Dụ dỗ đại luật sư
Chương 1014 : Tàn Nhẫn
Rốt cuộc là ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy?
Sở Minh Khôi? Anh và ông ta có thù nhưng không thậm sâu như thế.
Hay còn người khác? “Chết tiệt còn dám đánh tôi.” Người đàn ông lau miệng bị đánh, đang định bước tới thì cảnh sát bên ngoài đột nhiên bước tới hét lên.
“Các người đang làm gì đấy, vậy mà còn dám đánh nhau, nhất ở trong đây rồi còn không trật tự
Biệt thự nằm trên đoạn đường ven biển.
Lương Duy Phong nhận được một cuộc điện thoại, khỏe môi hơi nhếch lên: “Làm xong rồi?” “Xong rồi, người bên trong nói đùi của Hoắc Anh Tuấn chảy rất nhiều máu, sau này có thể sẽ thật sự trở thành thái giám rồi." “Có thể?” Lương Duy Phong nheo mắt: “Cái tôi muốn là chắc chắn.
Hoắc Anh Tuấn hết lần này đến lần khác sỉ nhục anh ta, anh ta muốn tiêu diệt hoàn toàn Hoắc Anh Tuấn.
Không phải thích vui đùa với phụ nữ sao? Xem sau này anh ta làm sao chơi đây?
Chỉ là một tên thái giám, anh ta còn có mặt mũi đến gần Khương Tuyết Nhu lần nữa không? “Chuyện này không thể chắc chắn được." Cấp dưới nhỏ giọng nói: “Lúc muốn làm thêm lần nữa, Quý Tử Uyên tình cờ đến cục cảnh sát muốn gặp Hoắc Anh Tuấn.
Lúc cảnh sát dẫn người qua thì bị phát hiện rồi.” “Chết tiệt.” Lương Duy Phong thầm chửi rủa.
“Tổng giám đốc Lương, người đó nói với tôi rằng rất nghiêm trọng, có lẽ thật sự tàn rồi.” Cấp dưới an ủi.
“Ừm.
Vẻ mặt nho nhã của Lương Duy Phong trở nên méo mó u ám.
Trong bệnh viện, Tống Dung Đức nghe tin vội vàng chạy tới, Quý Tử Uyên đã ở trước cửa phòng cấp cứu được một lúc.
“Làm sao vậy, chết tiệt, là tên khốn kiếp nào muốn dạy dỗ lão Hoắc thế.” Tống Dung Đức nghiêm mặt nói: “Đây không phải là muốn lão Hoắc không còn người nối dõi sao, thật không có đạo đức làm người mà.
Không phải là Sở Minh Khôi chứ, cũng ác quá rồi đấy, nhà họ Hoắc đã thành ra như vậy rồi, còn không bỏ qua.
Ông ta và nhà họ Hoắc cũng không có thù hận đến nỗi sâu đậm như vậy chứ?” “Tôi cảm thấy không phải là Sở Minh Khôi.
Quý Tử Uyên hút một điếu thuốc, đột nhiên trầm giọng nói: “Đúng là Sở Minh Khôi và nhà họ Hoắc không có thù hận thâm sâu, nhưng Sở Minh Khôi rất biến thái, đặc biệt ông ta từng là ở vị trí thấp nhất.
Mười mấy năm nay, ông ta ở nhà họ Hoắc chắc chắn là bị nhà họ Hoắc coi thường.
Bây giờ cuối cùng ông ta cũng trở mình, muốn đạp đổ nhà họ Hoắc dưới chân, thậm chí ông ta sẽ coi sự giúp đỡ này như một sự sỉ nhục, trong lòng ông ta nghĩ không có nhà họ Hoắc, ông ta cũng có thể thành công.
Tống Dung Đức ngày người, nghĩ kỹ lại thì quả thật Sở Minh Khôi có thể là một kẻ biến thái: "Được đấy, Tử Uyên, từ lúc nào mà cậu biết phân tích tâm lý thế?” “Trước đây tiếp xúc với bệnh của lão Hoắc, cũng có tìm hiểu một chút
Quý Tử Uyên cau mày nói: “Tại sao kẻ đứng sau lại nhắm vào lão Hoắc, đây rõ ràng là vừa muốn lão Hoắc không có người nối dõi, vừa khiến cậu ấy không thể làm người.
Người làm việc này chính xác là muốn trả thù.”
Tổng Dung Đức chớp mắt: “Ý cậu nói là tình địch của lão Hoắc, nhưng tình địch của lão Hoắc chỉ có...!Lương Duy Phong..
Khi nói ra tên Lương Duy Phong, Tổng Dung Đức trợn tròn mắt: “Không phải chứ, con người Lương Duy Phong nổi tiếng là người tốt tính, hiền lành nho nhã, rất nhiều người còn đặt cho anh ta danh hiệu là “quân tử si tình” đó.”.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
42 chương
43 chương
59 chương
32 chương
30 chương