Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪 Mười bảy tuổi, Du Âm cảm thấy mình cũng đã đủ trưởng thành, cô trải qua nhiều chuyện khó khăn hơn độ tuổi của mình rất nhiều. Cô làm mọi việc đều nghiêm túc, làm những việc mà mình muốn, không quả quyết cũng không lỗ mãng. Đó là suy nghĩ trong lòng của cô gái mười bảy tuổi. Đương nhiên sau này lớn lên, khi Du Âm nghĩ tới những chuyện quá khứ, cảm thấy mình thật ấu trĩ và ngây thơ. Lý Nhiễm của tuổi mười tám cũng như thế. "Chị nghĩ sẽ rời khỏi đây, đợi sinh con ra thì chị sẽ ra ngoài tìm việc." Du Âm nhớ rõ, khi nói những lời này, trên mặt Lý Nhiễm mang nét kiên định. Nhưng rất nhanh, mẹ Lý Nhiễm cũng đã tìm tới đây. Khi đó, Du Âm cùng Chu Kỳ từ khách sạn đi ra chuẩn bị tới trường thì gặp mẹ Lý Nhiễm đi cùng với quản gia nhà họ Cao. Người tới không nhiều, nhưng Du Âm biết, Lý Nhiễm không thể trốn được nữa. Rất nhiều thời điểm khi ta đang ở trong góc chết, rất hy vọng sẽ có điều gì đến với mình và vận mệnh lúc nào cũng sẽ cho ta một cơ hội chính là hy vọng ấy. Lý Nhiễm biết rõ Cao Lãng không thích mình, nhưng vẫn tiếp cận anh ta, biết rõ tính anh ta như thế nào nhưng vẫn mềm lòng. Điều này tự Lý Nhiễm chọn lựa, cô tự đưa mình vào góc chết. Các cô là bèo nước gặp nhau, chuyện giúp được thì cũng đã giúp, còn những chuyện khác thì lòng có dư nhưng lực không đủ. --- Du Âm cùng Chu Kỳ bùi ngùi một thời gian, sau đó khôi phục lại sinh hoạt như cũ. Ngày đó trước khi đi, Lý Nhiễm hỏi số tài khoản của Chu Kỳ, hai ngày sau Chu Kỳ nhận được thông báo chuyển tiền, là số tiền hôm ấy Lý Nhiễm đã mượn. Thứ sáu, Du Âm lại về Thẩm gia. Nhà Cao Lãng vấp phải không ít sóng gió, ngay cả người làm của Thẩm gia đều khe khẽ bàn tán. Ứng mẹ tới Thẩm gia chơi, bà cũng biết Ứng Thanh Hề và Cao Lãng đã kết giao với nhau một thời gian cho nên khi biết con gái bà cùng Cao Lãng không làm chuyện gì đó không trong sáng, lòng bà cũng thoáng yên tâm. Ứng Thanh Hề rầu rĩ không vui đã lâu, nghe thấy vậy cũng đứng dậy. "Tiểu tử nhà Cao gia tôi cũng không thích, nhưng sao có thể làm chuyện như vậy chứ." Ứng mẹ không nói con gái bà cùng Cao Lãng kết giao, chỉ sợ hủy hoại thanh danh của con gái. Nhưng trong lòng cũng khó chịu. "Tôi thấy Cao Lãng này tuy hồ đồ, nhưng cô gái kia cũng có phải đèn cạn dầu đâu. Bụng lớn như thế mới tới tìm Cao gia, có khi tính kế xong hết mới đến đấy." Người nói là Tôn Ngọc Lâm, lâu lâu mới tới đây một lần, liền đi theo Ứng mẹ tới bát quái. Thẩm mẹ nghe Tôn Ngọc Lâm nói cũng có lý, nhưng bà cũng không ghét Cao Lãng, "Cây cao đón gió lớn, có người có ý đồ với nhà họ cũng là chuyện bình thường." Du Âm rót trà mang tới, nghe mấy câu đó tâm trạng phức tạp. Nhìn không còn việc gì nên cô định về phòng đọc sách, đang ở hành lang về phòng thì thấy Thẩm Trị và Ứng Thanh Hề đang nói chuyện, cô cũng không muốn nghe, nhưng giọng Thẩm Trị lại vang lên, "Thanh Hề, tâm ý của Cao Lãng đối với cậu là thật." "Giữa nam với nữ có sự khác nhau, chuyện của Cao Lãng với Lý Nhiễm cũng không thể hiện được Cao Lãng thích Lý Nhiễm." "Thẩm Trị, tớ không biết. Tớ không cảm nhận được cậu ấy thích tớ, cậu ấy đối với tớ rất tốt nhưng không hề chân thành. Nhưng cho dù có thích tớ mà cậu ấy vẫn làm chuyện như vậy, sao tớ có thể tin tưởng được?" Lời của Ứng Thanh Hề nhẹ nhàng lướt qua tai của Du Âm. Buổi tối, Thẩm Trị qua phòng Du Âm, thấy cô đã ngủ thì cũng không định đánh thức, chỉ để lại nụ hôn trên trán rồi rời đi. Thẩm Trị vừa đi thì Du Âm mở mắt, sau đó cũng không ngủ lại được. Sáng hôm sau, dì Trần gọt một đĩa trái cây, kêu Du Âm đưa vào phòng cho Thẩm Trị. Trong phòng không có ai khác nên Thẩm Trị kéo Du Âm ngồi lên đùi mình, chỉ mới một chút không thấy cô đã nhớ nhung. Anh nhìn con mắt thâm đen của cô, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa, "Gần đây mệt lắm à?" Cô gật đầu. "Em đừng cố gắng quá, học tập quan trọng, nhưng sức khỏe em quan trọng hơn." Thẩm Trị không biết chuyện của Du Âm với Lý Nhiễm, còn đối với chuyện bên nhà Cao Lãng, anh cũng không muốn nói đến trước mặt cô. --- Cao Lãng bị Cao lão gia cấm túc, đã một tháng trôi qua vẫn chưa được ra khỏi nhà, Lý Nhiễm ở lại Cao gia dưỡng thai. Ứng Thanh Hề vẫn như trước kia làm cô công chúa kiêu ngạo, không ai ở trước mặt cô nhắc đến hai chữ "Cao Lãng". Mùa thu qua đi, đông lại đến, Du Âm càng ngày càng mặc nhiều quần áo. Nhưng mỗi tối cô đều không thấy lạnh. Người Thẩm Trị đầy mồ hôi, kịch liệt vận động, sợ anh đè nặng nên xoay người cho cô nằm ở trên. Hai người thở hổn hển, tai Du Âm dán vào ngực Thẩm Trị, nghe thấy tiếng con tim đập kịch liệt của anh. Đợi hơi thở Thẩm Trị dần dần bình thường, cảm giác phiêu lãng như đang ở trên mây của Du Âm cũng từ từ tan đi. Thẩm Trị dùng tay chải mái tóc dài hỗn độn của cô, "Mệt sao?" "Ừm." Giọng nói mệt mỏi, hiển nhiên là mệt cực. "Ngày mai Cao Lãng xuất ngoại, em muốn đi tiễn cậu ta với anh không?" Cao lão gia qua việc này nhận ra ông đã quá dung túng tên tiểu tử này, cuối cùng làm lễ đính hôn xong quyết tâm đưa hắn ra nước ngoài rèn luyện. Quan hệ giữa bọn họ không tệ, biết nhau từ lúc nhỏ. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến Thẩm gia tìm Thẩm Trị đều la lối om sòm, rồi cũng kéo Du Âm theo cùng. Cao gia chỉ có mỗi mình hắn ta, không có anh em bạn bè gì cả, nên đối với người trạc tuổi mình, Cao Lãng đều kéo nhau đi chung. So với hiện tại, Cao Lãng lúc ấy thật sự rất đáng yêu. Cô vẫn còn nhớ lúc ấy Cao Lãng thương lượng với Thẩm Trị, "Thẩm Trị, cậu nhường Tiểu Âm Âm cho tớ đi, tớ đem mô hình máy bay lớn nhất của tớ cho cậu, rồi tớ dắt Tiểu Âm Âm về nhà." Khi ấy Thẩm Trị nâng cầm lên, đối với lời đề nghị của Cao Lãng khinh thường, "Ai muốn mô hình máy bay của cậu." Thế là bọn họ giận nhau, một tháng không nói gì. Nghĩ đến đây, Du Âm phục hồi tinh thần, nói: "Em không đi đâu." Thẩm Trị nghe vậy cũng không nói gì nữa, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập đến. Sau đó, cô mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ là rừng cây gần biệt thự ngoại ô của Cao Lãng, cô mang thai, trước mặt cô là Thẩm Trị, cô khóc lóc nói: "Thẩm Trị, em mang thai, làm sao bây giờ?". Thẩm Trị không trả lời cô. Rồi cảnh quan biến đổi, bọn họ đứng trước phòng khám tư nhân kia, bọn họ đứng nhìn Lý Nhiễm vào phòng phẫu thuật, cô nhìn thấy Lý Nhiễm đang khóc nhưng không nghe âm thanh gì cả. Cô cảm thấy bụng mình càng ngày càng lớn, cô rất sợ, cảm giác có gì đó đang ra từ bụng mình, cô kêu Thẩm Trị, nhưng anh trước sau đều không nhúc nhích. Ứng Thanh Hề không biết xuất hiện từ lúc nào đứng trước mặt bọn họ. Thẩm Trị như không thấy Du Âm, đứng trước mặt Ứng Thanh Hề nói: "Nam và nữ không giống nhau, tớ cùng cô ta lên giường không có nghĩa là tớ yêu cô ta." Anh vừa nói xong thì xuất hiện Thẩm mẹ, bà đứng trước mặt Du Âm nói: "Cô vì cái gì mà câu dẫn Tiểu Trị hả? Không phải cô ghét nó sao?" Du Âm liên tục nói "Con không có" nhưng không có ai nghe cô, hạ thân cô bỗng chốc chảy máu, mùi máu tươi tràn ngập cả căn phòng, cô không dám cúi xuống nhìn, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non bên tai... "Du Âm." Cô nghe thấy tiếng Thẩm Trị kêu cô, mọi thứ trước mặt trở nên vặn vẹo, biến thành quái vật hướng về cô nhào tới, cô lập tức từ trong mơ bừng tỉnh "Đừng sợ, là giấc mơ thôi." Cuối cùng cũng thấy rõ mặt Thẩm Trị, anh ôm cô, nhẹ giọng trấn an. Ánh mắt cô mờ mịt nhìn khắp phòng rồi mới nhìn ra đây là phòng mình, bên ngoài trời còn chưa sáng. Nhìn thấy cô hoàn toàn tỉnh táo, anh mới hỏi, "Em mơ thấy ác mộng hả?" Du Âm không trả lời, cảm thấy phía dưới ấm nóng, bụng dưới cũng trướng đau. Cô rất sợ hãi, cảm giác bây giờ với trong mơ quá chân thật. Cô vội vàng xốc chăn lên, nhìn trên ga giường dính một vệt máu đỏ, đôi mắt cô đỏ lên, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống. "Du Âm, em sao vậy?" Thẩm Trị ngồi dậy, thấy vệt máu trên giường. Trước khi ngủ đã đi tắm lại, không hề thấy cô bị thương, chợt nhớ đến chu kì kinh nguyệt của cô, anh rời giường đi tới ngăn kéo tìm băng vệ sinh đưa cho cô, "Rất đau sao? Có cần anh giúp không?" Nhìn đến băng vệ sinh, Du Âm mới hết khóc thút thít, sau đó bình thường trở lại. Cô lau nước mắt, vội vàng cầm lấy, luống cuống tay chân chạy vào nhà vệ sinh. Một lúc sau, bên ngoài Thẩm Trị gõ cửa đưa đồ ngủ mới, Du Âm cúi đầu mở cửa lấy đồ ngủ xong ngay lập tức đóng cửa lại. Du Âm ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu rồi mới ra ngoài, không biết bây giờ đã mấy giờ, Thẩm Trị vẫn chưa đi, anh đã thay một tấm ga giường mới, Du Âm chầm chậm xốc chăn lên rồi nằm xuống. Trong chăn rất ấm, có lẽ đã được Thẩm Trị ôm cho ấm lên rồi mới cho Du Âm nằm, bàn tay ấm áp của Thẩm Trị đặt lên bụng của cô, "Còn đau không?" Đau đến khóc. Du Âm lắc đầu, cô nhìn đồng hồ báo thức đã tới giờ Thẩm Trị rời đi, nhưng tay anh vẫn chưa lấy ra, anh cũng ngủ rồi. Giấc mơ vừa nãy làm cho Du Âm không dám đi ngủ, mãi cho đến khi mặt trời ló dạng lên cao mới từ từ thiếp đi. Thẩm Trị lúc này đang chuẩn bị về phòng mình, cô mơ mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, anh đứng ở mép giường, trên cái quần ngủ màu xám nhạt có một đóa hồng đỏ đến chói mắt, mí mắt nặng trĩu rồi nhắm lại, trước khi ngủ còn suy nghĩ sao Thẩm Trị lại mặc quần hoa... Giấc ngủ này rất sâu, đến khi Du Âm tỉnh lại đã không còn sớm. Không có ai kêu cô dậy, cô vội vàng nhìn lên đồng hồ, đã sắp mười giờ, dì Trần ở trong bếp, trên bàn ăn còn để lại cho cô một phần ăn sáng, thầm tự trách mình. "Không sao đâu, nơi này mình dì làm là được rồi. Cuối tuần mới được về, tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt. Cháu ăn sáng xong thì vào phòng đọc sách đi." Du Âm muốn nói không cần, nhưng dì Trần đã nói tiếp, "Tiểu Âm, hiện tại là thời điểm mấu chốt, con nên biết nặng biết nhẹ, lấy học tập làm trọng." Du Âm gật gật đầu, ăn sáng xong liền đi về phòng, lúc đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Thẩm Trị đang từ trên lầu bước xuống, phía sau là Thẩm mẹ. "Tiểu Trị, rốt cuộc con bị thương ở đâu thế?" "Mẹ, không có việc gì. Con đi chơi bóng bị ngã thôi." "Con đừng gạt mẹ, ngã kiểu gì mà quần dính nhiều máu như thế." Du Âm nhớ đến buổi sáng nhìn thấy quần Thẩm Trị mặc trước khi ra khỏi phòng mình, mặt đỏ như xuất huyết, thừa dịp Thẩm mẹ không để ý đến cô chạy đi mất. Trở về phòng, nhiệt độ trên mặt Du Âm vẫn chưa tan. --- Sì poi: Chương sau có biến, ngại gì không cho tớ 1 vote làm động lực nào :>