Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan

Chương 11 : Phiên ngoại 4

Tôi thực sự muốn sống? Vấn đề này ngay chính tôi cũng không trả lời được. Tôi đã từng thề vì một người mà chiến đấu đến cùng, khi tôi biết người ấy ở bên cạnh mình, khi tôi biết người ấy nhìn tôi làm phẫu thuật, đấu tranh sinh tử, tôi bỗng nhiên nghĩ, ở trước mặt người ấy lúc đó ngừng thở cũng không tệ. Bóng tối bao phủ lấy tôi, tựa như có rất nhiều mây đen xoay trên đỉnh đầu, tôi lúc đó chỉ nghĩ một việc. Tôi nghĩ: nếu như tôi còn có cơ hội mở mắt, thì sẽ nhìn thấy ai? Nếu như tôi mở mắt, nhưng lại không nhìn thấy Trương Bành, tôi nên làm gì bây giờ? Có đúng hay không tình yêu luôn luôn đau khổ như thế? Vì sao tình yêu lại đắng cay đến thế? Nghĩ như vậy, tôi trầm vào biển bóng đêm… Khi tôi tỉnh lại, trên người truyền đến đau đớn. Phẫu thuật đã xong rồi sao? Tôi còn sống không? Thất bại? Hay thành công? Thật buồn cười, thân làm bệnh nhân, thế mà lại là người biết kết quả muộn nhất. Cố gắng mở mắt, nhưng có tia sáng lọt vào mắt, tôi rất nhanh nhắm mắt lại. Tôi sẽ thấy gì? Trương Bành sao? Tôi túm lấy ga trải giường, không biết nên tiếp tục giả vờ ngủ, hay là dũng cảm mà đối diện sự thật. Nếu như trước mặt tôi không phải Trương Bành, vậy thì tôi phải làm gì bây giờ? Lông mi tôi run rẩy không ngớt, tựa như trong lòng chấn động đầy bất an. Do do dự dự nửa ngày, tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng mở mắt. Ánh sáng tràn vào mi mắt, tôi thấy rõ ràng hình ảnh người trước mắt. Tôi bắt đầu cười khổ. Anh ta cười, nhẹ nhàng ôn nhu nói: “Thấy tôi giật mình sao?” Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, bỗng nhiên phát hiện mình quá mức kích động, tôi thả lỏng bàn tay, lặng lẽ xóa đi vết máu. Anh ta bảo: “Chúc mừng cậu, phẫu thuật rất thành công.” Nếu như người khác nói “Chúc mừng”, thì bạn nên phải trả lời như thế nào. Dường như phải nói “Cảm ơn.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. Nếu như nói cảm ơn, tôi nghĩ phải “cảm ơn” anh ta nhiều lắm. Tim tôi không quá đau đớn, tôi chưa bao giờ biết, tình ái lại là chuyện như thế này. Anh ta chuyện gì cũng không có liên quan, nhưng lại thực dễ dàng hủy đi hạnh phúc của tôi. Vì sao Trương Bành lại là gặp anh ta trước mà không phải là tôi. Tôi yêu Trương Bành như vậy. Muốn nói yêu anh ấy… Cũng đã không kịp rồi… Tôi nhìn anh ta thật lâu, rốt cuộc mở miệng: “Lý Tuệ Dương…” Không biết nên nói cái gì, tôi muốn nói nhưng lại chẳng thể tìm được từ mà biểu đạt. Tôi nhiều lần thì thào tên của anh ta: “Lý Tuệ Dương… Lý Tuệ Dương…” Anh ta cúi người xuống nhìn mặt tôi: “Tiểu Ái, tôi hôm nay đến gặp cậu là vì Trương Bành.” “Trương Bành?” Tôi nhàn nhạt cười: “Lý Tuệ Dương, anh có biết không? Cho tới bây giờ, tôi đều cho rằng mình rất yêu Trương Bành.” “Hiện tại thì sao?” “Hiện tại…” Tôi hỏi anh ta: “Yêu rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào? Anh anh em em hay tình cảm mặn nồng? Hay là tôi không nên như thế chấp nhất.. Lý Tuệ Dương ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt hướng tới cửa sổ. Anh ta nói: “Tiểu Ái, cậu biết không? Cho tới bây giờ, cầu vẫn đều yêu Trương Bành. Nếu như tôi có thể như cậu yêu cậu ta sâu đậm như vậy, thật là tốt biết bao.” “Vậy anh vì sao không đi yêu Trương Bành.” Anh ta hỏi lại: “Vậy cậu tại sao lại không buông tay Trương Bành?” Tôi ngẩng đầu, đấu mắt với anh ta. Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, rồi dời ánh mắt rời đi. “Trương Bành chứng kiến toàn bộ đau khổ giữa tôi và Từ Dương Văn. Tôi từng nói với cậu ta rằng, tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một vòng xoáy đầy thống khổ mà thôi. Cậu ta liền như vậy sợ người khác yêu, rồi lại sợ yêu người khác.” Lý Tuệ Dương cười khổ với tôi: “Này dường như cũng có phần trách nhiệm của tôi.” Tôi lạnh lùng: “Căn bản là chính trách nhiệm của anh.” “Cậu ta muốn nhìn cậu vì cậu ta mà rơi nước mắt, nhưng lại không hề biết rằng này cũng làm bị thương chính mình.” Tôi nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng: “Tôi cũng rất muốn nhìn kẻ thù của tôi đau lòng đến rơi lệ!” Lý Tuệ Dương thở dài: “Trương Bành ở ngoài cửa, cậu ta không biết giờ phải làm gì, nên bảo tôi tới. Tiểu Ái, trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu có tha thứ cho Trương Bành không?” Tôi hừ lạnh, cố ý thở hổn hển, thế nhưng.. không trả lời. Lý Tuệ Dương đợi tôi lúc lâu, lắc đầu, xoay người rời đi. Tới cạnh cửa, liền dừng lại. “Lúc còn sống Từ Dương Văn từng hỏi tôi rất nhiều lần vì sao.” Thanh âm của anh ta vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng sắc mặt chợt ngưng trọng: “Nếu như tôi… lúc đó trong nhiều lần hỏi vì sao như vậy trả lời một lần thì…” Anh ta xoay người, lần nữa đi tới trước mặt tôi, chăm chú nói: “Tiểu Ái, đến tận bây giờ, tôi cũng không biết Từ Dương Văn có yêu tôi hay không. Nhưng tôi đã không còn khả năng lấy vợ nữa rồi, bất luận có là Trương Bành, cho đến chết tôi cũng không thể yêu được nữa, trừ Từ Dương Văn.” Anh ta hỏi: “Lúc đầu là tôi từ bỏ Từ Dương Văn. Tiểu Ái, rời bỏ Trương Bành, cậu có thể hay không trở nên giống tôi?” Tôi rùng mình, trừng to mắt nhìn Lý Tuệ Dương. Anh ta nghiêng đầu cười với tôi rồi rời đi. Không ngoài sở liệu, Lý Tuệ Dương đi, Trương Bành đi vào. Tôi ngồi im lặng trên giường, nhìn thân hình cao ráo của anh xuất hiện ở cửa, nhìn anh nhẹ nhàng hướng gần chỗ tôi, nhìn anh ấy dừng đường nhìn trên mặt tôi, vẫn không nhúc nhích. Trương Bành hỏi: “Tiểu Ái, nghĩ gì vậy?” Ngoài cửa sổ, trời thật đẹp. Đã từng có một ngày như vậy, tôi ở bên cửa sổ quay đầu lại nhìn thấy anh ấy nằm trên giường bệnh mở mắt. Tôi đã từng, bởi vì bỏ lỡ thời điểm anh ấy mở mắt mà nghĩ muốn nhảy xuống cửa sổ. Trương Bành tiếp tục hỏi: “Tiểu Ái, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Người này, có phải là học tôi không thế, thích hỏi nhiều lần một vấn đề như vậy, không có được đáp án thì tuyệt đối không dừng lại. Tôi đang suy nghĩ cái gì? Tôi nghĩ nhiều lắm, như vậy như vậy, mỗi một ý nghĩ đều là – không rời xa anh, mỗi một ý nghĩ trong đầu đều quay xung quanh anh. Tôi nói: “Trương Bành, tôi đang nghĩ, tôi có nên buông tay anh hay không?” Tôi chăm chú nhìn anh. Mặt anh không biểu tình, vẫn như trước kia, không chút gợn sóng. Anh nói: “Vậy em sao không buông?” Nước mắt không theo ý nghĩ của tôi đều rơi xuống, tôi ngây ra nhìn anh ấy, bỗng nhiên ghé vào giường khóc lớn lên: “Vì sao tôi không buông? Vì sao tôi không buông?” Tôi hai mắt đẫm lệ, nhìn đến thê lương: “Nếu như tôi có thể buông tay, tôi đã buông rồi.” Tôi phẫn hận nắm chặt chiếc gối nhưng phát hiện một chút sức lực đều không có. “Tôi đã sớm buông tay!” Cạn kiệt sức lực, tôi so với đứa bé so ra còn kém hơn, than nhẹ. Thanh âm của tôi, chắc chỉ mình tôi nghe thấy. “Tiểu Ái,..” Trương Bành đứng ở cửa, “Anh có thể ôm em một cái không?” “Không!” Tôi lắc đầu. Anh ấy mặc kệ câu trả lời của tôi, trực tiếp đi tới, như ngày đó tại ngã tư kia, đi từng bước hướng về phía tôi. Tôi cho rằng anh đi qua sẽ ôm lấy tôi nhưng anh lại chỉ dừng lại trước mặt. “Chỉ cần em đáp ứng anh một việc, anh sẽ ôm em.” Thật là tự kiêu tự đại! Tôi hoài nghi bệnh máu trắng của mình có phải do người này gây ra không. Anh chậm rãi nói: “Đáp ứng anh, em đừng chết trước anh.” Cái điều kiện chết tiệt gì! Lúc tôi chuẩn bị chửi ầm lên, phát hiện trên mặt có giọt nước ấm áp. Đây không phải là nước mắt của tôi. Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên. Lần đầu tiên, anh ấy khóc vì tôi. Trong lòng dậy sóng. “Vì sao?” Trương Bành khóc hỏi tôi: “Vì sao cho đến bây giờ, em vẫn yêu anh?” Anh vươn tay ra, đem tôi ôm vào trong lòng. Cái ôm ấp quen thuộc, khiến tôi nghĩ đến lúc trở lại quê hương, trở lại chính địa phương tốt đẹp nhất của mình. Nước mắt dũng mãnh chảy ra. “Anh mỗi giờ mỗi phút đều nhìn em, vì sao anh lại đều thấy đau khổ? Vì sao nhìn thấy em khóc, tim anh lại như bị xé rách?” Cái ôm của Trương Bành thật ấm, nước mắt của anh cũng đọng lại bên môi tôi. Anh khóc: “Anh không muốn yêu em, nhưng phát hiện mình bất lực.” “Anh đã từng cố gắng để không yêu em, thế nhưng không được, anh đã rơi vào bẫy rồi, thế nào cũng moi tim gan ra cho em, thế nào cũng phải khiến em hiểu tâm tình anh.” Tôi nghe anh ở bên tai tôi cầu xin: “Tiểu Ái, đáp ứng anh, đừng rời xa anh, đáp ứng anh, nhất định chúng ta phải cùng nhau chung sống.” Tôi lẳng lặng nghe anh khóc bên tai, dĩ nhiên là mười phần lo lắng cho cái người như đứa trẻ này. Tôi biết anh ấy sợ hãi cái gì, anh sợ tôi sẽ chết. Anh sợ thời điểm anh thật thật chính chính yêu tôi thì tôi sẽ vĩnh viễn rời bỏ anh. Anh sợ anh sẽ giống như Lý Tuệ Dương, suốt cuộc đời không có được hạnh phúc. Yêu cùng nhiệt tình mất đi, cuối cùng chỉ còn lại có đau lòng cùng tuyệt vọng. Tôi có thể sống không? Tôi có thể không mang theo hạnh phúc cùng ước vọng của Trương Bành theo? Cho dù trên thế giới này có bác sĩ giỏi nhất, chỉ sợ cũng không dám hứa hẹn tôi có khả năng hoàn toàn hết bệnh, có thể sống tiếp. Tôi có đúng hay không yếu đuối, có đúng hay không quá đơn giản, vì anh mà chịu nhiều đau khổ như vậy, thế rồi lại bị anh ấy làm cảm động, lại không chút nào hối hận muốn yêu. Tôi trong lòng Trương Bành nhẹ nhàng đồng ý: “Em đáp ứng anh.” Tôi nhìn vào mắt anh, chăm chú nói: “Em nhất định sẽ sống, cùng với anh.” Tôi nghe từng chữ một, đều thật rõ ràng. “Mỗi ngày, em cùng anh. Trương Bành, chúng ta không phải là Lý Tuệ Dương và Từ Dương Văn, tuy rằng yêu quá sâu sắc sẽ đau khổ, thế nhưng, chúng ta tuyệt đối không buông tay đối phương.” Trương Bành ánh mắt ướt át nhìn tôi, bắt đầu cọ nhẹ vào khuôn mặt lạnh lẽo của tôi. Anh ngừng khóc, tựa như đứa nhỏ được an ủi, thật an bình. Tôi mang theo vẻ mặt đầy nước mắt mỉm cười. Thì ra Trương Bành cũng sẽ yếu đuối, thì ra Trương Bành cũng sẽ vì sợ bị tổn thương trong tình yêu mà không dám bước tiếp. Tôi đáp ứng chuyện này, tôi nhất định sẽ làm được. Em sẽ vì anh mà chiến đấu. Trời sinh em không phải là kẻ kiên cường, thế nhưng em nguyện vì anh mà sống. Chỉ cần anh rơi nước mắt vì em. Em sẽ vì anh mà sống. Chỉ cần anh rơi nước mắt vì em, thì cho dù yêu anh có đau đớn đến không thốt nên lời, em cũng tuyệt đối không hối hận. Anh có biết không, Trương Bành? . . . –Hoàn phiên ngoại– –Toàn văn hoàn–