Dụ dỗ đại luật sư

Chương 1018 : Tĩnh Nhi Khác Bà

"Dì Hoắc à, gần đây có phải là áp lực quá lớn rồi không, tôi thấy dì già đi rất nhiều nha." Hà Tĩnh Nhi biểu hiện ra dáng vẻ như đang cười trên sự đau khổ của người khác: "Có điều cũng có thể hiểu được thôi, nhà họ Hoắc xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như tôi là dì, tóc cũng sắp bạc trắng luôn rồi." "Tôi cho dù có già, cũng hơn xa loại người đi ngủ với gã đàn ông già cỡ tuổi bố mình." Hoắc Nhã Lam đã bĩnh tĩnh hơn rất nhiều, hoặc là nói bây giờ bà ta đã không còn tư cách để tức giận. "Bà." Hà Tĩnh Nhi thay đổi vẻ mặt, lắc lắc Sở Minh Khôi nói: "Chồng ơi, anh xem bà ta nói kìa, bà ta nói anh già đó, nhưng mà em không thấy vậy nha, anh nhìn rất trẻ đó, như mới hơn ba mươi thôi." "Miệng này của em đúng ngọt mà." Sở Minh Khôi mờ ám nhéo nhéo khuôn mặt tròn của cô ta. Hoặc Nhã Lam thấy cảnh này, bỗng nhiên muốn ói. Mấy năm nay Sở Minh Khôi tuy rằng chăm sóc không tệ, nhưng với độ tuổi năm mươi nhìn qua cũng đã hơn bốn mươi, ông ta đứng cùng với Hà Tĩnh Nhi hệt như hai bố con. Ở trong lòng bà ta khi Sở Minh Khôi còn trẻ dịu dàng, ấm áp như ngọc, là ánh trăng sáng tài hoa hơn người, bây giờ chỉ làm cho bà ta cảm thấy buồn nôn. Bà ta thậm chí không hiểu được bản thân mình vì sao trước đây lại vừa ý loại đàn ông như Sở Minh Khôi này. "Chồng ơi, đừng như vậy, anh xem vẻ mặt của dì Hoắc thật khó coi, chắc là dì không vui rồi, haiz, dù sao thì dì cũng là vợ trước của anh nha." "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy cảnh này rất mắc ói, có thể là do tuổi tác cách biệt quá đó." Hoắc Nhã Lam bĩu môi châm chọc. Vẻ mặt Sở Minh Khôi hơi thay đổi, trong mắt có chút âm u: "Hoắc Nhã Lam, bà cho là tôi không biết bà muốn bán biệt thự nhà họ Hoắc để xoay chuyển tài chính à? Nhưng tiếc là, kế hoạch của bà chắc chắn phải tan vỡ rồi." "Ông có ý gì?" Hoắc Nhã Lam nhíu mày. Hà Tĩnh Nhi che miệng cười khẽ: "Ý chính là Minh Khôi đã đi gõ trước, đêm nay tuy là có rất nhiều nhà giàu đến, mọi người cũng rất có ý muốn lại biệt thự nhà họ Hoắc, chẳng qua là Minh Khôi đã lên tiếng, đêm nay biệt thự nhà họ Hoắc có giá bắt đầu là một nghìn hai trăm tỷ, thế nhưng lúc bán đấu giá sẽ không vượt quá một nghìn hai trăm linh năm tỷ, đến lúc đó, Minh Khôi sẽ chốt giá, sau đó thì một nhà ba người chúng tôi sẽ vào ở." Trong phút chốc Hoắc Nhã Lam đã hiểu rõ, bà ta không thể tin nổi trừng mắt nhìn Sở Minh Khôi, tức đến run cả người. "Sở Minh Khôi, ông đừng có mà khinh người quá đáng, ông bây giờ đã muốn cái gì có cái đó, nhà họ Sở đã đứng đầu Nguyệt Hàn, ông cũng là người trên mọi người, cần gì phải đuổi cùng giết tận nhà họ Hoắc chúng tôi, ngay cả một con đường sống cũng không để lại. Thật ra nếu không phải bà ta cần tiền gấp, biệt thự nhà họ Hoắc nếu để từ từ rồi bán cho dù là ba nghìn tỷ cũng sẽ có người mua. Ngày hôm nay giá quy định khi bán đấu giá mặc dù chỉ một nghìn hai trăm tỷ, nhưng bà ta ước đoán chí ít có thể bán với cái giá hai nghìn bốn trăm tỷ cũng không thành vấn đề, lại không ngờ đến Sở Minh Khôi hèn hạ đến như vậy. Thấy được vẻ mặt hốt hoảng lúng túng của bà ta, Sở Minh Khôi hài lòng nở nụ cười. "Tôi nào có đuổi cùng giết tận, giữ lại một nghìn hai trăm tỷ đã đủ cho từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc các người yên ổn lúc tuổi già rồi, làm người phải biết đủ. Bà cũng không còn nhỏ, lớn tuổi rồi cần gì phải dốc sức làm chứ, cẩn thận đến cuối cùng một đồng tiền may rủi cũng không còn " "Đúng vậy đó, bà xem Hoắc Anh Tuấn không phải là ví dụ tốt nhất sao?" Hà Tĩnh Nhi hả dạ nói: "Con trai của bà phá hủy một nhà họ Hoắc to lớn thành như vậy, vì thế nên làm người cũng đừng có tham quá." Hoắc Nhã Lam tức giận giơ tay muốn tát lên mặt Sở Minh Khôi. Nhưng Sở Minh Khôi đã sớm đề phòng, đẩy bà ta ra ôm lấy eo của Hà Tĩnh Nhi nói: "Đi thôi" "Sở Minh Khôi, bây giờ Hoắc Phong Lang không biết tin tức, ông còn ở đây nhàn nhã thoải mái dùng trăm phương ngàn kế để tính toán tôi mà ở cùng con đàn bà khác." Hoắc Nhã Lam đau xót lên tiếng: "Ông còn là con người sao? Hoắc Phong Lang là con trai ông đó. "Chuyện này cũng không còn cách nào mà, cũng không phải tôi làm mất nó, lại nói, nó cũng không phải là con trai duy nhất của tôi, Tĩnh Nhi không giống bà, cơ thể của cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra một đứa con khác." Sở Minh Khôi dửng dưng như không dẫn Hà Tĩnh Nhi rời khỏi. Hoắc Nhã Lam ngơ ngác đứng đó rất lâu mới giật mình lại, nhanh chóng đi về phía tổ chức hoạt động từ thiện..