Tiểu Hắc mặc dù là đứng dưới cửa ngẩng đầu lên nhìn Bạch Bạch, nhưng lại có thần thái kiêu căng coi thường người khác: "Bạch hồ ly, ngươi ra đây chơi với ta!" Bạch Bạch rất muốn chơi với bạn mới, nhưng kinh nghiệm lần trước bị cắn khiến nàng có cảnh giác cao độ đối với Tiểu Hắc: "Không! Ngươi sẽ lại cắn ta!" Tiểu Hắc không kiên nhẫn nhìn nàng, đe dọa: "Ngươi chơi với ta, ta sẽ không cắn ngươi, ngươi không chơi với ta, ta liền cắn ngươi!" Bạch Bạch suy nghĩ lại, do dự không biết có nên khuất phục trước ác bá không. Tiểu Hắc rất không cao hứng, cong người nhảy lên trên bệ cửa sổ, dựng đứng bộ lông màu đen trên người lên, nhe hàm răng trắng ra với Bạch Bạch, hung dữ nói: "Hồ ly ngu ngốc, đã nghĩ xong chưa?!" Bạch Bạch vừa xoay người nhảy đến mặt ghế hơi cách xa một chút, vừa lớn tiếng phản bác nói: "Ngươi mới ngu ngốc!" Tiểu Hắc tức giận, bổ nhào về phía Bạch Bạch, động tác của mèo rất nhanh nhạy, hồ ly cũng không kém, hai con vật một đen một trắng trong phòng ngươi đuổi ta chạy, nhảy lên nhảy xuống, rất náo nhiệt. Dù sao thân thể Bạch Bạch cũng chưa khôi phục, càng lúc càng không có khí lực chậm dần đi, lúc này sư phụ Minh Ất đã trị liệu thương thế cho nàng rồi, Vân Hư ở trong phòng tu luyện, Vân Cảnh lại càng không biết dã đi nơi nào, muốn tìm người đến ngăn Tiểu Hắc hung ác cũng không biết phải đi nơi nào. Bạch Bạch vô cùng nóng vội, không nghĩ tới biến thành hình người đuổi Tiểu Hắc đi, thầm nghĩ nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn. Tiểu Hắc biết rõ ý đồ của nàng, vượt lên trước một bước chiếm lĩnh bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Bạch Bạch, vừa thở vừa dương dương đắc ý nói: "Hồ ly ngu ngốc, mau cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài chơi thì ta sẽ không cắn ngươi!" Bạch Bạch mệt mỏi nằm trên mặt ghế một hồi mới khôi phục được, giộng nói cứng ngắc nói: "Ta không cầu xin, cũng không chơi với ngươi!" Tiểu Hắc cũng là bại hoại! Tiểu Hắc không nghĩ tới tính tình Bạch Bạch quật cường như vậy, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng thúc giục hắn mau đem Bạch Bạch ra ngoài Thanh Lương quan, nếu Bạch Bạch không phối hợp, mạnh mẽ bắt ép nàng đem ra ngoài là tuyệt không có khả năng. Kỳ thật dựa theo pháp lực mà nói, Bạch Bạch tuy căn cơ đã hủy, nhưng vẫn là cao hơn Miêu đại tiên, Tiểu Hắc ngay cả hình người cũng chưa tu luyện thành, may mà trên người Bạch Bạch có thương tích, cũng không nghĩ tới biến thành người để đối phó hắn, nếu không hắn căn bản không có biện pháp, chớ đừng nói đến bắt nạt Bạch Bạch. Truyện Sắc Hiệp - https:// Xem ra là phải lừa gạt…… Tiểu Hắc trong nội tâm sốt ruột, đành phải ủy khuất chính mình một chút. Nên lừa gạt nàng thế nào mới được? Tiểu Hắc hừ một tiếng, nhớ tới ngày bình thường gặp Bạch Bạch luôn thích hoa hoa cỏ cỏ trong sân, vì vậy miễn cưỡng dùng giọng nói mềm nhẹ nói: "Ta phát hiện trong rừng có hoa rất đẹp, vốn muốn mang ngươi đi chơi, tại sao ngươi không nhìn được lòng tốt của người khác?" Bạch Bạch không quá tin tưởng cái đồ bại hoại vừa rồi còn hung như thế mà đột nhiên lại có hảo tâm như vậy, chần chờ nói: "Thật ư?" Tiểu Hắc giọng điệu chắc chắn: "Đương nhiên là thật!" Để tăng mạnh thêm độ tin cậy, lại nói khoác lác: "Những bông hoa kia đều là màu đen, bên cạnh cánh hoa còn có kim sắc ngân sắc (*màu vàng màu bạc), là tiên hoa tuyệt thế Thiên đình cũng khó thấy được, không xem ngươi sẽ hối hận!"