Dụ dỗ đại luật sư
Chương 1030 : Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt
Nhạc Trạch Đàm sửng sốt, nhưng ngay sau đó liên phấn khích trở lại.
“Được đấy, anh thấy vẻ mặt anh ta mấy năm rồi, con mẹ nó, giọng điệu này anh sớm không nuốt nổi rồi, có điều cậu chủ Tổng và Hoắc Anh Tuấn là bạn tốt, cậu chủ Tổng sẽ không tìm anh gây phiền phức nhỉ.
Lần trước anh mới trốn ra ngoài, hai ngày này mới quay về, lỡ như lại chọc phải Tổng Dung Đức nữa, thật sự sợ là sẽ gây ra hậu quả không lường được.
“Đồ ngốc, Hoắc Anh Tuấn bình thường ăn trên ngồi trước quen rồi, người người làm mất lòng cũng không ít đầu, có những lúc không nhất định anh phải tự mình ra tay, hoạt động cơ miệng đi, tự nhiên sẽ có người dạy dỗ anh ta." Nhạc Hạ Thu nhắc nhở.
Nhạc Trạch Đàm bừng tỉnh: “Được, anh hiểu rồi.
Phải nói là toàn bộ Kinh Đô, những ai không thuận mắt với Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Trạch Đam còn thật sự biết rõ.
Con người của anh ta đảo một vòng, gọi tới một số điện thoại: “Cậu Kha, đang ở đầu chơi đấy?”
Mười một giờ đêm.
Hoắc Anh Tuấn say bí tỉ đặt một xấp tiền giấy xuống, lắc lư lảo đảo đi ra khỏi quán rượu.
Mơ mơ màng màng, dường như đã đụng phải một người rồi.
Người đó dùng lực đẩy anh một cái, hai chân vô lực của Hoắc Anh Tuấn trong giây lát ngã vào trong vũng bùn.
“Ha ha, các người nhìn xem, đây chính là Hoắc Anh Tuấn đã từng ngông cuồng tự cao tự đại, trước đây ấy, cậu Hoắc kiêu ngạo lắm, chúng tôi nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ đếm xỉa tới chúng tôi, mọi người đều tầm tuổi nhau, anh ta lại luôn luôn không tôn trọng chúng tôi.” Công tử Kha giễu cợt chỉ vào Hoắc Anh Tuấn rồi cười lớn.
Đám cấp dưới phía sau anh ta cũng cười lớn theo.
“Cậu Kha, bây giờ nhà họ Hoắc bần hàn rồi, Hoắc Anh Tuấn vốn dĩ là không so được với anh.
Có một tên nịnh hót lấy lòng.
“Đúng vậy, tôi còn cho rằng cả đời này không có cơ hội dạy bảo con người này chứ.
Một chân của công tử Kha dẫm lên trên lồng ngực của Hoắc Anh Tuấn, trên gương mặt ngập tràn đắc ý: "Hoắc Anh Tuấn, anh còn nhớ tôi là ai không?” “Cút.
Hoắc Anh Tuấn thở gấp nói.
Đừng nói đầu óc anh đã bị rượu làm cho tê dại, ngay cả nhìn người anh cũng nhìn ra thành nhân đội rồi.
“Ha ha, anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh đó.
Công tử Kha nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đây ấy, lúc ở trên du thuyền, anh đã đánh gãy chân của tôi.”
Hoắc Anh Tuấn cổ sức lắc lắc đầu đang đau buốt, anh không biết con người này đang nói gì.
“Cậu Hoắc anh là người sang trọng nên quên nhiều chuyện, không sao cả, tôi có thể nhắc lại cho anh, ba năm trước, ở trên du thuyền của Tổng Dung Đức, chúng ta chẳng qua chỉ là nhìn Khương Tuyết Nhu nhảy một điệu, tiện thể sờ cô ta hai cái, cậu Hoắc anh kiêu căng vậy, sai người đánh gãy chân của chúng tôi, còn đe dọa ai dám để lộ ra ngoài nửa câu thì sẽ khiến gia tộc của chúng tôi tiêu tan."
Công tử Kha hung hăng dầm mạnh lên lồng ngực của anh: “Lần đó cậu Hoắc anh rất kiêu ngạo mà, không ngờ tới nhỉ, anh cũng có ngày hôm nay, giọng điệu đó tôi nhẫn nhịn mấy năm rồi, năm đó anh đánh gãy chân tôi như thế nào, hôm nay tôi sẽ làm lại như vậy với anh
Anh ta nói xong rồi dùng lực đạp mạnh lên xương bánh chè của anh.
Sắc mặt của Hoắc Anh Tuấn chuyển sang trắng bệch, mặc dù say rồi, anh vẫn vô thức gạt công tử Kha sang một bên.
Công tử Kha sau khi đứng vững liền nổi giận đùng đùng, vẫy tay với phía sau: “Toàn bộ xông lên cho tôi, đêm nay tôi phải đánh tàn phế anh ta mới thôi”
Công tử Kha mang theo mười mấy người, trong chốc lát liền vây quanh Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn uống nhiều rồi, nhìn người còn không rõ, trong giây lát bị người ta đạp xuống dưới đất, mười mấy người vây xung quanh anh thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Vốn dĩ anh còn có thể phản kháng được.
Sau đó không biết vì sao lại không muốn cử động nữa, cứ tùy ý để bọn họ đánh.
Đánh đi, dù sao cuộc đời của anh đã không còn quá nhiều ý nghĩa nữa.
Nhớ lại quá khứ, anh bị Nhạc Hạ Thu lừa, đó rõ ràng là một người phụ nữ đạo đức giả, lại bị cô ta lừa tới mức không có hôn nhân, cũng không có con.
Tới hôm nay, người phụ nữ yêu dấu đó đã trở thành vợ của người khác.
Nhà họ Hoắc lại suy tàn ở trong tay của anh, thậm chí cái chết của Hoắc Phong Lang cũng không tránh khỏi có liên quan với anh, càng xót xa hơn chính là, anh vốn là một người đàn ông, lại...!không được rồi.
Ha ha.
Ở trên đường cái.
Một chiếc xe thể thao dừng lại chỗ đèn giao thông.
Tối này là sinh nhật của tổng giám đốc Hồng Nhân, với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Khương Tuyết Nhu đã đặt phòng trước, rồi gọi thêm các lãnh đạo cấp cao của công ty cùng tới tham dự sinh nhật với tổng giám đốc.
Mãi tới vừa rồi, cô mới từ KTV ra ngoài.
Đèn chuyển sang xanh, xe của cô rời đi, ánh mắt đột nhiên chú ý tới ở ven đường cái có người đang đánh nhau.
Cô dừng lại một lát, nhìn lướt qua, dường như là một đám người đang đánh một người.
Cô nhíu chặt lông mày, lập tức đạp phanh.
Nếu như là cô của trước đây, nhiều nhất cô sẽ chỉ báo cảnh sát, nhưng bây giờ bản lĩnh của cô không tồi, nếu như có thể cứu người, cô vẫn đồng ý cứu.
Chỉ là sau khi bước tới, cô phát hiện người bị đánh rất quen mắt, mặc dù đang ngã dưới đất, trên gương mặt trên áo, trên quần toàn bộ đều là bùn nước, nhưng ngũ quan bầm dập thê thảm kia cô còn nhận ra được, là Hoặc Anh Tuấn.
*
Cô rõ ràng không dám tin, Hoắc Anh Tuấn sẽ rơi vào bước đường bị người ta đánh ở trên đường.
Không phải là thân thủ của anh tốt lắm sao, đối với anh mà nói đám người này chẳng phải là chút cỏn con sao.
Hoắc Anh Tuấn bây giờ tại sao lại bế tắc giống như là hoàn toàn mất đi niềm tin với cuộc sống như vậy.
“Dừng tay.
Nhìn thấy bên cạnh có người đàn ông mặc áo sơ mi hoa cầm gậy sắt muốn đập vào chân của Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu lập tức đi tới một chân đá người đó ra.
“Cô muốn chết à.
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Khương Tuyết Nhu thì lập tức cười để tiện: "Là cô à, Khương Tuyết Nhu, tôi nghe nói có gả cho người ta rồi, còn chạy tới đây cứu người nữa, không lẽ là còn quan hệ với Hoắc Anh Tuấn sao?” “Anh là ai thế?” Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
“Không nhận ra tôi sao?” Người đàn ông mặc sơ mi gãi gãi cổ, cười điên cuồng: “Ba năm trước, trên du thuyền của Tống Dung Đức, cô nhảy múa cho anh em chúng tôi, ha ha, dáng vẻ và thân hình đó, tới bây giờ tôi cũng không thể quên, tôi còn thưởng cho cô ba triệu nữa.
“Là anh!” Khương Tuyết Nhu trong giây lát đã nhớ lại, gương mặt xinh đẹp khó coi vô cùng.
Năm đó, cô vừa mới tới thủ đô, bị đám người lớn nhỏ dằn vặt không ít.
“Ôi chao, cuối cùng đã nhớ lại rồi, tôi họ Kha, Kha, cậu Kha.” Cậu Kha mỉm cười sắc mặt tối đi: “Xem trọng cô là con gái của Diệp Gia Thanh, cô lập tức biến đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo" “Anh định không khách sáo như thế nào?" Khương Tuyết Nhu cười: "Anh là thứ gì chứ, trong hào môn thủ đô, nhà họ Kha các người cũng không biết là xếp chỗ nào, cậu Kha anh còn dám đe dọa trước mặt tôi, ở trong mắt tôi ngay cả cái rằm anh cũng không bằng"
Vẻ mặt của cậu Kha thay đổi lớn: “Được rồi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách tôi không khách sáo nhé.”
Anh ta giơ tay, mười mấy người xông tới bao vây.
Khương Tuyết Nhu siết chặt nắm đấm, trong giây lát xử lý toàn bộ người ở đó.
Cậu Kha nhìn thấy tình hình không ổn, xoay người muốn chạy trốn.
Khương Tuyết Nhu đạp lên ống thép trơn nhẵn dưới chân, mu bàn chân hất ống thép lên, một tay cô chụp lấy, ngay sau đó trực tiếp đập mạnh vào lưng của cậu Kha.
Cậu Kha ngã nhào xuống đất, Khương Tuyết Nhu mim cười đi tới: “Thật ra là tôi cũng sắp quên con người anh rồi, có điều ai bảo anh khi nãy lại nhắc tôi nhớ lại, ba năm trước, anh thật sự chiếm không ít tiện nghi của tôi.".
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
42 chương
43 chương
59 chương
32 chương
30 chương