Dụ dỗ đại luật sư

Chương 1006 : Tưởng Mình Còn Như Trước Kia Sao

********** "Không ổn." Hiểu Khuê nói: "Gần đây toàn bộ trong biệt thự thường thường chỉ có một mình con, bà cụ nội bọn họ đều ở trong bệnh viện, ông cụ nội không thể đi được. Con đi xem qua ông cụ nội, ông thật đáng thương, còn có chú Vân Dương, con thấy chú ngốc ngốc ngơ ngác so với con còn ngây thơ hơn..." Hiểu Khuê vừa nói thì không nhịn được lại khóc: "Chú Vân Dương cũng thật đáng thương, trước kia chủ luôn đùa giỡn với con, còn thích nhéo lỗ tai con nhưng mà con bảo chú ấy mua cái gì thì chú ấy sẽ mua cho con cái đó." Cổ họng Khương Tuyết Nhu chua chát. Nghe thấy tiếng khóc của con gái, cô rất muốn ôm một cái, dù sao Hiểu Khuê cũng còn nhỏ như vậy. Nhưng mà không có Hoắc Phong Lang, cô vốn dĩ sẽ không gặp được Hiểu Khuê. Sau này cô với Hiểu Khuê phải làm sao đây? Càng nghĩ cô lại càng đau lòng, nhưng cô không biết phải làm như nào mới tốt, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với Hiểu Khuê, cho đến khi trong điện thoại ru được con bé ngủ, nhưng cả người đều mất hồn. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đã chạy ra ngoài đi tìm Hoắc Phong Lang rồi. Vẫn là một ngày không có tin tức, cuối cùng quả thực không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách đi tới tập đoàn Hoắc thị tìm Hoắc Anh Tuấn. Cô cứ nghĩ rằng khi quay lại Kinh Đô, cô với Hoắc Anh Tuấn chết già cũng sẽ không lui tới với nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày lại sẽ bước vào Hoắc thị. Chỉ là Hoắc Thị hiện tại không có được huy hoàng như ngày trước. Quầy lễ tân trước cửa thậm chí còn không có một người, cô nhìn thấy có vài nhân viên ôm chiếc hộp lớn đi ra ngoài. Cô đội mũ lưỡi trai, nhân viên cũng không nhận ra cô, mọi người thì thầm với nhau: "Sở thị bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói sẵn lòng trả tiền lương cao hơn để tôi đi qua đó, tôi cảm thấy Sở thị có triển vọng" "Sở thị cũng gọi điện thoại cho tôi, đi sớm một chút, tôi nghe nói Hoắc thị nhiều năm liên tục đều không có tiền thưởng, xem những kỹ thuật viên chúng ta còn ở lại đây làm gì?” "Đứng lại." Một giám đốc giận đùng đùng chạy ra: "Tôi đồng ý cho các người nghỉ việc sao? Kể cả muốn nghỉ việc cũng phải hoàn thành xong công việc trong tay đã giao nhận xong mới có thể đi." "Được rồi, giám đốc Hoàng, chúng tôi sẽ không tiếp tục làm nữa, đi sớm một chút đi ra ngoài còn có thể tìm được vị trí công việc tốt, Hoắc thị không được nữa rồi, chúng tôi không muốn ở chỗ này làm lỡ " Giám đốc Hoàng mắng: "Đám các người cái đồ vong ân phụ nghĩa, nếu như không phải Hoắc thị xài tiền đưa các người đi nước ngoài bồi dưỡng, mấy người có thể có ngày hôm nay sao?" "Giám đốc Hoàng, anh cũng sớm đổi nơi khác đi, quá muộn rồi, cẩn thận đến lúc đó anh đi ra ngoài tìm việc, chúng tôi cũng có thể làm giám đốc của anh rồi." Một đám nhân viên lần lượt rời đi. Khương Tuyết Nhu kinh ngạc nhìn tình huống Hoắc thị so với trong tưởng tượng của cô càng gay gắt hơn. Sau khi cô đi thang máy đến tầng chủ tịch, phòng thư kỷ cũng không nhiều người như trước, thậm chí ngay cả bảo vệ cũng không có nhìn thấy một người. Cô vừa đi tới cửa phòng chủ tịch làm việc, bên trong đột nhiên có tiếng âm thanh phách lối của người đàn ông trung niên: "Hoắc Anh Tuấn, nếu tôi là cậu thì sẽ đồng ý yêu cầu của tôi, cậu nói xem cậu cần gì chứ, Hoắc thị không được đã là sự thật rồi, tôi không để cậu bồi thường cho tôi những điều trái với thỏa thuận kia. Cậu đưa Hoắc thị cho tôi, tôi bồi thường cho cậu thêm một nghìn năm trăm tỷ thì đã là hết tình hết nghĩa rồi." "Một nghìn năm trăm tỷ đã muốn mua Hoắc thị chúng tôi, ông nằm mơ đi." Hoắc Anh Tuấn giọng nói tức giận đùng đùng: "Hoắc thị chúng tôi bao gồm bảo hiểm, tài chính, điện tử các thương hiệu công ty con khác, chỉ chút tiền đó của ông mà muốn ăn, ông không sợ ăn một miếng trả một miếng à." "Im miệng, cậu là thứ gì chứ, một trợ lý nhỏ nhoi còn dám mạnh miệng với tôi, cậu nói chuyện với tôi, thật sự coi mình vẫn là trợ lý của cậu Hoặc như mặt trời giữa trưa như trước kia sao." Tổng giám đốc Hà mắng rất thâm, có mấy phần chỉ gà mắng chó Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn u ám lạnh lẽo: "Cút!".