=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà= Tô Mộ Mộc hơi ngạc nhiên hỏi: “Huấn luyện đặc biệt của tôi á?” Thật ra đây là một câu hỏi dễ dàng đẩy Tô Mộ Mộc vào scandal, ai cũng biết Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn thường xuyên chơi với nhau, thậm chí nhờ có Lâm Trăn ở giữa bắc cầu nên cô cũng từng chơi với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp. Nam và nữ. Song còn là nam trẻ tuổi và nữ xinh đẹp. Những ngôn từ mờ ám đó luôn vẽ ra cho đám quần chúng ăn chưa rất nhiều liên tưởng phong phú. Chỉ cần lỡ miệng một câu là ngày mai dư luận lại dấy lên một câu chuyện ngay. Tô Mộ Mộc thoải mái cười tự nhiên, nói: “Còn là ai được nữa, tất nhiên là GoGo rồi. Nhắc đến mới nhớ, tôi còn phải cảm ơn cô ấy vì thường chơi DUO với tôi, giúp tôi lên tay nhanh ra phết.” “Tôi cảm thấy GoGo là một nữ khách mời có kỹ thuật game rất tốt, lần này được chơi 1VS1 với cô ấy rồi ăn gà đã chứng tỏ may mắn và khả năng của tôi cũng không thua đâu nha.” Tô Mộ Mộc đùa: “Mọi người nhớ nhé, nếu định góp tiền mua xổ số thì liên lạc với quản lý của tôi nha.” Tô Mộ Mộc đùa giỡn khiến khán giả cười xòa, cô chậm rãi quay sang, ánh mắt chứa nụ cười nhạt chạm vào ánh mắt Cam Phỉ Đình. Đối với Tô Mộ Mộc, có rất nhiều cách để trả đòn. Dù sao cô cũng đã thắng trận này, cô có thể lấy khẩu phật tâm xà đi tung hô kẻ thua cuộc. Nhưng hạ thấp giá trị của một người sẽ không bao giờ giúp bạn trở nên tài giỏi hơn, cao thượng hơn người đó. Nên cô chọn một cách khác. Cam Phỉ Đình đã muốn kích thích khiến cô buột miệng để lộ ra rồi kéo luôn cả Lâm Trăn vào cuộc thì cô cứ cố tình không làm theo mong muốn của cô ta đấy rồi sao. Cô không lôi ai ra hết, chỉ lôi mỗi mình GoGo, hơn nữa còn ca ngợi, tâng bốc cô ta để chiêu nào của cô ta cũng hóa thành không khí. Tô Mộ Mộc tỉnh bơ như không vẫy tay với Cam Phỉ Đình, nở một nụ cười tươi tắn nền nã xem như chào hỏi người ta——- Nụ cười cùng với cách vẫy tay đó chính là thứ công ty luyện cho cô, dùng để đối phó với ống kính của các phương tiện truyền thông đại chúng. Ánh đèn sân khấu chiếu lên người cô, ánh lên làn da trắng như tuyết làm bật lên phong cách thoải mái và tự nhiên. Cam Phỉ Đình đi sai một nước cờ chẳng mấy cam lòng đáp trả một nụ cười khác, đồng thời có cảm giác lo lắng chẳng yên. Thật ra câu trả lời của Tô Mộ Mộc rất lịch sự, người ngoài không cách nào nhận ra vấn đề bên trong nên cứ tưởng rằng quan hệ của cô với Cam Phỉ Đình khá tốt nên bông đùa với nhau. Nhưng trong mắt Cam Phỉ Đình đang chột dạ thì cô ta lại thấy lời đó ẩn chứa một ý nghĩa khác, dường như cô ta đã thoáng nhận ra điều gì đó nhưng đối mặt với nụ cười hoàn toàn không tìm ra được chút khó chịu kia thì cô ta lại thấy mình quá đa nghi. Càng nghĩ càng thấy phiền, Cam Phỉ Đình nhanh chóng chuyển tầm mắt, quay đi không muốn đối mặt với Tô Mộ Mộc thêm nữa. Bấy giờ, bầu không khí ở khu vực thi đấu vẫn còn sôi sục. Hai caster tán gẫu với Tô Mộ Mộc vài câu rồi lại quay sang phỏng vấn các khách mời khắc và nhanh chóng tuyên bố trận đấu tiếp theo bắt đầu. Trong trận thứ hai, màn biểu diễn của Lâm Trăn cực kì mát mắt, cả số kill lẫn thời gian sinh tồn đều ngang ngửa với tuyển thủ nguyên nghiệp. Caster A: “Tôi cảm thấy pha bắn tỉa của Thụ Ca ban nãy có thể sánh ngang với tiêu chuẩn go pro đấy.” Caster B: “Nhiều năm trước, có câu lạc bộ esport từng mời cậu ấy về team nhưng xưa nay Thụ Ca luôn sống rất tùy hứng, ngay lúc đó thì cậu ấy đột ngột thay đổi ước mơ. Tôi có một người bạn làm quản lý đội tuyển, bọn họ nói lúc nghe thấy ước mơ mới của Thụ Ca thì giật hết cả mình, cằm sắp rớt xuống đất hết trơn.” Câu 【Tôi muốn trở thành thủ khoa trong kì thi đại học】 đã nổi tiếng trong giới tự bao giờ. Caster A: “Ha ha ha, chắc là câu nói đó sẽ theo cậu ấy đến già, không bao giờ buông tha cho Thụ Ca quá. Nhưng cá nhân tôi lại thấy Thụ Ca bây giờ đáng gờm hơn cậu ấy trước kia nhiều lắm.” Caster B: “Ý ông là sao?” Caster A: “So sánh thử xem, hồi đó Thụ Ca chỉ là một viên kim cương thô vừa được tìm thấy, phải trải qua quá trình mài dũa mới sáng lên được nhưng bây giờ người ta đã chín chắn hơn và trở thành một viên kim cương ngời sáng lấp lánh rồi.” Trong một pha giao tranh, Lâm Trăn dùng tiếng máy bay để che giấu tiếng bước chân, sau đó bất ngờ đánh úp khiến cho tất cả kẻ địch trong bo an toàn ngu người. Pha đó đã khiến bình luận đầy số 【666】. Caster B: “Đúng, trò ăn gà này không chỉ yêu cầu kỹ thuật mà còn yêu cầu cả tư duy chiến lược để có lợi cho hành động tác chiến của cả team.” Khi hai caster đang tương tác với nhau thì cả trường quay lại vang vọng tiếng hoan hô, chuyện là Lâm Trăn lại vừa làm màu giết chết Giang Trừng Vũ. Từ pha highlight được quay lại thì khi đó Giang Trừng Vũ đang đứng bên cửa sổ quan sát tình hình của kẻ địch, Lâm Trăn không chọn lao vào đánh bất ngờ mà đi ra ban công rồi nhảy xuống và nổ súng ngay trong nháy mắt, giết chết Giang Trừng Vũ đang đứng trong nhà. Sau đó cậu lại chạy vào trong, không thèm chạy bo mà lại ngay cạnh hộp của Giang Trừng Vũ đứng lên ngồi xuống, đứng lên ngồi xuống liên tục—— Trong game, nhặt và ném đồ đều có các động tác tay chân nhất định. Người xem là caster không biết Lâm Trăn đang làm gì, bảo là đang loot xác thì trông lại không giống. Đó giờ Giang Trừng Vũ chưa từng là người biết đè nén sự tò mò của mình, cậu ta hòi: “Cây Nhỏ à, cậu làm gì thế? Không đi chạy bo à?” Lâm Trăn tiếp tục đứng lên ngồi xuống không lên tiếng. Giang Trừng Vũ lại hỏi: “Cây Nhỏ? Cậu đứng lên ngồi xuống thế này, eo có OK không đấy?” ‘Pằng’ Lâm Trăn nả súng vào hộp. Giang Trừng Vũ khóc to: “Thù oán gì mà cậu lại nổ súng vào hộp tôi thế!” Một lát sau, cuối cùng Lâm Trăn cũng làm xong việc lớn, cậu mở mic lên nói: “Yên tâm lên đường đi.” Dứt lời, cậu nhảy cửa sổ bỏ đi. Đạo diễn phóng to màn hình lên, caster và người xem trông thấy một hình mặt cười Lâm Trăn cực nhọc vất vả dùng đạn 9 mm bắn ra. Bên phải của cái miệng mặt cười đó còn cao hơn bên trai một chút, trông cứ như đang mỉa mai. Giang Trừng Vũ: “……” Nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo thật lâu, não cũng phải lôi ra uốn nếp mấy lần Giang Trừng Vũ mới tỉnh ra. Đừng có đụng vào một chàng trai đang ghen. Hai caster cười ha hả rồi vội vã chuyển sang chỗ Lâm Trăn chờ giải thích. Lâm Trăn ung dung bảo: “Chỉ là cười đưa tiễn anh ấy thôi, không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu.” “Sao lại dùng đạn 9 mm á? Vì tôi cần dùng đạn 5.56 với 7.62 chứ sao.” Lâm Trăn trả lời như đúng rồi. Trong game, trừ súng trong thùng thính thì các khẩu súng trường khác đều dùng đạn 5.56 và 7.62. So ra thì hai loại đạn đó… Quý hơn 9 mm nhiều. Hộp Giang Trừng Vũ nằm dài trên đất cảm thấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cậu còn chẳng xứng bị bắn bởi 5.56 với 7.62 hu hu hu. Caster A và caster B nghe được đáp án của Lâm Trăn thì dở khóc dở cười, chỉ biết khen Lâm Trăn mấy câu kiểu pha ban nãy cực trâu bò rồi chuyển camera sang người khác, nhưng chưa kịp chuyển thì chợt nghe thấy câu nói tức chết người không đền mạng của cậu vang vọng cả trường quay. “Khen như rứa là sai rồi, phải khen tôi là một người vừa đẹp trai vừa khó lường mới đúng.” “Tất nhiên, cái này cũng không trách hai người được. Tôi có quá nhiều ưu điểm, gấp quá nên hai người không nắm bắt được cũng là chuyện bình thường. Giờ tôi đã luyện cho hai người rồi đó, sau này nhớ khen như vậy nha.” Caster A: “……” Caster B: “……” Tuy hai caster cũng thường hay giao tiếp với Lâm Trăn nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến ý tưởng đập cậu chết tươi trong đầu họ cả. 【Ha ha ha, Thụ Ca ơi vậy là đủ rồi đó, đừng có bắt nạt caster trong giải đấu của người ta】 【Cẩn thận hai người họ giận rồi không lia camera sang chỗ anh đấy!】 【Nhưng tôi đoán Thụ Ca nghe được câu không quay anh ấy thì sẽ nói ra câu khác khiến người ta nổi điên hơn】 【Chẳng hạn như tôi thu hút ánh mắt và camera bẩm sinh rồi, không cần quay】 【Hay lắm, rất Thụ Ca】 Nửa ngày thi đấu SOLO đi qua, lượt tìm kiếm, lượt tải game và lượng đề tài về PUBG tăng cao trên phạm vi lớn khiên ba ba công ty game cười tươi như hoa vừa tưới. Mặt khác, trên mạng nhanh chóng xuất hiện một từ hoàn toàn mới—— Cảnh báo xe máy. Xem đoạn video ngắn đầy kích thích của Tô Mộ Mộc, mọi người đều cảm thấy cảnh báo xe máy còn rất gì và này nọ hơn cả cảnh báo 98K. Quan Hi phản ứng rất nhanh, anh vội liên lạc với bộ phận truyền thông của công ty để nhắn họ làm vài hình ảnh game thú vị của Tô Mộ Mộc rồi lan truyền trên mạng với danh nghĩa của netizen. Trong đó, bức được lan truyền rộng rãi nhất là một tấm chụp sườn mặt Tô Mộ Mộc đang mỉm cười, khóe miệng nhếch lên nhưng đáy mắt lại che giấu sát ý. Đoàn đội ghép thêm vào đó một cái mũ 3, bỏ thêm một chiếc xe máy vào tay cô rồi đặt tên là——Ánh mắt clear team* đã xuất hiện. (*) Clear team: Diệt hết cả đội. Đương nhiên, mỗi một tấm hình từ chỗ đoàn đội cô tung ra đều được chọn lựa tỉ mỉ và chỉnh sửa cẩn thận, đảm bảo hình tượng của cô, ngoài xinh đẹp chỉ có xinh đẹp. Tô Mộ Mộc dở khóc dở cười nhìn đống emo của mình: “Anh Quan à, phong cách làm việc của anh thoáng quá nhỉ.” “Dù chúng ta không tung ra thì netizen cũng sẽ làm thôi, chi bằng cứ làm trước sẽ có lợi thế.” “Àm, được.” Tô Mộ Mộc nhanh tay chọn vài cái emo mới ra lưu lại, đoạn hỏi: “Bên công ty game đã có tin tức gì chưa?” “Có rồi, bọn họ rất hài lòng, hợp đồng đại diện này đã ổn.” Quan Hi sung sướng xoa tay, cả người phấn chấn hẳn. Nghe thế, Tô Mộ Mộc cũng vui nhưng vì đã chịu quá nhiều thiệt thòi nên cô cũng hiểu được một điều rằng trước khi hợp đồng được kí kết thì mọi chuyện đều có thể thay đổi, cô bèn cầu chuyện: “Mong là mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi. Anh Quan à, em có thể trả hết tiền nhà trước thời hạn không đều phải nhờ vào anh đấy!” “Yên tâm, anh sẽ theo dõi vụ này sít sao.” Quan Hi vỗ vai cô, cười nói: “Nếu nhận được hợp đồng đại diện này thật thì cô với Lâm Trăn có thể hợp tác với nhau rồi.” Nhắc tới Lâm Trăn, Tô Mộ Mộc nhìn khắp nơi theo bản năng: “Anh Quan này, anh có thấy Cây Nhỏ đâu không?” Tô Mộ Mộc hơi buồn bực, theo lý thuyết thì trận đấu vừa kết thúc là cậu sẽ nhào tới đây ngay mà, sao giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu thế này. “Cậu ta vừa ra thì đã bị người của 4W lôi đi rồi.” Chữ ‘lôi’ đấy nghe có vẻ khá ép buộc, Tô Mộ Mộc nhớ hôm nay Lâm Trăn giết rất nhiều người bên 4W, đừng bảo là đám thanh niên đó làm ầm lên vì chuyện này đấy nhé. Vì tính chất đặc biệt và khốc liệt của thi đấu thể thao điện tử nên các thành viên của chiến đội đều rất trẻ, thường dao động trong khoản từ 18 đến 23. Phần lớn con trai trong độ tuổi đấy thường rất dễ bị kích thích. Tô Mộ Mộc hơi lo lắng nói: “Em đi tìm cậu ấy xem sao.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “Lâm Trăn, cả anh và huấn luyện viên đều cảm thấy cậu đang trong thời kì đỉnh cao, tay bắn và cảm giác của cậu đều rất đỉnh. Anh biết trước đây cậu từng từ chối lời mời tham gia đội tuyển chuyên nghiệp, tuy không ai biết nguyên nhân nhưng bây giờ anh muốn hỏi lại cậu một câu, cậu có định cân nhắc gia nhập 4W không?” Đội trưởng 4W cực kì nghiêm túc nói: “Anh có ý định bỏ nghề sau khi bắn xong giải bên Mỹ vào tháng 9.” “Từ nay đến giải quốc tế được tổ chức ở Đức vào cuối năm vẫn còn thời gian nửa năm, lần này câu lạc bộ có chọn được mầm non ưu tú trong đợt lọc tuyển vừa rồi nhưng tạm thời người đó không thể theo kịp nhịp độ của team mà cậu thì lại thích hợp nên về công về tư gì tôi cũng hi vọng cậu có thể về team.” Lâm Trăn để ý thấy lúc nói chuyện đội trưởng 4W liên tục xoa tay phải, cậu lo lắng hỏi: “Đừng bảo là anh giống tình tiết trong tiểu thuyết nha, cái gì mà vì cánh tay phải của thần bị thương nên không thể tiếp tục đấy?” “……” Đội trưởng 4W: “Cậu nghĩ cái quái gì thế, tay của anh rất bình thường.” Lâm Trăn quan tâm hỏi: “Thế anh xoa mãi làm gì đấy?” Đối mặt với lòng tốt hiếm thấy của Lâm Trăn, đội trưởng 4W cố tình chơi đều, đắc ý hất mặt lên trời nói: “Hôm qua ôm vợ ngủ bị cô ấy đè tay, sao, ngưỡng mộ lắm phải không.” Lâm Trăn: “……………………………………..” Đội trưởng 4W chỉ đùa vậy thôi nhưng không ngờ Lâm Trăn lại dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn anh. “Thằng nhóc này làm sao đấy.” Đội trưởng 4W không biết nên khóc hay nên cười: “Anh chỉ nói đại vậy thôi, lũ người chơi game suốt ngày, ti bỉ với cái máy tính mấy hôm liền nhưng chẳng dám hó hé một chữ trước mặt con gái nhà người ta thì làm gì có vợ, cùng lắm là tối nào thấy cô đơn lẻ loi thì ôm cái bàn phím đi ngủ thôi.” Nghe thế, Lâm Trăn hài lòng gật đầu: “Cũng đúng.” Đội trưởng 4W đang định than thở về năm tháng thanh xuân bị đút hết vào miệng game thì chợt nghe giọng nói cực kì ngứa đòn của Lâm Trăn. Cậu kiêu căng hất cằm: “Được cái em có vợ.” “……” Đội trưởng 4W cười mỉa mai: “À ha, ranh con kiêu ngạo đắc ý quá nhỉ, vậy cậu có được ôm không?” Lâm Trăn: “…” Thế là, hai tên tự tổn thương lẫn nhau nào đó lại chìm vào bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng và đau đớn, đã vậy còn chẳng muốn nhìn tới mặt nhau. Đúng lúc đó, Tô Mộ Mộc đến. Thấy Lâm Trăn với đội trưởng 4W đứng với nhau khá hòa bình thì thở phào nhẹ nhõm: “Cứ tưởng hai người khắc khẩu tí lại cãi nhau đấy.” “Làm gì có chuyện đó.” Lâm Trăn với đội trưởng cùng đồng thanh rồi khinh khỉnh liếc nhìn nhau một cái, chẳng hẹn mà cùng nói—— “Chỉ muốn đánh lao vào đánh nhau thôi.” Tô Mộ Mộc: “???”