Dụ dỗ tiểu lưu manh
Chương 10 : lập thất
Đến nơi, Mặc Dịch và Sở Hạ để xe ở bên ngoài cho dễ lấy rồi cầm ô đi bộ vào bên trong. Đôi chỗ đọng nước mưa hơi lầy lội, hắn vừa đi vừa tránh.
"Cậu ở cái chỗ này sinh hoạt thế nào vậy!" Mặc Dịch cảm thán, đó giờ cậu ta đã từng sống ở mấy chỗ như vậy bao giờ đâu.
"Bình thường thôi." Sở Hạ lãnh đạm trả lời.
Nhìn căn nhà tàn tạ đến độ này, hắn liền cảm thấy đau đầu. Gấp gọn chiếc ô xuống, Sở Hạ vào trong nhà thu gom mấy vật dụng cần thiết. Hắn chỉ lấy ít tiền mà bản thân dành dụm được từ trước với con dao nhỏ hay mang theo mà thôi.
Cơn gió lạnh lẽo lùa qua khiến Sở Hạ rùng mình, tuy chỉ mới mấy ngày nhưng hắn đã thấy bản thân quen với môi trường ấm áp kia mất rồi. Đúng là sống khổ quen rồi, lúc sống thoải mái lại không muốn quay về như cũ nữa.
"Xong chưa?" Tiếng của Mặc Dịch từ ngoài vọng vào, Sở Hạ không nghĩ ngợi nữa, cất hết thứ cần dùng vào túi rồi đi ra ngoài.
"Cậu lấy gì vậy?" Mặc Dịch có vẻ tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.
"Không có gì đặc biệt đâu." Sở Hạ lấy ra cho cậu ta xem, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Hắn nheo mắt nhìn kỹ, hình như có ai đó đang đến. Trời mưa thế này, có thể là ai được cơ chứ?
Khi đến gần Sở Hạ mới giật mình, là một đám người đang đi tới, trời đã vơi bớt mưa nên dễ dàng nhận ra. Giữa cái không khí ẩm mốc này, cái tên béo ở Lạc Thế dẫn theo đám người tìm đến.
Không phải chứ! Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định sao, hắn tưởng Diệp Mạc đã xử lý rồi chứ. Có điều tên béo kia không đúng lắm, gương mặt biến tướng doạ người, bọc băng kín mít. Dáng đi khập khiễng, nhìn kỹ thì thấy chân phải của gã ta đang có vấn đề.
"Hừ, đúng là con lợn." Mặc Dịch nương theo ánh mắt của Sở Hạ mà nhìn sang, cười lạnh khinh bỉ, "Bị đánh cho một trận còn không biết sợ."
Sở Hạ nhìn cậu, không nói gì, bởi vì hắn phát hiện tên béo kia còn mang theo cả Lập Thất.
"Tôi tưởng tên đó tiêu đời rồi."
"Nếu không phải có việc cần dùng đến Lập Thất thì tên béo kia không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau đâu."
Sở Hạ nhìn người mấy phút trước còn cười tươi vui vẻ bây giờ chỉ còn lại sự khinh miệt cùng sát ý. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Có điều Lập Thất đến đây để làm gì, chả lẽ tính dằn mặt cậu một trận? Cũng có khả năng lắm, vì một vài chuyện mà hắn đã gián tiếp khiến tên béo ngu ngốc kia bị như vậy. Báo thù chăng?
Sở Hạ đi vào bên trong quan sát tình hình, hùng hổ đem một đám người như vậy thì chắc chắn không có chuyện gì tốt cả. Liếc nhìn Mặc Dịch đã tránh vào một chỗ kín, vẻ mặt hóng chuyện vui mà không biết nói gì hơn.
Hắn lạnh lùng ngồi xuống, đếm từng giây. Chỉ một lúc sau, tiếng động ồn ào lập tức xuất hiện.
"Sở Hạ có ở đây không?" Tiếng nói lao nhao vọng tới, hắn vẫn bất động, chỉ có điều đáy mắt đã sắc bén hơn nhiều.
Thấy không có ai đáp lại, Lập Thất trực tiếp bước vào trong. Khuôn mặt gã này đã xấu, lại còn bị một vết sẹo chém ngang trông càng dữ tợn hơn.
Nhà Sở Hạ không hề lớn, vậy nên chỉ cần đi vài bước đã thấy hắn ngồi yên đó rồi. Một đám người cao to vây quanh, ít nhiều cũng cảm thấy hít thở không thông. Hắn không sợ nhưng vẫn biết khó chịu.
"Sao ban nãy mày không trả lời?" Tên đứng gần hắn nhất hỏi mà như hét. Tiếng nói càng tăng thêm cơn đau đầu cho Sở Hạ.
"Ngại quá, ban nãy không nghe thấy." Hắn bình tĩnh đáp lời, ánh nhìn sắc lạnh đối chọi lại.
"Không nghe thấy? Mày nghĩ tao là đồ ngu à?!"
Lập Thất đưa tay ngăn cản tên đó lại, nhìn chăm chú vào Sở Hạ một lúc lâu rồi nhếch mép. Hắn cảm thấy Sở Hạ rất thú vị, bị vây kín thế này vẫn rất ung dung. Mấy tên dưới trướng của hắn rất hiếm có người lý trí được như thế này.
Ban đầu vì tên béo Lưu Diệc này lên cáo trạng nên Lập Thất nể mặt đến đây thị uy một chút. Thế nhưng bây giờ nhìn Sở Hạ thế này hắn liền thay đổi chủ kiến.
"Mày có muốn đi theo tao không?" Lập Thất cất giọng, ánh mắt vui thích ẩn chứa nguy hiểm.
Sở Hạ sửng sốt trợn mắt, không nghĩ tới Lập Thất sẽ nói như vậy. Ánh mắt hắn lia sang Lưu Diệc, thấy tên béo đó miệng đã há hốc đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào rồi.
Ai cũng đều không ngờ Lập Thất sẽ ra bước này, có chút không hồi tỉnh lại được. Mà Mặc Dịch nép bên góc đã nhịn cười đến nội thương, hứng thú xem Sở Hạ ứng phó.
Sở Hạ là người trấn tĩnh nhanh nhất, hắn dứt khoát lắc đầu từ chối, "Xin lỗi, tôi không thể."
"Hử." Lập Thất nâng cao giọng, lâu rồi mới thấy một tên dám từ chối mình như vậy. Hắn đã hạ mình nói thế rồi mà tên Sở Hạ còn không biết điều mà dám từ chối.
Cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, Sở Hạ nắm chặt tay, nuốt nước bọt. Hắn lùi tay lại gần chiếc bình nhỏ trên bàn, âm thầm tính toán.
"Tao cho mày cơ hội nữa." Hắn ta gằn giọng, không còn giữ được vẻ mặt vui thích cũ nữa mà trở nên tức giận.
"Tôi xin lỗi." Sở Hạ vẫn lắc đầu, hắn ghét phải nghe lệnh người khác. Diệp Mạc là do ngoài ý muốn, hơn nữa theo anh cũng không quá tệ. Còn tên Lập Thất này, chín phần mười sẽ không gặp chuyện tốt nào.
"Anh, em thấy hắn không có ý định hợp tác đâu. Chắc chắn đang xem thường anh." Lưu Diệc thấy thế nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên Lập Thất dính vào chiêu khích tướng, sa sầm mặt hạ lệnh.
Một dao phóng thẳng lên chỗ ngồi của Sở Hạ, hắn lách người tránh né trong gang tấc, tay nắm lấy bình sứ trên bàn ném thẳng về phía bọn họ.
Một tiếng "choang" nặng nề vang lên, theo đà đó Sở Hạ đứng lên bàn xoay người giơ chân đá mạnh vào một tên đô con gần mình. Tên đó lập tức ngã xuống, lại bị hắn dẫm lên mặt.
Thấy tình trạng này, tất cả bọn chúng lập tức xông lên, trên tay nào dao nào chùy sắt, nhìn vào rất có tính uy hiếp. Có điều uy hiếp này trong mắt Diệp Mạc có khi lại chỉ là trò trẻ con.
Sở Hạ quay đầu cầm lấy cái ghế lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang Lập Thất. Trong chớp mắt Lập Thất cảm thấy run rẩy. Chiếc ghế tạo thành một đường cong trong không khí rồi như đạn pháo bay thẳng tới. Lập Thất trợn mắt, lập tức chạy ra xa tránh né, căn nhà bây giờ đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Âm thanh ồn ào nhức óc, Sở Hạ thở dốc bặm môi, dùng sức cướp lấy một thanh chùy trên tay một tên. Tên đó bị hắn dùng cùi chỏ thụi mạnh vào mặt, máu mũi chảy ào ào. Trên người Sở Hạ đã dính máu, không phải của hắn nhưng nhìn vào rất đáng sợ.
Ngươi tới ngày càng đông, dù mạnh đến mấy cũng sẽ có lúc phải cạn sức. Sở Hạ vung chùy, không hề do dự mà mạnh mẽ đánh vào chỗ yếu hại của đối phương. Cảm giác sau gáy lành lạnh, hắn thầm than không ổn, xử lý xong tên trước mặt liền nhanh chóng quay đầu.
Đập vào mắt Sở Hạ là cảnh tượng tên định đánh lén đang trợn to mắt, ngã rầm xuống. Hắn kinh ngạc, tên đó bị một con dao nhỏ đâm phải, máu đang bắt đầu rỉ ra.
Người đâm không ai khác ngoài Mặc Dịch, cậu ta cười khẽ, xoa tay rồi thản nhiên dẫm qua người mấy tên bị hạ gục.
"Chắc đã đến lúc tôi xuất hiện rồi nhỉ?"
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
42 chương
30 chương
52 chương
188 chương
28 chương