Dụ dỗ đại luật sư
Chương 942 : Giải Bày
Cô lái xe đi vào, một chiếc xe màu đen ngừng ở bên cạnh chỗ đậu dành riêng cho cô.
Hoắc Anh Tuấn thì ngồi ở trên đầu xe, anh mặc trên người cái áo sơ mi trắng, áo sơ mi không chỉnh tề đặt ở trong quần, đại khái là gần đây gầy đi một ít, quần áo trông rất thùng thình.
" Hoắc Anh Tuấn, anh còn tới làm gì, tôi nhớ chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi." Khương Tuyết Nhu đập cửa xuống xe, giọng cũng tràn đầy không kiên nhẫn.
Hoắc Anh Tuấn tim đau nhói.
Cho tới nay, anh không tới công ty tìm cô, sợ chính là cô dùng loại ánh mắt lạnh nhạt này đối đãi với mình.
" Anh tìm em có chút việc, liên quan tới bạn em Lâm Minh Kiều"
" Chuyện gì?" Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
" Phải ở chỗ này nói sao, đi vào phòng làm việc của em" Hoắc Anh Tuấn hướng đến gần cô.
"...!Được rồi"
Khương Tuyết Nhu cau mày, chuyện liên quan đến Lâm Minh Kiều, cô không thể không đồng
Sau khi lên lầu, cô nói thẳng: " Anh nói đi".
Hoắc Anh Tuấn nhìn trái phải một chút: "Em chính là đối đãi với khách như vậy sao, ngay cả ly trà cũng không có."
" Nếu như anh là tới để uống trà, liền ra cửa quẹo phải, đi trực tiếp tới thang máy" Khương Tuyết Nhu ôm ngực: " Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian mời Cậu cả Hoắc uống ít trà"
" Em thật là vô tình" Hoắc Anh Tuấn trong lòng vô cùng khổ sở, không nghĩ tới có một ngày mình muốn gặp cô, lại phải lấy Lâm Minh Kiều ra làm cái cớ như vậy:"Tại sao dọn nhà"
" Hoắc Anh Tuấn, tôi là bởi vì Minh Kiều mới để cho anh đi lên" Khương Tuyết Nhu đã không nhịn được.
" Em cứ không muốn nhìn thấy anh như vậy sao.
Trong con ngươi sâu thẳm của Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chú cô.
" Đó không phải là tất nhiên sao, tôi bây giờ nhìn anh lâu một chút cũng chán ghét"
Khương Tuyết Nhu không che giấu đáy mắt chán ghét của mình chút nào.
"Tôi nói còn chưa đủ phải không, anh luôn là như vậy, thời điểm cảm thấy mình đúng, ánh mắt nhìn tôi chính là cao cao tại thượng, hành động của anh hận không thể để cho tôi sống không bằng chết, một khi phát hiện mình sai rồi, lập tức lại để lấy lòng cầu tha thứ, một lần hai lần, anh không mệt, tôi ngại phiền"
Hoắc Anh Tuấn bị chất vấn một gương mặt tuấn tú cực kỳ khó coi.
Cho tới bây giờ không có ai mắng qua anh như vậy, nhưng bây giờ anh phát hiện, anh thà bị cô mắng, chỉ cần có thể thấy là đủ rồi.
Mấy ngày nay, anh mỗi ngày nhớ cô cũng muốn nổi điên, nhất là áy náy thêm nhớ nhung, để cho anh rất thống khổ.
" Anh tới chỉ là muốn nhắc nhở em, tốt nhất đừng để cho Lâm Minh Kiều đồng ý đính hôn với Tống Dung Đức"
Hoắc Anh Tuấn chật vật nói: " Dung Đức bị Nhạc Hạ Thu mê hoặc xoay vòng vòng, cậu không thể nào cưới Lâm Minh Kiều, Lâm Minh Kiều chẳng qua là chiến lược cậu ta dùng để trì hoãn nhà họ Tống..."
" Anh chỉ muốn nói với tôi những thứ này?" Khương Tuyết Nhu im lặng cắt đứt lời anh!" Những lời này không cần anh nói tôi đều biết, chẳng lẽ tôi còn ngu đến mức cho là Tống Dung Đức cùng Minh Kiều ở cùng một chỗ một đêm sẽ thích cô ấy sao?
Anh có nghĩ tới hay không, nếu như Minh Kiều không thừa nhận hai người đã đính hôn, bên ngoài sẽ mắng cô ấy ra làm sao, sẽ nói cô ấy phả hư quan hệ của người khác, mắng cô ấy là người thứ ba"
Cục xương ở cổ họng Hoắc Anh Tuấn khẽ nhúc nhích, thật ra thì những thứ này anh cũng nghĩ đến qua.
" Anh mà nói những thứ này nhưng thật ra là không muốn Minh Kiều ngăn cản Tống Dung Đức cùng Nhạc Hạ Thu ở chung một chỗ đi, vì để cho Nhạc Hạ Thu có được hạnh phúc, anh cũng là hao tâm tổn huyết a." Khương Tuyết Nhu cười nhạt.
" Không phải như vậy, Tuyết Nhu, trước kia là anh không quá hiểu Nhạc Hạ Thu, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh mới phát hiện trước kia mình quả thật mù mắt rồi, cô ta không đơn giản như vậy."
Hoắc Anh Tuấn vội vàng giãi bày:" Nếu như Lâm Minh Kiều tiếp tục nữa, cô ấy sẽ trở thành con chốt thí giữa Nhạc Hạ Thu và Tống Dung Đức, Dung Đức đã hoàn toàn bị Hạ Thu tẩy não, cậu ấy đối với cô ta tình cảm quá sâu nặng rồi"
"Anh" Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt đáp lời: " Nói xong rồi sao, vậy anh có thể đi."
Hoắc Anh Tuấn não nề, đây đã là lần thứ mấy trong hôm nay cô đuổi mình rời đi.
" Tuyết Nhu, anh bồi thường cho Lục Thiên Bảo có được hay không, hoặc là...!Anh đem mình ngón tay đưa cho cậu ấy".
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
42 chương
43 chương
59 chương
32 chương
30 chương