Dụ dỗ đại luật sư

Chương 1101 : Nhiều Người Cười Trên Nỗi Đau Của Người Khác

Đêm nay Lương Duy Phong cũng mặc một bộ âu phục màu đen. Đẹp thì có đẹp, nhưng so với Hoắc Anh Tuấn, lại thiếu đi một chút khí chất gì đó. Khương Tuyết Nhu nhịn không được âm thầm cảm khái. Mặc âu phục, vẫn là Hoắc Anh Tuấn mặc đẹp nhất. Đang thất thần, phía sau lưng Hoắc Anh Tuấn giống như có đôi mắt, nhìn về phía cô. Cô vội vàng quay mặt chỗ khác, có chút chột dạ và áy náy nhìn về phía Lương Duy Phong. Còn tưởng rằng Lương Duy Phong sẽ không vui, lại không ngờ được Lương Duy Phong căn bản không nhìn anh ấy, ánh mắt của anh ta đang nhìn sang phía bên kia, là vị trí tập trung của một đám nhân vật quyền quý. Khương Tuyết Nhu hơi sửng sốt, lúc này, Lương Duy Phong quay đầu nói với cô: “Tuyết Nhu, Minh Kiều ở bên kia, chúng ta đi qua đó chào hỏi đỉ “Được." Khương Tuyết Nhu đang có ý này. Đêm nay Lâm Minh Kiều không thể nghi ngờ là người được chú ý nhiều nhất, cô ấy mặc sườn xám kiểu Trung xinh đẹp, dáng người thon thả uyển chuyển, lại đoan trang tao nhã, tựa như một cô công chúa thực sự vậy. Những người phụ nữ quyền quý khuôn mặt tươi cười quay xung quanh cô ấy. Nhưng mà Lâm Minh Kiều nhìn thấy Khương Tuyết Nhu xuất hiện, lập tức vui mừng nghênh đón: “Tuyết Nhu, cậu đến rồi à, để tới giới thiệu một chút với cậu, vị này chính là mẹ nuôi của tớ Lâm Thanh Phương, mẹ nuôi, đây là người bạn tốt nhất của con, Khương Tuyết Nhu, đây là chồng của cậu ấy, chào hỏi đi. “Bà Tống, chào bà” Lương Duy Phong vội vàng cung kính mở miệng: “Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tuệ Lương Duy Phong “Chào cậu.” Lâm Thanh Phương cười gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Tuyết Nhu: “Thường xuyên nghe Minh Kiều nhắc tới cháu, về sau thường tới nhà họ Tống chơi nhé." “Vâng, cháu rất vinh hạnh Khương Tuyết Nhu gật đầu. Lâm Thanh Phương nhìn rất hài lòng, đã thường thấy quá nhiều người nịnh nọt, nét thuần khiết trong đáy mắt của Khương Tuyết Nhu bà ấy vẫn có thể phân biệt được. . Truyện Xuyên Không Ngược lại là người chồng bên cạnh cô ấy...!“Chị em tốt các cháu từ từ trò chuyện nhé, bác đi qua bên kia chào hỏi vài người bạn." Lâm Thanh Phương cười bỏ đi, cách giơ tay nhấc chân, đoan trang thùy mị. “Minh Kiều, người mẹ nuôi này của cô đối với cô không tệ nha.” Lương Duy Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Thanh Phương. Bà tổng thống tương lai này, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt, sau này nhất định sẽ rất có ích đối với tương lai của anh ta. “Đúng vậy, con người của mẹ nuôi rất tốt, không có cao ngạo gì cả, người nhà họ Tống rất hòa đồng.” Lâm Minh Kiều thật lòng khen ngợi. Lương Duy Phong gật gật đầu: “Hai người chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, anh đi qua kia một lát, không làm phiền bọn em nữa. “Anh nhớ cẩn thận nhé.” Khương Tuyết Nhu dặn dò. Mãi đến sau khi Lương Duy Phong rời đi, Lâm Minh Kiều mới cười hì hì đặt tay lên vai Khương Tuyết Nhu: “Lương Duy Phong cũng rất biết thức thời nhỉ, phải rồi, tối nay Hoắc Anh Tuấn cũng đến, tớ vốn không muốn mời anh ta, nhưng mà quan hệ giữa nhà họ Tống với anh ta cũng tốt, nên mới gửi cho anh ta một tấm thiệp mời.” “Ừm” Khương Tuyết Nhu phát hiện không chỉ có Hoắc Anh Tuấn đến, ngay cả người của nhà họ Sở cũng đến. “Haiz, cậu có cảm thấy rằng, Hoắc Anh Tuấn rất thảm không, cậu xem anh ta một mình đứng ở đó, không có ai để ý tới anh ta cả Lâm Minh Kiều chậc chậc cảm khái: “Nhớ năm đó, Hoắc Anh Tuấn đi tới đâu cũng là tiêu điểm của sự chú ý, vô số người muốn có mối quan hệ với anh ta, bây giờ lại...sa sút tới mức này. Không cần cô ấy nói, Khương Tuyết Nhu kỳ thật đã sớm chú ý rồi, Hoắc Anh Tuấn một mình đứng trước cửa sổ sát đất, cầm ly rượu, không ai để ý tới. Mặc dù bây giờ Hoắc Anh Tuấn cũng rất bắt mắt, rất nhiều người cũng đang nhìn trộm anh ấy, nhưng cười trên nỗi đau của người khác lại nhiều hơn. Lúc này, cô chú ý tới có một người phụ nữ trẻ cầm ly để cao đến gần anh, hai người cũng không biết nói cái gì, Hoắc Anh Tuấn nhíu mày xoay người muốn rời đi, người phụ nữ bỗng nhiên nằm lấy cánh tay của anh, sau đó thuận thế đổ ly rượu lên váy dạ hội của chính mình, ngay sau đó, người phụ nữ liền lớn tiếng kêu lên: “A, Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng, váy dạ hội của tôi bị hỏng hết rồi này.".