Dụ dỗ đại luật sư

Chương 949 : Canh Giữ Trước Nhà

Trên cửa sổ biệt thự lầu hai, Hiểu Lãnh linh hoạt tự mình leo lên cửa sổ, sau đó nhìn ra bên ngoài một cái: " Mẹ, Hoắc Anh Tuấn lại canh giữ ở cửa" Đã mấy đêm, xe của Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ lái đến cửa biệt thự nhà họ Diệp, có lúc đều là đến khi Khương Tuyết Nhu đi làm rồi mới rời đi. Đối với lần này, Khương Tuyết Nhu đã thấy không có gì lạ. " Không cần phải để ý đến người đó, đi ngủ đi." Khương Tuyết Nhu đem Hiểu Lãnh từ trên ghế ôm xuống, ngay cả cửa sổ cũng kéo lên, sợ Hoắc Anh Tuấn lanh mắt phát hiện ra Hiểu Lãnh. "Mẹ, ông ấy luôn là canh giữ như vậy, lỡ như nếu như phát hiện mẹ cùng chú Lương sắp kết hôn rồi làm thế nào?" Hiểu Lãnh lo lắng nói. " Sẽ không, đến lúc đó mẹ sẽ để cho người đối ngoại công ty tuyên bố là mẹ ra khỏi nhà, hơn nữa cũng không đi được mấy ngày" Khương Tuyết Nhu sờ cái đầu nhỏ hạt dưa của cậu bé một cái an ủi: " Hiểu Lãnh, con có...!Để ý mẹ sắp kết hôn rồi hay không?" " Sẽ không, con vui mừng cho mẹ rốt cuộc tìm được người có thể đối với tốt với mẹ" Hiểu Lãnh nói nghiêm túc: " Hơn nữa chú Lương đối với con và Hiểu Khê đều rất tốt, dĩ nhiên, nếu như chú ấy ngày nào đối với mẹ không tốt, Hiểu Lãnh sẽ giúp mẹ dạy dỗ chú ấy, Hiểu Lãnh bây giờ võ công cũng rất lợi hại, chờ con trưởng thành càng ngày sẽ càng lợi hại, không có ai có thể khi dễ mẹ" " Hiểu Lãnh ngoan" Khương Tuyết Nhu hôn một cái lên trán cậu bé. Hôm sau, Khương Tuyết Nhu lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp. Từ lúc đi ra cửa, giống như không thấy sự tồn tại của Hoắc Anh Tuấn, trực tiếp lái xe đi. Hoắc Anh Tuấn nhìn xe cô đi xa, mặt đầy khổ sở. Trước kia lúc anh chờ ở cửa, buổi sáng cô còn sẽ ra cùng mình nói một chút, bây giờ ngay cả cơ hội gặp mặt cô cũng không cho mình. Nhưng mà nếu cô đi làm, anh cũng không cần thiết ở lại chỗ này nữa. Đến buổi tối, lúc anh lại chuẩn bị đi đến nhà họ Diệp, bà cụ Hoắc đột nhiên gọi điện thoại để bảo anh trở về một chuyến. Đến biệt thự đã là sáu giờ, Hiểu Khê đang chăm sóc bà cụ Hoắc và ông cụ Hoắc cùng nhau ngồi ăn điểm tâm. Khi cố bé nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn đi tới, trong lòng khó hiểu ê ẩm cắn cái muỗng. Mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được bố cặn bã gầy đi, cũng chán chường rất nhiều, vốn là cả người sạch sẽ gọn gàng tóc ngắn cũng bình thường chút, cả người vẫn đẹp trai anh tuấn, nhưng cũng hung ác hơn rất nhiều. "Đem bữa ăn tối ăn, trở về trên lầu ngủ một giấc thật tốt." Bà cụ Hoắc than thở. Cuối cùng cũng là cháu trai ruột, thấy anh như vậy, cũng đau lòng lạ: " Đừng nữa mỗi ngày đến thủ ở cửa nhà họ Diệp nữa, con mới làm phẫu thuật xong, thân thể sẽ bị con dày vò đó" "Con còn có việc, nếu như bà bảo con trở lại không có chuyện khác con liền đi trước" Hoắc Anh Tuấn xoay người muốn đi, ông cụ Hoắc chợt nổi giận. "Đừng tưởng rằng tạo không biết, mày là lại muốn đi đến nhà họ Diệp, mày mỗi ngày canh giữ ở kia chuyện đã huyên náo toàn bộ núi Tuyết Minh đều biết, người là muốn cách xa mày, năm đó chúng ta từng khuyên mày cũng vô ích, bây giờ hối hận rồi, lại muốn đi tìm người ta, mày khi người ta là mày muốn hợp lại liền hợp lại, muốn không muốn cũng không cần sao" " Đúng vậy, Anh Tuấn, bỏ qua cho con bé đi, cũng bỏ qua cho chính con, con còn trẻ, đường còn rất dài, trên đời này cũng không phải chỉ có một người đàn bà" Bà cụ Hoắc lắc đầu một cái. Bà ấy lớn tuổi, không hiểu người tuổi trẻ yêu, nhưng bà ấy cảm thấy đổi thành bất kỳ một người đàn bà nào cũng không có biện pháp tha thứ cho cháu trai mình. "Trừ cô ấy, con không muốn người khác" Hoắc Anh Tuấn cố chấp nắm chặt quả đấm đi về phía trước. Hiểu Khê chạy tới đột nhiên bắt tay anh. " Bác, không cần đi, tối nay bác ngủ với con có được hay không, bố của con hôm nay không trở về, con không muốn ngủ cùng bà vú." Cô bé mắt đen to lanh lợi khẩn cầu nhìn anh, Hoắc Anh Tuấn trong lòng mềm nhũn, có chút không đành lòng cự tuyệt. Người khác có thể, nhưng anh đối với Hiểu Khê thì không cách nào nói "Không". " Chăm sóc Hiểu Khê đi" Bà cụ Hoặc thấy anh bất động, lập tức khuyên: " Con khỏe một trận cũng chưa trở lại, con bé cũng rất nhớ con.".