“Đúng vậy.” An Hân cho là có cơ hội, thoáng thẳng lưng lên đáp. Không nghĩ tới biên tập kia lại nói, “Là cái tên thích nhất ‘quăng lưới rộng, cá nào cũng bắt’ kia sao?” Trong lòng An Hân chợt lạnh, xem ra bản thân thật sự là quá đề cao chính mình rồi… Biên tập lại chuyển sang chuyện khác, “Bất quá nếu Tề Nghệ có ký hợp đồng, thì dù sao cũng là truyện ngắn mà tạp chí chúng tôi đã từng xuất bản phải không?” “Có, có.” An Hân vội vã trả lời, “Đã xuất bản hai lần, đều là trong ba năm trước đây, phân biệt là tháng ba và tháng tư năm 2009.” “Năm 2009?” Biên tập nghĩ nghĩ, hỏi lại, “Cậu vừa nói cậu tên là gì?” “Ách… Tôi tên là An Hân, bút danh là An Thần Hoàn.” (thuốc an thần) “A… An Thần Hoàn?” Biên tập tựa như nhớ tới điều gì đó, “Tôi hình như vừa mới xem qua, cậu là viết văn trinh thám phải không?” “Phải, phải!” Hai mắt An Hân sáng lên, lại dấy lên hy vọng. Biên tập lúc này cũng thoáng ngồi thẳng lưng, “Tôi nhớ rõ cậu, truyện của cậu cũng không tệ lắm, chỉ là hành văn hơi kém một chút.” “A…” Hóa ra vẫn không được, An Hân lại có chút suy sụp. “Được rồi, bản thảo của cậu lưu lại cho tôi xem đi.” Biên tập giơ tay kéo bản thảo về trước mặt mình một chút, khoảng cách này so với vừa rồi dù chỉ hơn có 1cm nhưng cũng đã là khác biệt một trời một vực (với An Hân). “A?” An Hân vô cùng vui vẻ, trong mắt tràn ngập hy vọng nhìn anh ta, “Thật sao?!” Biên tập cười rộ lên, “Bất quá cậu đừng cao hứng quá sớm. Tôi là nói có thể lưu lại giúp cậu xem, cũng không nói là sẽ nhận bản thảo này. Dù sao ba năm trước nhìn trúng cậu là Tề Nghệ chứ không phải là tôi, hơn nữa nói thật ra, mắt nhìn của tên kia quả thật không được tốt lắm.” “Vâng!” Mặc kệ như thế nào, An Hân vẫn cảm thấy tràn ngập hy vọng. “Người như cậu tất cả tâm tình đều phải biểu hiện ra bên ngoài như vậy sao?” “Hả?” Biên tập mỉm cười đứng lên, An Hân cũng vội vàng đứng lên theo, lúc này cậu mới phát hiện bộ dạng của biên tập này đặc biệt cao, hơn nữa còn có một loại khí chất tinh anh nói không nên lời. Tây trang mặc trên người người khác thì chỉ là một bộ tây trang, nhưng mặc ở trên người anh ta, lại trở thành một bộ phận của anh ta, tựa như là thiết kế riêng cho anh ta vậy. “Cám ơn.” An Hân có chút ngượng ngùng, “Vậy anh có việc bận cứ làm, tôi đi trước…” “Đợi đã, tôi tên là Tiêu Thần, đây là danh thiếp của tôi.” Biên tập vừa nói, vừa đưa danh thiếp cho cậu. An Hân vội vàng tiếp nhận, “Tôi, tôi hiện tại không có danh thiếp, tôi cho anh số điện thoại nhé.” “Được.” Ra khỏi ban biên tập, tâm tình An Hân rất tốt, lúc đi mua điểm tâm cũng rất sung sướng, lúc vừa nghe kịch truyền thanh của Bạch Dược đại thần vừa nấu cơm cũng rất sung sướng, ngay cả lúc ăn cơm cũng vẫn sung sướng thảo luận về Bạch Dược đại thần với Liễu Quý Bạch, tuy rằng Liễu Quý Bạch vẫn là phái ‘trả lời chỉ một chữ’, bất quá An Hân vẫn một mình huyên thuyên thật vui vẻ. Sự sùng bái của An Hân đối với Bạch Dược đại thần lại bay lên một cấp bậc mới, bởi vì nghe được không ít kịch trinh thám mà Bạch Dược đại thần đã phối. Những vở kịch này vô cùng hoàn mỹ, mỗi một vụ án đều cực kỳ tinh diệu, tình tiết câu chuyện cũng rất lôi cuốn ngoạn mục. An Hân đột nhiên bắt đầu nảy sinh một mục tiêu nho nhỏ, chính là hy vọng có một ngày tiểu thuyết của mình cũng có thể chuyển thành kịch truyền thanh, hơn nữa được Bạch Dược đại thần phối vai chính. Lúc thu dọn chén bát, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi An Hân, “Cậu rất thích kịch truyền thanh của Bạch Dược sao?” “Thích!” An Hân lập tức hai mắt sáng rực, “Bất quá tôi càng thích Bạch Dược đại thần hơn!! Mỗi một nhân vật được anh ấy phối đều tựa như tồn tại chân thật vậy đó, có cảm giác như ngay cả hình ảnh cũng xuất hiện ngay trước mắt! Bạch Dược đại thần thật sự quá lợi hại! Tôi còn cố tình lên mạng tìm các loại phỏng vấn, tư liệu và ghi âm của Bạch Dược đại thần nữa!” Liễu Quý Bạch không nói gì, sắc mặt có chút quỷ dị. “Bạch Dược đại thần nhất định là một người vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu.” An Hân than dài một tiếng, thanh âm có chút u oán nho nhỏ, lại tràn đầy tình cảm yêu thích. Liễu Quý Bạch sửng sốt, nhịn không được hỏi, “Vì sao?” “Anh cũng biết mà, Bạch Dược đại thần cũng không phải CV chuyên nghiệp, công việc của anh ấy rõ ràng rất bận rộn, căn bản không có thời gian tham gia phỏng vấn và các loại tiết mục khác, nhưng mà mỗi lần vì nhóm fan hâm mộ, anh ấy vẫn sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn mà tranh thủ chút thời gian xuất hiện.” Liễu Quý Bạch đột nhiên có chút áy náy, kỳ thật công việc cũng không bận rộn như vậy, chỉ là không thích tham gia mấy tiếc mục đó mà thôi. Cũng không biết An Hân nhớ tới cái gì, có chút tức giận nói, “Bất quá có mấy fan não tàn cư nhiên hỏi mấy vấn đề riêng tư như vậy, bảo Bạch Dược đại thần trả lời như thế nào chứ! Đáng thương Bạch Dược đại thần lại còn ôn nhu tha thứ cho bọn họ.” “Ách…” Liễu Quý Bạch cẩn thận nhớ lại rốt cục đã từng bị hỏi chuyện gì. Xác thực có đôi khi thực 囧, bất quá chuyện khiến người ta khiếp sợ nhất là hỏi anh, ‘ở phía sau của đàn ông’ có phải thật sự có cảm giác khi làm ‘chuyện đó’ hay không… Anh sao biết được chứ?! Không phải phối âm thụ liền biết được cảm giác của thụ, nếu không anh cũng đã không làm, hơn nữa anh phối âm công rõ ràng nhiều hơn âm thụ mà. “Bạch Dược đại thần thật sự rất ôn nhu~!” An Hân vẫn còn đang cảm thán, “Cho nên tôi cũng dứt khoát kiên quyết xin gia nhập nhóm fan hâm mộ của anh ấy!” Liễu Quý Bạch nhướng mày, “Xin?” “Đúng vậy, một mình lăn lộn tìm kiếm rất khổ bức, tôi tìm rất lâu, bài hát và ghi âm đều không cho truyền ra bên ngoài, cho nên tôi phải tìm các nhóm khắp nơi!” An Hân mặt nhăn mày nhó nói tiếp, “Các nhóm chính thức đều đã đầy người, tôi thật vất vả mới tìm được một nhóm còn chưa đầy, nhưng mà đã hai ngày rồi, vẫn chưa ai thông qua cho tôi hết.” “Có nhóm chính thức nữa sao?!” Liễu Quý Bạch đột nhiên hỏi. “Có chứ, hóa ra anh cũng không biết sao. Tôi vốn đang muốn hỏi anh có biết chỗ nào còn nhận người hay không đây…” An Hân đồng tình nhìn Liễu Quý Bạch, Liễu Quý Bạch không nói gì, An Hân lại an ủi anh, “”Đừng lo, chờ khi nào tôi được chấp nhận gia nhập, tôi sẽ xin nhóm trưởng cho anh vào luôn!” “…” “Đúng rồi, học trưởng, mấy món đồ lưu niệm này của anh mua ở đâu vậy? Tôi nghe nói Bích Lạc Thiên Âm chỉ có vài món thôi hà, còn mấy loại ảnh minh họa này đều là sản phẩm của các nhóm kia. Nhưng mà tôi đã xem rất nhiều chỗ, cũng không đầy đủ được như của anh.” Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, tâm tình thực phức tạp, nếu là trước đây, anh nhất định không chút do dự nói cho An Hân biết Bạch Dược chính là anh, nhưng mà sau khi nghe cậu nói một đống lớn như vậy, Liễu Quý Bạch bỗng nhiên cảm thấy nếu nói cho cậu biết, cậu nhất định sẽ bởi vì khác biệt quá lớn mà thất vọng, cho nên vẫn do dự không nói… Nhưng mà An Hân lại mang vẻ mặt kỳ vọng như vậy nhìn mình, Liễu Quý Bạch nhíu mày, “Tôi có rất nhiều, nếu cậu muốn…” “Không cần, không cần! Tôi sao có thể đoạt thứ yêu thích của người khác! Tôi chỉ muốn hỏi thăm cửa hàng nào bán thôi.” An Hân kiên quyết phủ nhận ý định này. “Kỳ thật tôi cũng không phải quá thích…” “Hả? Anh không thích vì sao lại mua nhiều thứ như vậy?! Lại còn sưu tập toàn bộ kịch truyền thanh của đại thần nữa?” An Hân ngạc nhiên nói, “A, đúng rồi… Anh còn chưa xé phong bì ra nghe nữa mà, chẳng lẽ là công ty các anh phát cho? Kỳ thật anh hẳn nên nghe một chút, đại thần thật sự đặc biệt lợi hại! Vai nào cũng phối vô cùng hay, người lại rất ôn nhu! Bộ dạng nhất định rất đẹp trai! Không, kỳ thật diện mạo tuyệt đối cũng không quan trọng! Quan trọng là đại thần có tài nhân phẩm lại tốt, học trưởng anh nghe một chút đi, nhất định cũng sẽ biến thành fan luôn cho xem!” “… Kỳ thật cũng không phải không thích.” Liễu Quý Bạch nửa ngày mới gian nan mở miệng nói, vừa nhìn thấy An Hân lại định nói tiếp, lập tức sửa lời, “Ừ, thật ra tôi rất thích…” Tuy rằng cái tên này là lúc ấy nhất thời hứng khởi lên mà tùy tiện chọn, nhưng dù sao Bạch Dược cũng chính là mình, Liễu Quý Bạch sao có thể không thích, chỉ là cái loại ‘thích’ này và ‘thích’ của fan không hoàn toàn giống nhau mà thôi. Liễu Quý Bạch rất xem trọng những thứ liên quan đến Bạch Dược, anh quả thật đã nỗ lực nghiêm túc mà xây dựng nó, cho nên mới kén chọn kịch bản như vậy, hơn nữa đối với phối âm của mình vô cùng nghiêm khắc, sao có thể không thích chứ? Chỉ là đối với việc người khác nói rất thích mình, chung quy cứ cảm thấy… tự kỷ đến mức có chút giống Tôn Tiếu Vũ… Liễu Quý Bạch giải thích nói, “Kịch truyền thanh tôi đều nghe hết rồi.” “Nhưng mà…” “Tôi có thể nghe tại công ty, cho nên những thứ mang về nhà sẽ không nghe nữa, cậu nếu thích cứ lấy đi.” “Thật sao?!” Ánh mắt An Hân phảng phất lại bắt đầu ‘lấp lánh’. Liễu Quý Bạch khó được lúc thấy ngượng ngùng. Kỳ thật trong Bích Lạc Thiên Âm không ít người biết anh là Bạch Dược, cho nên từ trước đến nay cũng không phải không có người nói thích anh, thích Bạch Dược đại thần gì đó, nhưng đây là lần đầu tiên anh phát giác, bản thân hình như đỏ mặt rồi. Liễu Quý Bạch khụ một tiếng, nói với An Hân, “Vậy, cái đó… Những công ty khác muốn làm những thứ này đều phải được Bích Lạc Thiên Âm và Bạch Dược cấp bản quyền, cho nên phần lớn thành phẩm sẽ được tặng một ít đến đây… Bạch Dược không cần, cho nên đều là để… cho mọi người. Khụ…” Lời này ngược lại một câu cũng không phải nói dối, công ty hợp tác đưa đồ tới đều là đóng gói rồi quăng vào một góc trong kho, trong công ty ai muốn lấy thì lấy. Về phần mấy thứ đồ trong nhà của anh, căn bản đều là fan gởi đến, người ta có ý tốt, hơn nữa lại có phu khuân vác miễn phí Tôn Tiếu Vũ… Cũng không cần anh tự mang từ công ty về. Mà An Hân hãy còn đang cảm thán, “Người làm việc bên trong thật là sướng a…” “Cho nên, tôi có rất nhiều… Dù sao tôi cũng không dùng, đều cho cậu hết đó.” Liễu Quý Bạch không hiểu sao có chút lo lắng An Hân sẽ không nhận. May mắn An Hân tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn nhịn không được mà nói, “Cái này nhiều quá cũng không tốt, tùy tiện cho tôi mấy món anh không cần là được rồi…” “Cậu theo tôi đến đây.” Liễu Quý Bạch vào phòng, kéo mấy cái thùng lớn từ dưới gầm gường ra, phía trên đều phủ một tầng bụi thật dày, “Khụ… Tôi cũng không cần, cậu cầm đi!” “Thật nhiều… Tùy tiện cho tôi một hai món anh không thích nhất là được rồi.” An Hân nhăn nhó, nhưng vẫn đi đến bên cạnh cái thùng to nhất. Vừa mở thùng ra, hai mắt An Hân lập tức sáng rực lên. Liễu Quý Bạch lại đen mặt, anh sao lại quên mất, trong thùng này có một cái gối ôm hình người thật chứ!! An Hân vui sướng ôm lấy nó, quay đầu lại đầy khát vọng nhìn Liễu Quý Bạch, mà trong lòng Liễu Quý Bạch lập tức không ngừng niệm chú: Đó không phải mình không phải mình không phải mình… “Cậu… Thích… Thì lấy đi…” Những lời này đương nhiên không phải vì luyến tiếc, nhưng mà Liễu Quý Bạch nói đến cực kỳ gian nan, còn phải giả vờ thành bộ dáng ‘một chút cũng không ngại’. “Học trưởng anh thật tốt!!” An Hân cảm thấy mỹ mãn, một phen ôm lấy cái gối ôm thật lớn kia, “Tôi đã sớm nhìn thấy có người khoe loại gối ôm này, nhưng mà bởi vì mỗi món đều là bản số lượng có hạn, thật vất vả mới tìm được chỗ bán nhưng cũng là giá trên trời!” “…” “Hơn nữa người đó thậm chí loại gối ôm lớn thế này cũng không có bán…” “…” Liễu Quý Bạch rốt cục vẫn nhịn không được hỏi, “Vậy… bọn họ bán loại hình dáng gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hân lập tức đỏ bừng, ngập ngừng nói, “Nửa lõa thể… Hắc hắc…” Trái tim Liễu Quý Bạch nhảy dựng lên, ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn cái này không phải là cái loại nửa lõa thể kia… Bằng không nếu mỗi ngày nhìn thấy An Hân ôm nó… Run rẩy-ing~~~~~~~~ Không đúng, cái đó không phải mình không phải mình không phải mình…. An Hân hởi vì quá mức vui sướng, không phát hiện Liễu Quý Bạch khác thường, thậm chí còn nhịn không được chạy đến biểu đạt sự kích động và lòng biết ơn với anh. Liễu Quý Bạch bởi vì đang đứng bên cạnh An Hân, mà An Hân hai mắt lại không tốt, kết quả vướng vào cái thùng dưới chân, cứ như vậy trực tiếp ngã về phía Liễu Quý Bạch, sau đó cái đầu nặng nề đập vào vai anh… Còn là vai bên phải… “Ui da…” An Hân che đầu, nhưng mà rõ ràng người nào đó còn đau hơn so với cậu. Người nào đó vẻ mặt thống khổ, oán niệm nghĩ, đây không phải là ‘lấy oán trả ơn’ trong truyền thuyết chứ… An Hân lập tức nhảy dựng, quăng gối ôm sang một bên, lo lắng ôm tay Liễu Quý Bạch, “Học trưởng, vết thương của anh còn chưa lành sao?!” “Sắp lành rồi.” Sắc mặt Liễu Quý Bạch trắng bệch, một chút lực thuyết phục cũng không có. “Để tôi xem xem! Đã nhiều ngày như vậy rồi, sao còn chưa lành? Có cần đến bệnh viện hay không?” An Hân nói xong, liền vươn tay muốn cởi nút thắt trên cổ áo Liễu Quý Bạch. Liễu Quý Bạch giữ tay An Hân lại nói, “Không sao, là đầu cậu quá cứng.” An Hân 囧, đứng sững tại chỗ, “Ách…”