Dụ dỗ đại luật sư

Chương 466 : Bức Xúc Trào Dâng

“Giới hạn cuối cùng, giới hạn cuối cùng của anh là cái gì?” Khương Tuyết Nhu lại thấy Nhạc Trạch Đàm đứng sau lưng anh, cười nhạo một tiếng: "Anh mang anh ta tới làm gì, vì anh ta mà trút giận?" Nhạc Trạch Đàm lập tức đau đớn hừ đứng lên: “Hoắc thiếu phu nhân, cô thật nên cách xa Nhạc Tiếu Nhi ra một chút đi, cô ta đến gần cô là có mục đích" “Nhạc Trạch Đàm, tôi thật hối hận mới vừa rồi đối với cậu thủ hạ lưu tình” Nhạc Tiêu Nhi xinh đẹp con ngươi rét lạnh nhìn một cái. Nhạc Trạch Đàm bị dọa sợ lập tức trốn phía sau Hoắc Anh Tuấn: “Cậu cả Hoắc, anh nhìn cô ta càng điên cuồng, ngay trước mặt anh liền dám uy hiếp tôi". “Nhạc Tiêu Nhi, xem bộ dáng này thì tôi nghĩ tôi đối với cô còn quá nhân từ” Hoắc Anh Tuấn mặt lạnh như sương: “Tôi cảnh cáo cô, nếu như tôi lại nhìn thấy cô đến gần vợ tôi, cái chức tổng giám đốc Nhạc thị này của cô cũng không có cần thiết tồn tại nữa đâu." Nhạc Tiêu Nhi khuôn mặt xinh đẹp trắng nhợt cắn môi, Khương Tuyết Nhu nắm chặt lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Cô ấy không cần đến gần tôi, từ nay về sau tôi đến gần cô ấy, tôi là cho cả Kinh Đô này biết cô ấy là bạn tốt của tôi." Hoắc Anh Tuấn y độc, em còn cùng cô ta chơi với nhau sao, em là óc heo sao" "Đúng, tôi chính là óc heo mới có thể yêu anh". Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa cười nhạt: "Rốt cuộc là ai quỷ kế đa đoan, lòng dạ sâu xa trong lòng không có một chút suy nghĩ sao, Nhạc Tiếu Nhi không lừa gạt tôi cái gì, nhưng tôi biết chồng tôi giữ lại một người đàn bà có tướng mạo tương tự bạn gái trước ở bên người cả ngày lẫn đêm chiếu cố đều chăm sóc, đây chính là anh luôn miệng nói yêu sao, thật chán ghét" Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, gương mặt tuấn tú lướt qua một tia kinh ngạc ngắn ngủi và chật vật, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, anh nhìn về phía Nhạc Tiêu Nhi, ánh mắt uy nghiêm: “Cô nói với cô ấy?" Ủng hộ t a m l i n h 2 4 7 nhé! Nhạc Tiêu Nhi không nói, Khương Tuyết Nhu ngăn ở trước mặt cô: “Anh dùng tập đoàn Nhạc thị để uy hiếp cô ấy, cô ấy dám nói sao, muốn trách chỉ trách ban đầu anh yêu Nhạc Hạ Thu quá nhiều, Kinh Đô quá nhiều người biết, còn nữa, anh trong mộng cũng gọi tên Nhạc Hạ Thu, chẳng qua là tôi chưa nói ra mà thôi, thậm chí Ánh Hạ là anh cũng dùng tên của Nhạc Hạ Thu, tôi đã sớm biết rồi, anh vì cô ta mà chế tạo sân chơi để cầu hôn, đến bây giờ vẫn còn là mỗi thứ năm vào lúc chín giờ hai mươi phút hàng tuần đều pháo bông ý nghĩa anh yêu em, anh thật là tốt, anh nói xem tôi có phải là con heo hay không?" "Không phải vậy, những chuyện kia đều đã qua...!" Hoắc Anh Tuấn có chút không biết làm sao giải thích. Anh cho tới bây giờ cũng không biết mình trong mộng kêu tên Nhạc Hạ Thu lúc nào, anh làm sao một chút cũng không nghĩ ra. Anh đưa tay đến nắm lấy tay của Khương Tuyết Nhu, lại bị cô hung hãn hất ra. Đối diện với người phụ nữ trong mắt lóe lên căm ghét, thất vọng, tức giận cùng phức tạp giao thoa với nhau. “Tôi cũng cho là mọi chuyện đã qua, nhưng mà thời điểm anh giữ lại Ninh Nhạc Tuyền ở bên cạnh đã để cho tôi biết tôi vĩnh viễn cũng không sánh bằng một người chết, thậm chí ngay cả thế thân cũng không sánh bằng Khương Tuyết Nhu thân thể run rẩy chỉ Ninh Nhạc Tuyền: “Mỗi ngày thừa dịp tôi không có ở đây, anh rốt cuộc đã cùng cô ta ở trên giường của chúng ta làm qua bao nhiêu chuyện chán ghét, nhà không phòng trống sao, anh cứ như bụng đói vậy cái gì cũng quơ hay sao" "Thiếu phu nhân, cô đang nói gì vậy” Ninh Nhạc Tuyền ủy khuất lên tiếng: “Cậu cả trong lòng chỉ có cô thôi." “Cô im miệng đi, trong những trà xanh tôi đã từng gặp cô là đệ nhất, đứng nhất không người đứng thứ hai, dự được tất cả đàn ông vây quanh cô, làm cho mọi chuyện tôi làm đều là sai”Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu: “Nhưng mà không sao, nếu như cô muốn người đàn ông này thì đem đi đi, tôi không cần nữa" "Em không cần anh như vậy, em là đang để ý ai" Hoắc Anh Tuấn hun, anh giữ lại cô ấy...!Chỉ là bởi vì...!Bởi vì cô ấy là em họ của Nhạc Hạ Thu, đối với cô ấy hơi chăm sóc một chút, anh không thích cô ấy" "Oh, hơi chăm sóc một chút mà chăm sóc lên tận giường” Khương Tuyết Nhu châm biếm. “Anh không có"Hoắc Anh Tuấn rống lên: “Sao em cứ như vậy? Sao em không tin anh?" “Không tin, bởi vì anh không xứng đáng." Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, có mấy lời muốn nói ra khỏi miệng ngược lại bình tĩnh xuống: “Hoắc Anh Tuấn, anh không mệt mỏi sao, phải bảo vệ em họ của bạn gái trước, phải bảo vệ anh trai của bạn gái trước, anh ghét Nhạc Tiêu Nhi chèn ép Nhạc thị cũng là có liên quan tới bạn gái trước, tương lai còn có cái gì nữa?" - ----------------------.