Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Chương 122
Vân Khởi nói: "Đối phó Mặc Yểm à…… Coi như là vậy đi."
Vân Cảnh cao hứng trở lại: "Là cái gì?" Vân Sơ cũng tò mò không thôi.
Vân Khởi cười ý bảo hai người đưa lỗ tai tới, nhẹ nhàng nói một câu bên tai bọn họ. Vân Sơ bừng tỉnh giác ngộ, còn Vân Cảnh thì cười đến nỗi so với Bạch Bạch giống Nhị sư huynh hồ ly hơn, bỗng nhiên cảm giác bản thân thật sự là ngu ngốc, biện pháp đơn giản như vậy hắn làm sao lại không nghĩ tới?
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, Vân Cảnh cảm thấy có chút không ổn: "Nếu như hắn quyết tâm dùng bạo lực thì làm sao bây giờ? Các ngươi tới muộn nên không biết, hắn ở trên người Bạch Bạch không biết dùng tà thuật gì mà làm cho Bạch Bạch luôn trở về dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác vẫn phải chạy một mạch về bên hắn! Ta muốn ngăn cản cũng không được."
Vân Nâng nói: "Nếu hắn muốn dùng bạo lực thì sớm đã dùng, lúc đó đừng nói một mình ngươi, dù cho ba người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn muốn đem Bạch Bạch đi, chúng ta còn có thể làm được gì? Hoặc giả hắn dùng tính mạng của chúng ta khống chế bắt Bạch Bạch ở lại, Bạch Bạch nhất định sẽ vâng lời hắn."
Vân Cảnh nói: "Haha, chẳng qua là tên này vừa mắt Tiểu sư muội nhà chúng ta, nên hoàn toàn không nỡ động đến một sợi lông hồ ly của nàng, hại ta lo lắng vô ích rồi…"
Vân Sơ vui vẻ thoáng chút rồi sắc mặt lại lại chùng xuống: "Việc hôm nay, ta thật không hiểu nên nói với sư phụ như thế nào."
Vân Khởi cùng Vân Cảnh thu lại nét cười, rốt cuộc cười không nổi rồi, trước khi xuống núi, sư phụ luôn luôn căn dặn phải chăm sóc dạy bảo Tiểu sư muội cho thật tốt, kết quả hiện tại mới đến có một ngày thôi, Tiểu sư muội liền đem dâng cho người khác, nếu như sư phụ biết rõ, không biết sẽ tức giận đến độ nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
Vân Sơ cùng Vân Khởi là hai đệ tử duy nhất biết rõ tình trạng sức khỏe hiện tại của Minh Ất Chân Nhân, thật sự không muốn sư phụ lại vì việc này phiền lòng, Vân Khởi chần chờ thoáng cái rồi nói: "Chuyện này, chờ xong rồi hãy bẩm báo lại cho sư phụ. Sư phụ nếu như muốn trách tội, cứ nói là của chủ ý của một mình ta là được."
Vân Sơ cùng Vân Cảnh nhất tề nhíu mày trừng hắn liếc nói: "Nói nhảm gì đó, ba người chúng ta đều có trách nhiệm cả."
Trên Thiên Đình, Minh Ất Chân Nhân ở Thanh Lương Quan đang nghênh đón một vị khách ngoài ý muốn.
Mấy tháng trước, chưởng quản điện Âm ti thứ sáu Diêm vương Biện Thành Vương ở Địa Phủ lúc náo động bị vài tên yêu ma vây công, bản thân bị trọng thương, được cứu về Thiên Đình chữa thương, nhưng thương thế nhiều lần khó dứt. Vài ngày trước Minh Ất Chân Nhân đi hỗ trợ cứu chữa tiên hữu bị thương, trong đó thì có vị Biện Thành Vương này.
Minh Ất Chân Nhân dùng thuốc đúng bệnh, qua mấy ngày sau thương thế Biện Thành Vương liền ổn định lại, mấy ngày nay tinh thần hắn rất tốt, đột nhiên muốn đi tìm Minh Ất Chân Nhân bàn một việc, vội vàng phái tiểu tiên đồng tiến đến Thanh Lương Quan chuyển lời cho Minh Ất Chân Nhân.
Giờ phút này tiểu tiên đồng đang đứng tại đại điện trong Thanh Lương Quan, hướng Minh Ất Chân Nhân thi lễ bái kiến, tiểu tiên đồng đứng người lên nói: "Biện Thành Vương mấy ngày nay chợt nhớ tới lần trước Chân Nhân hỏi đáy sông Vong Hà có gì đặc biệt, Biện Thành Vương nghĩ đến một vật, không biết có phải là thứ Chân Nhân muốn hay không, cho nên phái đệ tử hướng Chân Nhân nói rõ."
Minh Ất Chân Nhân "A" Một tiếng, nói: "Xin lắng tai nghe."
Tiểu tiên đồng nói: "Đáy sông Vong Hà có một loại tiên thảo, tên là "thù đồ", trong sông Vong Hà chứa nhiều du hồn dã quỷ không được đầu thai, thân mang kịch độc xà trùng quái vật, ngày bình thường tanh hôi không chịu nổi, trong sông các loại khí tức lại lộn xộn, nhưng dù cho trong sông có nhiều hay ít cô hồn dã quỷ, nước sông ngàn năm vẫn không thay đổi, chính là vì loại tiên thảo thù đồ này. Loại tiên thảo này cực kỳ hiếm thấy, ngoại trừ đáy sông Vong Hà, không nơi nào có, hơn nữa dù có ở đáy sông Vong Hà cũng không chắc tìm được."
Minh Ất Chân Nhân trong lòng chợt lóe lên, không tự giác ngồi thẳng người hỏi: "Tiên thảo thù đồ có công dụng đặc biệt gì?"
Tiểu tiên đồng hồi đáp: "Biện Thành Vương nói, từng nghe đồn tiên thảo thù đồ này có thể trung hoà dung hợp các loại dược tính……"
Hóa ra…… Thì ra là thế!
Khó trách ranh giới hư ảo của Bạch Bạch chứa dược bất đồng trong chốc lát dung hợp, Mặc Yểm ở đáy sông Vong Hà tìm tiên thảo thù đồ nhất định là vì Bạch Bạch, như thế có thể nói, trong lòng của hắn vẫn nhớ thương Bạch Bạch!
Đột nhiên xuất hiện niềm vui sướng khiến Minh Ất Chân Nhân chẳng muốn đi truy cứu rốt cuộc Mặc Yểm dùng biện pháp thần không biết quỷ không hay gì cho Bạch Bạch ăn tiên thảo, thậm chí ngay cả chính Bạch Bạch cũng không có phát hiện ra. Hiện tại trong lòng Minh Ất Chân Nhân nghĩ chỉ cần một chuyện, nếu như nhân duyên Mặc Yểm cùng Bạch Bạch còn, thì phải nói là công sức hắn bố trí không có uổng phí, tất cả còn có có thể cứu vãn!
Lúc này đây đang ở trong đại điện Bình Đẳng vương, Mặc Yểm cùng Bạch Bạch không biết được có người đang tại tính toán về bọn họ, Mặc Yểm gọi Huyền Minh yêu dơi cùng Ngọc Lưu Ly Yêu Phi, bắt đầu bắt tay vào làm các loại biện pháp bố trí khống chế phản quân Địa Phủ.
Hai yêu ma đứng đầu trên điện nghe Mặc Yểm nói tỉ mỉ kế hoạch của hắn, càng nghe mồ hôi lạnh càng ứa ra, Mặc Yểm sau khi nói xong bình tĩnh: "Các ngươi nếu nguyện ý trung thành với ta, y theo phân phó của ta mà đi làm, liền xuống dưới chuẩn bị, nếu như không muốn, hiện tại có thể nói, chỉ cần cam đoan ra khỏi đại điện này quên hết những kế hoạch vừa rồi, nửa chữ cũng không tiết lộ, ta cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi, nếu không, ta giết rất nhiều quỷ tốt yêu binh ở Địa Phủ như vậy rồi, muốn thu thập vài yêu ma, hoàn toàn có thể."
Huyền Minh yêu dơi một tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khẽ cắn môi nói: "Thuộc hạ tất cả đều nghe chủ nhân!"
Ngọc Lưu Ly Yêu Phi chần chờ một chút. Cũng gật đầu nói: "Xin tuân theo chủ nhân phân phó!"
"Được! Vậy các ngươi đi làm việc đi." Mặc Yểm phất phất tay cho bọn họ rời đi.
Vạt áo trước ngực giật giật, tiểu động vật tựa hồ đang trở mình trong vạt áo, sau đó lại yên tĩnh lại.
Tiểu hồ ly đáng ghét này lại có tâm trạng ngủ, trong lúc này hắn lại đang làm trâu làm ngựa vì nàng! Vốn nên cảm thấy tức giận không cam lòng, nhưng Mặc Yểm chỉ phàn nàn một chút, rồi lại cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
Cảm giác ấm áp trong ngực, thân thể đang dựa sát vào nhau, trái tim cũng dựa vào gần nhau, gần đến độ có thể cảm nhận được lẫn nhau, da thịt chạm vào nhau còn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, rất chi là ăn ý. Cho dù đang ở trong trận trận gió ở Địa Phủ, cảm giác lại đang đón gió xuân, cảm giác thư thái thoải mái nói không nên lời.
"Ăn no rồi ngủ hư một con heo con, hồ ly ngốc!" Mặc Yểm thấp giọng cười mắng, ánh mắt lại nhu hòa, tay phải cho vào trong vạt áo kiểm tra cái khối da lông đang ngáy o o kia, cảm giác Bạch Bạch đang xù lông tay chân lên, theo thói quen mà ôm lấy tay phải của hắn, thân thể ở dưới tay của hắn cọ xát, cảm giác quen thuộc khiến Mặc Yểm cảm thấy dù có vất vả một phen cũng đáng.
Bạch Bạch vốn cũng không có ý định ngủ, nhưng Mặc Yểm không hỏi nguyên nhân đem nàng nhét vào trong vạt áo, nàng không có dũng khí phản kháng, trong vạt áo một mảnh đen kịt, lại ấm áp quá thể, nàng chán quá liền mơ hồ ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, cũng không biết là giờ nào, dù sao Địa Phủ trời luôn tối như mực, nàng phát hiện mình nằm ở hé một cái giường gấm thêu hoa nhỏ, rất thoải mái mà ở trên đó vặn vẹo vài cái.
Đệm giường thư thái như vậy, chỉ có ở Mặc Đầm ngủ qua! Lúc trước ở Ngọc Sơn nàng chỉ ngủ trên một cái giường vải thông thường, về sau đến Thanh Lương Quan, ngủ trên bồ đệm cói ráp cứng cáp, cho dù là lúc ở bên người Lăng Thanh Ba, thường thường ngủ cùng một chỗ trên giường, cũng chỉ là loại vải gấm bình thường, so ra cũng không bằng loại đệm giường mềm mại thư thái như vầy, giống như ngủ ở trong đám mây.
Trở mình đứng dậy, quả nhiên thấy Mặc Yểm nằm bên người nàng, bộ dáng dường như ngủ rất sâu. Bạch Bạch cong người lên vô thanh vô tức từng bước một di chuyển lùi lại, thẳng đường đi đến cách Mặc Yểm khoảng một chưởng mới dừng lại, nghiêng đầu dò xét hắn một hồi, không phải không thừa nhận, đại phôi đản lớn lên rất dễ nhìn, so với Tam sư huynh còn đẹp mắt hơn, so với Hồng Hồng cũng đẹp mắt hơn, so với Phụ thân cùng sư phụ…… a, cũng không kém bao nhiêu đâu!
Nhị sư huynh nói cho nàng ở lại, nàng có chút sợ hãi nhưng trong lòng dường như lại âm thầm có chút vui mừng, là cao hứng bản thân rốt cục có thể đến giúp các sư huynh. Mà không chỉ hưởng thụ bọn họ sủng ái chiếu cố, mà không biết đền ơn.
Hình như có lẽ còn có những nguyên nhân khác …… Nàng không muốn thừa nhận, kỳ thật có chút thích cảm giác ở cạnh Mặc Yểm, loại cảm giác này rất kỳ quái, sợ hãi? Kích thích? Thân mật? Vui sướng? Dường như cũng có một chút.
Mặc Yểm không nổi cáu, không khi dễ nàng, thì rất tốt, loại cảm giác này không giống với sự chiếu cố của các sư huynh dành cho nàng, nhiều hơn thân mật cùng dung túng không nên lời.
Nàng sẽ không đối các sư huynh tùy hứng giở thói xấu, sẽ không thể sai khiến các sư huynh gãi ngứa cho nàng, cho nàng ăn gà nướng, sẽ không thể kéo tóc các sư huynh, đem thân thể bọn họ xem như ngọn núi nhỏ bò tới bò lui, cũng sẽ không thể quấn quít lấy các sư huynh bắt các sư huynh nghe nàng kể hôm nay nàng đã hù được bao nhiêu con bướm, bao nhiêu con ong mật, phát hiện cây hoa nào đã nở, phiến lá cây lớn lên rất kỳ quái ra sao …… Vì nàng nghĩ nàng làm như vậy, các sư huynh sẽ không chú ý, cho nên nàng luôn ở tại trước mặt các sư huynh hành động như một Tiểu sư muội nhu thuận.
Nhưng những sự việc này, nàng thường xuyên có thể làm trước mặt Mặc Yểm, hơn nữa dường như cảm thấy, việc dung túng nàng, mắng nàng, ở cùng nàng là chuyện Mặc Yểm phải làm. Nàng cùng Mặc Yểm chơi hôn nhẹ, cũng cùng Hồng Hồng chơi đùa, nhưng nói chung cảm giác rất kỳ quái, bởi vì khi cùng Hồng Hồng ở một chỗ thì đã không có loại cảm giác sung sướng lại khổ sở kích thích, cho nên về sau nàng cũng không còn nghĩ đi tìm các sư huynh thử xem chơi đùa một chút.
Về phần song tu, Phụ thân nói, là Mặc Yểm lừa nàng, còn khiến pháp lực căn cơ của nàng bị hủy, có thể thấy được song tu là đồ khốn nạn! Chính là…… Chính là song tu so với hôn nhẹ càng thêm kích thích thú vị nha!
Nói toạc ra song tu cũng giống như nàng chứng kiến Con mèo lớn trên núi giao phối ra sao ở Ngọc Sơn, ngoại trừ tư thế nhiều một chút, thời gian dài một chút. Chẳng qua nếu như thật là giao phối, có thể hay không có tiểu hồ ly? Bạch Bạch lắp bắp kinh hãi, nhưng một hồi lại thôi, không đúng! Mèo rừng là cùng mèo rừng giao phối, trên núi lợn rừng cũng chỉ cùng lợn rừng giao phối, Mặc Yểm là người, hẳn là cũng chỉ cùng người giao phối mới đúng, về phần mình, đương nhiên vẫn là muốn tìm hồ ly giao phối a!
Vậy song tu chưa tính là giao phối, thì làm sao mà có thể có tiểu hồ ly chứ? Thật sự là lo lắng dư thừa rồi!
Hơn nữa mèo rừng vào mùa xuân mới giao phối, hiện tại rõ ràng không phải mùa xuân sao, mình cũng nghĩ đến đâu chứ?
Nguy rồi! Mình ở trong mộng hình như cùng tên đại phôi đản này lại song tu, có thể căn cơ sẽ bị mất lần nữa hay không?! Bạch Bạch vội vàng trong lòng đọc khẩu quyết luyện công, phát hiện trên người không có gì không ổn, lúc này mới yên lòng lại.
May mắn giờ phút này Mặc Yểm bận .. giả bộ ngủ nhìn lén phản ứng của Bạch Bạch, không có sử dụng pháp chú để biết được tâm tư Bạch Bạch, nếu không chắc hắn tức chết.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
61 chương
424 chương
9 chương
131 chương
6 chương
2426 chương