Dụ dỗ đại luật sư
Chương 1080 : Sao Anh Không Đi Tìm Nhạc Hạ Thu Đó
**********
Chương 1080: Sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu đó?
Tay Lâm Minh Kiều run lên, nhìn Tống Dung Đức như một bóng ma: “Tôi nên hỏi anh cầu này mới đúng, sao anh không đi tìm Nhạc Hạ Thu?”
“Cô có ý gì?” Tống Dung Đức giống như một con nhím, cau mày nhìn cô ấy.
“Không phải, bình thường chưa đến năm giờ đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Là sếp, anh thường là người đến muộn nhất và về sớm nhất.
Sau khi tan làm, anh lúc nào cũng cùng Nhạc Hạ Thu, người của công ty đều biết” Lâm Minh Kiều tháo kính, thành thật nói.
Mặt Tống Dung Đức tối sầm lại.
Nhưng không thể phản bác lại, dù sao thật sự là như vậy.
“Công ty… có nhiều người nói không?” Anh ta không nhịn được hỏi.
“Cái này thì không, ai mà dám nói, anh là ông chủ mà” Lâm Minh Kiều nghi ngờ hỏi: “Hôm nay anh không ở cùng cô ta sao? Theo tôi biết, bây giờ cô ta rất cần anh”
Tống Dung Đức lại bị đâm chọt, cả người không nhịn được rầu rĩ: “Tôi có cần thiết đến vậy sao? Không tìm được luật sư giỏi, trong tay chỉ có hơn ba nghìn tỷ..”.
Nhạc Hạ Thu tìm anh ta vay tiền, anh ta hoàn toàn không có để lấy ra.
Cô ấy nói anh ta đi khiến anh ta cảm thấy cô ấy đang coi thường chút tiền đó của chính mình.
Là một người đàn ông, anh ta cũng phải có lòng tự trọng.
“Hơn ba mươi nghìn tỷ mà còn không phải là tiền sao? Tôi vất vả nghiên cứu và phát triển sản phẩm, chỉ cần sáu nghìn đến chín nghìn tỷ cũng thấy được rồi”
Lâm Minh Kiều xấu hổ: “Nhưng lại nghĩ đến các lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Âu Lam Phương, lương hàng năm cũng chỉ được có sáu tỷ mà thôi.
Nếu người ta không ăn không uống trong nhiều năm thì mới có thể kiếm được hơn ba nghìn tỷ.
Nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy vừa lòng hơn, đừng có mà trong phúc lại không biết hưởng phúc”.
Tống Dung Đức nhìn cô ấy với dáng vẻ kinh ngạc và đôi mắt mở to, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù bình thường mỗi khi người phụ nữ này nói chuyện đều có thể khiến anh ta tức muốn chết, nhưng thỉnh thoảng cũng không có khiến anh ta phải tức đến nghiến răng.
“Nhưng dù sao thì phụ nữ vẫn luôn hy vọng có càng nhiều tiền thì càng tốt.” Anh ta nói với giọng điệu đau khổ.
Lâm Minh Kiều chợt giật mình, cô ấy có thể đoán ra được có lẽ Tổng Dung Đức đang phiền não vì Nhạc Hạ Thu: “Thực ra có nhiều quá thì cũng chỉ là những con số ở trong ngân hàng.
Nếu muốn sống một cuộc sống xa hoa thì được như những người chúng ta là đủ rồi.
Mua một cái túi xách mấy trăm triệu, đôi giày hơn ba trăm triệu, sống trong ngôi nhà sang trọng, mua biệt thự, thậm chí là lái máy bay tư nhân, tất cả đều có thể.”
“Nhưng anh phải hiểu, với những điều tôi vừa nói, nếu phóng tầm mắt ra nhìn khắp thế giới thì đúng là có mười phần trăm số người có thể làm được.
Và chín mươi phần trăm còn lại thì đang giãy dụa một cách đau khổ trong cuộc sống”.
Tống Dung Đức càng nghe càng cảm thấy có lý.
Nhưng Nhạc Hạ Thu lại không nghĩ như vậy.
Nếu Nhạc Hạ Thu cũng giống như Lâm Minh Kiều thì tốt biết bao…
Sau khi ý tưởng này vọt qua, anh ta bỗng nhiên cảm thấy giật mình.
- -----.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
42 chương
43 chương
59 chương
32 chương
30 chương