé cũng..."
"Mẹ, tôi hiểu rồi." Bùi Ngọc cắt ngang lời cô, "Mẹ cảm thấy tôi chính là kho tinh trùng sống miễn phí phải không?"
Thoạt đầu Mạc Tiệp mới nghe câu này hình dung ra thì cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy hình như mình quả thực nghĩ vậy, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
"Tôi ăn no rồi." Bùi Ngọc trầm mặt đứng dậy trở về phòng.
Mạc Tiệp chết lặng ở chỗ cũ, lúng túng há miệng nhưng không biết nên làm gì. Đây là lần đầu tiên cô và con riêng xảy ra mâu thuẫn. Từ khi Bùi Ngọc về sống chung với cô vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc nào cũng thận trọng từ lời nói tới việc làm, ôn hòa lễ phép, nhăn mặt rời đi như hiện tại là lần đầu tiên.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
73 chương
123 chương
32 chương
292 chương