Dụ dỗ đại luật sư
Chương 997 : Thành Thật
**********
"Nhà?"
Hoắc Phong Lang cúi đầu cười, cười đến chảy nước mắt, "Nhà của tôi ở đâu chứ, tôi đâu ra có nhà."
Nhà họ Hoắc thì không cho anh ta vậy, Nhà họ Sở thì Sở Minh Khôi cũng có vợ con.
Anh ta đi đến đâu cũng chỉ là một kẻ dư thừa thôi..
"Chúng ta dẫn cậu ta vào khách sạn trước đi."
Lương Duy Phong đưa Hoắc Phong Lang lên xe, Hoắc Phong Lang sau khi lên xe còn ói ra hết, cả chiếc xe đều là mùi ói.
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng mở cửa sổ ra, khuôn mặt xấu hổ, dù sao đây cũng là xe của Lương Duy Phong, Duy Phong, thật có lỗi..."
"Đồ ngốc, em là vợ anh mà, nói xin lỗi gì chứ." Lương Duy Phong oán trách nhìn cô một cái, "Thẳng thắn nói, trước kia Hoắc Phong Lang với anh giúp qua em, anh cũng có ấn tượng tốt với cậu ta."
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, "chuyện của Hoắc Thị em có nghe Minh Kiều nói, anh không cho rằng Hoắc Phong Lang cậu ta.”
"Có một số việc không thể chỉ nghe lời đồn, Hoắc Phong Lang có ăn cắp hay không, mà là phải ở với cậu ta một thời gian hiểu rõ con người này thì em mới có thể thẩm định được" Lương Duy Phong chặn lời cô, ôn hòa nói: "Hơn nữa cậu ta dù sao nữa cũng mang danh nghĩa bố của Hiểu Khuê, về tình về lý, chúng ta cũng không nên bỏ mặc cậu ta như vậy.”
Khương Tuyết Nhu rất là cảm động, cô không ngờ rằng sau khi xảy ra chuyện như vậy mà Lương Duy Phong vẫn cởi mở và sáng suốt, thậm chí còn suy nghĩ cho Hiểu Khuê nhiều như vậy.
Cô thật sự rất muốn cùng Lương Duy Phong duy trì tốt cuộc hôn nhân này, nhưng đáng tiếc...!hôn lễ ngày đó làm cho rất nhiều thứ không thể quay lại được.
Sau khi đưa Hoắc Phong Lang đến một khách sạn 5 sao gần đó, Khương Tuyết Nhu xách tay Lương Duy Phong nhanh chóng rời khỏi đó.
Cô quyết định, đợi sáng mai chờ Hoắc Phong Lang tỉnh lại mới tìm anh ta, cô phải nói chuyện tận tình với anh ta về chuyện của Hiểu Khuê, hơn nữa cô rất nhớ Hiểu Khuê, cũng muốn gặp mặt cô bé.
Lương Duy Phong lại lái xe chở cô về nhà họ Diệp đã là 9 giờ rồi.
Diệp Gia Thanh kêu cho phòng bếp đem đồ ăn hâm lại cho hai người ăn, ăn xong, ông ta nói: "Cũng không sớm rồi, Duy Phong con ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác một hồi, trong lòng muốn phản kháng.
"Vâng, phiền bố ạ." Lương Duy Phong mỉm cười nhẹ nhàng.
"Không có việc gì, đều là người một nhà mà."
Diệp Gia Thanh rất vừa lòng với Lương Duy Phong, không nói Lương Duy | Phong tướng mạo phong độ, mà còn kiệt suất nữa.
Hiện giờ Tập đoàn Kim Tuệ long đầu của ngành y dược, Lương Duy Phong vẫn không kiêu ngạo và manh động, đây là phẩm chất mà các gia tộc danh môn khác không có.
Cái khó mà có được là con gái của mình bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi rồi, Lương Duy Phong đến cả công việc cũng không quản mà chạy đi khắp nơi tìm tung tích của Khương Tuyết Nhu, đến khi con gái ông ta được đưa về, anh ta cũng không hề chê bai.
Ông ta không hy vọng con gái mình bỏ lỡ người này.
Khương Tuyết Nhu lập tức trầm mặc lại, chính là đợi cơm nước xong, sau khi Diệp Gia Thanh lên lầu, cô mới do dự nhìn về Lương Duy Phong, Duy Phong, thật có lỗi với anh, đêm nay em muốn ngủ với Hiểu Lãnh, đã lâu rồi em không ở với nó."
"Được mà, anh có thể lý giải, anh ngủ phòng khách được rồi." Lương Duy Phong gật đầu nói.
Khương Tuyết Nhu cắn môi, cuối cùng cũng quyết định nói: "Duy Phong,chúng ta...kiếm thời gian rồi ly hôn đi nhé"
Khuôn mặt ôn hòa của Lương Duy Phong lập tức trở nên khó coi, "Tuyết Nhu, em có phải...!còn chưa quên được Hoắc Anh Tuấn không?"
"Không phải" Khương Tuyết Nhu cười khổ, thản nhiên lắc đầu, "Duy Phong,em không muốn lừa dối anh, trong thời gian em bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi, tụi em...!đã quan hệ với nhau, anh ta luôn muốn em mang thai một đứa con, như vậy thì em sẽ không rời khỏi anh ta nữa, nhưng hôm nay em tới ngày đó nên anh ta không hề thành công”.
“Nhưng em thực sự đã làm điều có lỗi với anh, em không xứng với anh, gia đình anh cũng sẽ không đồng ý đâu, hơn nữa anh cũng sẽ bị những người ngoài kia chế nhạo, anh xứng đáng có được những thứ tốt hơn.".
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
42 chương
43 chương
59 chương
32 chương
30 chương