Dụ dỗ

Chương 13 : Dụ dỗ

Giấc mơ này giúp Hứa Kha nhớ lại rất nhiều chuyện.   Thì ra bài hát cô hết sức nhung nhớ kia chính là bài tế ca khi cô chết của mấy người trong thôn, thì ra cô chính là chấp niệm đã kéo dài hàng ngàn năm của Trần Tích Tự. Không phải, nói một cách chính xác thì không phải Trần Tích Tự mà chính là ác ma – trên đỉnh núi đen kia.   "A Kha, chào buổi sáng." Trần Tích Tự thấy Hứa Kha tỉnh lại thì dịu dàng nói với cô, tâm trạng của hắn rất tốt, cuối cùng thì A Kha cũng nhớ lại tất cả rồi.     Hứa Kha vươn tay vuốt ve đoạn lông mày chỉ còn một nửa của hắn, hốc mắt cũng lõm xuống rất nhiều, có thể đối với người ngoài thì khuôn mặt này rất đáng sợ nhưng cô lại chỉ thấy xót xa thay cho hắn. Cô biết tiểu ác ma không phải thứ hung thần ác sát như những gì con người thường nghĩ, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ rất rất sợ đau mà thôi.   "Đau biết bao..." Hứa Kha nhớ đến việc hắn vừa trải qua phẫu thuật và tai nạn xe cộ thì ánh mắt không khỏi bắt đầu chua xót, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút âm thanh nức nở.   Trần Tích Tự nhìn vẻ mặt của Hứa Kha thì không khỏi có chút hoảng hốt, hắn không ngừng vỗ vỗ nhè nhẹ bả vai của cô đồng thời cũng nhanh chóng giải thích: "Không đau, anh không đau..."   Tất nhiên sự thật không phải như vậy.   Mới ban đầu, tiểu ác ma nhìn trúng thân phận nghệ sĩ của Trần Tích Tự, hắn cần để A Kha có cơ hội được nhìn thấy hắn. Sau khi dựa vào bài tế ca để A Kha cảm nhận được sự tồn tại của mình, hắn thường xuyên nhập hồn vào người xung quanh cô. Hắn cũng biết trước chuyện Trần Tích Tự sẽ chết, vì thế ngay trước khi tai nạn xe cộ xảy ra, hắn đã nhập hồn vào người Trần Tích Tự. Vì thế tai nạn xe cộ kia vẫn khiến hắn cảm nhận được sự đau đớn nhiều đến mức hắn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.   Nhưng thật ra đây vẫn không thể coi là chuyện khó chịu nhất. Chuyện khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong chính sau khi gặp tai nạn xe cộ, hắn phải trải qua rất nhiều lần phẫu thuật. Vì căn bản thuốc mê không có tác dụng gì với hắn, nên vào lúc nằm trên bàn mổ hắn chỉ có thể làm bộ thuốc mê có tác dụng khiến bản thân mình lâm vào hôn mê nhưng thật ra toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong quá trình giải phẫu hắn đều có thể cảm nhận được.   Ví dụ như khi dao phẫu thuật lạnh lẽo kia cắt lên da thịt, cắt lên cơ thể của hắn, huyết dịch của hắn chảy ra, lại như khi dao điện thiêu bỏng hắn đến khi cầm máu huyết quản, trong phòng giải phẫu từ từ dâng lên mùi máu thịt bị đốt cháy.     Ví dụ như khi bác sĩ mổ chính dùng bàn tay ấm áp của mình cầm nội tạng của hắn lên, sau khi kiểm tra xong thì đặt lại vị trí cũ.   Lại ví dụ như đoạn đầu khớp xương đã gãy của hắn bị mài đến mức sáng bóng rồi cố định lên một chiếc đinh thép.   Hay vô số lần cấy da sau này...   Nếu nói mỗi một lần trải qua cảm giác sống không bằng chết như vậy hắn đã suy nghĩ đến chuyện gì thì chỉ có thể là Hứa Kha.   Hắn nghĩ: Năm đó A Kha ra đi dứt khoát như vậy, nhưng cô không biết rằng hắn vẫn luôn sống, rồi hoảng hốt tỉnh lại trong địa ngục này.   Hắn nghĩ: Mình sống khổ sở như vậy mà A Kha lại không biết gì cả, dựa vào đâu chứ?   Hắn nghĩ: Nếu hắn chết, hắn cũng sẽ nguyền rủa A Kha muôn đời không ngóc đầu lên được!   Hắn nghĩ: Nếu hắn không chết thì hắn sẽ khiến cô cũng phải trải qua cảm giác khổ sở giống vậy...   Nhưng tất cả oán hận không cam lòng kia đều đã tan thành mây khói vào giờ phút A Kha khóc vì hắn. Giờ đây tràn ngập trong đầu hắn chỉ còn lại một chuyện chính là yêu thương và dịu dàng. A Kha của hắn, lúc cô bị trở thành tế phẩm không khóc, lúc bị mọi người vứt bỏ cũng không hề khóc. Sau cùng vì hắn mà đến tận lúc chết cũng không khóc thế nhưng bây giờ chỉ vì đau lòng thương xót hắn lại bật khóc.   "Thật chứ?" Hứa Kha hít mũi một cái sau đó đưa mắt đầy chờ mong nhìn hắn.   "Đã bao giờ anh lừa gạt em chưa?" Trần Tích Tự bật cười sau đó hơi hơi quay người lại rút ra mấy tờ khăn giấy trên đầu giường rồi lại xoay người lại định lau mặt giúp A Kha.   Hứa Kha chưa từng được người ta hạ mình hầu hạ như vậy, bây giờ không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng vì thế muốn đoạt lấy tờ khăn giấy trong tay hắn tự mình xử lý.   Ngay lúc này, Trần Tích Tự cười cười mà trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy nóng bỏng vô cùng.   Thì ra bây giờ tiểu ác ma đơn thuần lại biết cách chăm sóc như vậy, đột nhiên cô có cảm giác mình từ một fan bạn gái nay đã trở thành fan con gái.   Gặp được tiểu ác ma có lẽ chính là may mắn lớn nhất trong số mệnh như cỏ rác của Hứa Kha ở kiếp trước.   Lúc đó, khi A Kha bị người dân trong thôn bắt quỳ xuống mặt đất, cô thực sự cảm thấy mình chết là chuyện không còn nghi ngờ gì nữa thế nhưng ngọn lửa trên ngọn núi đen kia lại cho cô tia hy vọng cuối cùng.   Cô cảm thấy hiện giờ thế lửa vẫn chưa tràn ngập hết toàn bộ đỉnh núi màu đen, như vậy có thể sau khi người dân dâng cô lên cho ác ma thì cô có thể thử một lần chạy vòng qua đỉnh núi màu đen kia để chạy trốn. Trong mắt người bình thường có thể nó chỉ là một con đường chết nhưng đối với cô mà nói nó chính là con đường sống cuối cùng, bằng bất cứ giá nào cho dù là mất nửa cái mạng cô cũng phải thử một lần!   Sau đó A Kha giả bộ thuận theo ý bọn họ, yên lặng trang điểm sau đó bị bọn họ đưa đi. Trên đường đi cô phát hiện vậy mà có người còn cầm theo cả dây thừng và đao, thật ra tác dụng của nó thì không cần nói cũng biết. Vì thế tiếp sau đó cô lại càng chủ động hơn nữa, ngay cả qua cầu treo cũng một thân một mình bước qua.   Thấy A Kha phối hợp như vậy, người trong thôn cũng từ từ yên tâm mà bỏ qua ý nghĩ trói cô lại trên cây để lửa trực tiếp thiêu cháy cô. Nhưng họ vẫn sợ cô lặng lẽ chạy trốn nên đã chém đứt mất cây cầu treo.   Nghe thấy tiếng cầu treo bị đứt gãy, A Kha không hề ngạc nhiên chút nào, trái lại trong lòng cô còn dâng lên một sự vui mừng, cuối cùng cô cũng có thể trốn ra khỏi tay họ rồi!   Đợi đến lúc dân làng đi hết rồi, cô lập tức đi tìm lối ra ở chung quanh. A Kha ném hết toàn bộ mấy thứ trang sức nặng nề trên người mình, mặc kệ chuyện váy có thể bị làm bẩn hay không. Ngay cả tay cô bị xước chảy máu trong lúc leo lên vách đá, cô cũng không mấy quan tâm. Cô biết rõ giờ đây mình chỉ còn duy nhất một cơ hội, thời gian kéo dài càng lâu thế lửa càng lớn, nếu đợi đến khi lửa lan rộng ra thêm nữa thì cô cũng chỉ đành táng thân trong biển lửa này mà thôi.   Nhưng trời lại nhanh chóng mờ mờ ảo ảo sáng dần lên.   Ngọn núi này thực sự dựng đứng mà thể lực của A Kha thì có hạn, tinh thần cũng càng lúc càng căng thẳng, tuyệt vọng yên lặng không chút tiếng động nào từ từ tràn lan nơi đáy lòng cô, dần dần có chút khiến cô không chịu nổi nữa.   Ngay lúc đó cô trượt chân, cô cho rằng mình sẽ nhanh chóng ngã xuống sườn núi tan xương nát thịt nhưng đột nhiên có tiếng gió lay động. Một bóng đen to lớn bao trùm nhẹ nhàng dùng hai tay đỡ lấy cô rồi ôm cô cùng bay về lên trên mây.   Ác ma ôm lấy A Kha bay lên trên. Cô không khỏi thầm than một tiếng, thì ra thật sự tồn tại ác ma chứ không hoàn toàn chỉ là truyền thuyết. Cô không chết vì té xuống vách núi mà cũng không chết vì bị lửa thiêu chết thì nay xem ra có lẽ sẽ chết dưới tay ác ma này.   Ác ma không hề quan tâm đến cô bé trong ngực mình mà chỉ ngắm nhìn phương xa. A Kha nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy từ xa xa chừng mười dặm mây mờ được nhuộm lên một tầng ánh sáng vàng óng hòa lẫn với nền trời xanh, rực rỡ khí thế.   Thì ra mặt trời đã sắp mọc lại rồi.   HẾT CHƯƠNG 13.