=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà= “Chị ra ngoài gọi điện thoại.” Tô Mộ Mộc dằn góc chăn cho Lâm Trăn rồi dặn dò: “Em mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.” “Dạ được.” Lâm Trăn đang hí hửng lắm nên Tô Mộ Mộc có nói gì cũng đúng hết, nói không chừng đút cho cậu ăn *** cậu cũng chẳng biết gì nuốt hết luôn. Tô Mộ Mộc nhìn gương mặt tươi tắn kia bèn không kìm lòng được chọt mặt cậu. “Chị gái nhỏ, chị tranh thủ lợi dụng lúc con người ta đang gặp khó khăn vậy luôn á hả?” Sau khi giật mình, Lâm Trăn cười giỡn nói. “Đúng đó.” Tô Mộ Mộc bị nắm thóp không muốn lãng phí một cơ hội tốt thế này nên to gan lớn mật chọt chọt chọt như muốn hút hết tất cả ánh mặt trời của Cây Nhỏ vào đầu ngón tay rồi đặt vào tim mình. Ngón tay xinh xắn như ngọc chạm vào da cậu, cảm giác tiếp xúc da thịt này khiến Tô Mộ Mộc thích không muốn buông tay, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện ra mình đã ghẹo Lâm Trăn khá lâu rồi. Tất nhiên, Lâm Trăn chẳng thèm để ý, cậu vẫn nhìn cô cười rất tươi. Tô Mộ Mộc bị cậu nhìn chằm chằm hơi ngượng, cô ho khẽ, ấp úng nói: “Chị… Chị ra ngoài trước đây.” Tô Mộ Mộc bỏ ra ngoài ban công, cô lo mình nói chuyện quá to làm ảnh hưởng đến Lâm Trăn nên đóng cửa sổ lại rồi mới gọi cho Quan Hi. Quan Hi bên kia bận sứt đầu mẻ trán, nghe được giọng nói bình tĩnh kì dị từ Tô Mộ Mộc khiến anh hơi ngạc nhiên: “Nghe chiều cảm xúc của cô vẫn ổn đấy nhỉ?” “Em đỡ hơn nhiều rồi.” Ban đầu khi đọc được bài bôi nhọ ấy Tô Mộ Mộc rất tức giận, sau đó trông thấy những bình luận ác ý đề cập đến người nhà mình, hơn nữa còn liên tục bác bỏ tất cả mọi sở trường và tất cả những điều mình tự hào thì cô không thể gánh vác được nữa, uất ức ập đến như nước tràn bờ đê. Đôi khi phủ định cố gắng của một người, đập nát sự tự tin của họ còn khiến người ta khó chịu hơn những lời chửi bới như lông gà vỏ tỏi kia nhiều. Tô Mộ Mộc hỏi: “Hiện bên phía công ty nói thế nào ạ?” “Lần này công ty rất kín miệng về scandal của cô, không ai chịu lộ ra kẻ đứng phía sau thao túng. À, bọn anh đã điều tra được scandal lần trước rồi, đó không phải là người trong đoàn ghi hình mà là khách trong khách sạn.” Quan Hi nắm mũi, đau đầu nói: “Nên dường như người thuê thủy quân lần này không phải là bảo bối.” Sau khi bình tĩnh lại, Tô Mộ Mộc cũng bắt đầu suy ngẫm, cô nói: “Xác suất người đó là bảo bối không cao, gần đây tài nguyên của em với cô ta cũng không có mâu thuẫn gì nên việc thuê người bôi nhọ em chẳng có ích lợi gì cho cô ta cả. Mặt khác, trong khoảng thời gian làm việc chung em chỉ thấy cô ta có hơi ngang ngược và kiêu căng một chút thôi. Đối với scandal của em lần này cô ta chỉ ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp họa, nếu dư sức thừa hơi cỡ đó thì em nghĩ cô ta sẽ muốn tiêu nó cho kim chủ chứ không muốn lãng phí ở chỗ em đâu.” “Ừm, cô nói có lý. Nhưng biết người biết mặt không biết lòng, cô qua lại với cô ta phải cẩn thận đấy.” Quan Hi dặn: “Công ty đang nghĩ cách giải thích còn chi tiết thì chúng ta cần phải làm rõ với nhau. Anh biết cô thôi học nhưng chuyện cha cô thì anh mong cô có thể kể rõ cho anh biết.” “Năm đó ba em tin lầm người nên đã bị một người bạn quen biết hơn hai mươi năm lừa gạt. Ông ta đã lợi dụng chức vụ của mình, dùng danh nghĩa công ty đi lừa đảo. Sau đó công ty đóng cửa, ba em hoàn toàn không biết gì nên không cần phải chịu trách nhiệm hình sự, nhưng dù sao ông cũng là người chịu trách nhiệm về mặt pháp lý nên vẫn phải đứng ra bồi thường các khoản kinh tế.” Các ngón tay đang cầm điện thoại trắng bệch, cô thở dài nói: “Rồi nhà em đổ nợ, ba em không thể gắng gượng qua được tai nạn lần ấy nên đã ngã bệnh.” “Nhà em xảy ra chuyện lớn nhưng ba mẹ sợ làm ảnh hưởng đến em đang du học ở nước ngoài nên cứ giấu mãi. Đến khi bệnh tình của ba em ngày càng trở nặng, họ hàng thân thích mới lo điều gì đó không hay sẽ xảy ra, sợ hai cha con em phải xa nhau mãi mãi mà em lại không được nhìn mặt ông lần cuối nên mới lén lút nói cho em biết.” Tô Mộ Mộc buồn bực nắm tay vịn lan can. Thật ra cô không muốn nhắc đến chuyện này mấy nhưng cô biết chỉ có sự thật mới đủ sức làm dịu đi cơn bão lần này. “Khi đó em lập tức gọi cho ba mẹ, em muốn về nước nhưng mẹ cứ khuyên em mãi, bảo em đừng để lỡ tương lai của mình vì gia đình. Nhưng người đó là ba em mà… Sao em có thể thanh thản tiếp tục đi học ở nước ngoài được chứ. Khoảng thời gian đó chính là mùa thi, em không thể tập trung được nên đã thi rớt mấy môn, kì thi vừa kết thúc được mấy ngày thì em nhận được tin bệnh tình ba em đang nguy kịch.” Tô Mộ Mộc mím chặt đôi môi khô cứng: “Nên em đã chọn về nước.” “Ba em là một người rất ngay thẳng, công ty người ta đóng cửa thì ai cũng hận không thể lẳng lặng chuyển tài sản của mình đi nhưng ba em lại ngoan ngoãn giao hết lên để bồi thường. Thêm vào đó là ông ngã bệnh nên nhà em đã nhanh chóng đổ nợ, khi… Khi em thấy bọn họ nói ba em là kẻ lừa đảo… Em đã rất rất rất tức giận.” Đầu ngón tay Tô Mộ Mộc bấu chặt lan can sắt, trắng bệch không mang chút màu máu nào. Cơn gió đêm cuốn theo sự mát lạnh thổi qua tóc cô, đôi mắt nhuốm màu đau thương nhìn vào bóng đêm u ám. Những lời bàn tán và cười cợt thoáng hiện lên trong đầu cô, nhưng lần này cô không còn đau khổ và bất lực nữa, vẻ kiên cường dần lấp lánh trong mắt cô, kéo về sự bình tĩnh và can đảm vốn có. “Đó chính là câu chuyện trong quá khứ. Anh Quan à, em mong rằng khi công ty lên tiếng giải thích có thể bảo vệ sự riêng tư của gia đình em, em không muốn bọn họ bị làm phiền vì mình.” Nghe thế, Quan Hi thở dài. Anh ta cũng làm cha và cũng có cha có mẹ nên hiểu rõ tấm lòng bảo vệ người thân của một người cha cũng như con cái. “Cô yên tâm, anh sẽ giữ chừng mực. Cô đừng xem mấy cái bình luận đó và cũng đừng đứng ra tự giải quyết. Một mình cô đứng chống chọi và đấu tranh giữa dòng nước lũ chẳng mang đến ý nghĩa gì cả, hơn nữa còn dễ bị chụp lại làm nhược điểm để biến nó thành công cụ đánh trả về phía cô. Huống chi bây giờ ở đó còn có thủy quân nên cô phải nhịn, bài giải thích sẽ được đăng trong vòng vài tiếng nữa thôi, chúng ta giữ liên lạc nhé.” Khi giải thích, mỗi một từ một chữ trong bài đều phải đắn đo cân nhắc cẩn thận nên một hai tiếng đồng hồ chính là tốc độ nhanh nhất. Quan Hi nói thế chỉ vì một mục đích, Tô Mộ Mộc à, lạy cô đừng mất kiểm soát giơ chân lên đạp vào nhá. Nghe Quan Hi lải nhải như bà mẹ già, Tô Mộ Mộc buồn cười: “Em biết rồi mẹ Quan.” “Cô còn cười nữa!” Não Quan Hi sắp nổ tung, anh nói tiếp: “Mộ Mộc, chuyện này cứ để bọn anh xử lý là được, nhưng tình hình bên phía cha mẹ cô bây giờ thế nào rồi?” Vì chuyện lần này có liên quan đến cha mẹ Tô Mộ Mộc, mọi thứ ầm ĩ lên thì những người trẻ như bọn họ vẫn chịu được, chỉ lo hai người lớn tuổi khó thở đau tim làm ảnh hưởng tới sức khỏe thôi. “Sau lần bị lộ thân phận trước đó em đã đặt cho bọn họ một tour du lịch nước ngoài một tháng rồi, ảnh chụp được đăng trong vòng bạn bè trông vui vẻ lắm.” Tô Mộ Mộc thấy rất may vì mình đã tính toán trước. “Vậy thì được rồi, nhưng đến khi họ về thì cái gì nên thấy cũng sẽ thấy thôi.” “Em hiểu mà, em không định gạt họ mà chỉ tạm kéo dài thời gian để tập trung đối phó với đám người kia thôi. Đến khi ba mẹ về em sẽ giải thích với họ cẩn thận.” Tô Mộ Mộc giữ vững tinh thần, dù đối phương có mục đích gì thì cô cũng sẽ không bị đánh bại. Vả lại, bây giờ cô không còn phải chịu đựng một mình nữa rồi. Tô Mộ Mộc đảo mắt sang lớp cửa sổ thủy tinh sát sàn, bấy giờ cô mới phát hiện ra Lâm Trăn đang nhìn mình, trông thấy cô nhìn sang cậu còn ở đó vẫy tay. Tuy sức khỏe của thanh niên khá tốt nhưng Tô Mộ Mộc vẫn thấy tức giận, sao lại không biết thương chính mình thế này? Cô làm động tác ngủ, Lâm Trăn lập tức rụt vào chăn, ngoan ngoãn nằm đó. Tô Mộ Mộc bị vẻ lém lỉnh ấy chọc cười, nhìn Lâm Trăn, cô chợt nhớ ra một chuyện… “Phải rồi anh Quan, em còn một chuyện muốn nói với anh trước.” “Cái gì cơ?” Tinh thần của Quan Hi lập tức bị kéo căng. “Lâm Trăn tới tìm em, bây giờ đang nằm trong phòng.” Tô Mộ Mộc ậm ừ nói: “Em ấy bị bệnh nên em phải chăm sóc.” Tô Mộ Mộc cố tình bỏ thêm câu sau để uyển chuyển bày tỏ với Quan Hi là nếu anh bảo cô phải cẩn thận vì đang ở trên đầu sóng ngọn gió, phải để Lâm Trăn đi thì cô sẽ không làm thế. “Uầy… Không sao, cứ để cậu ta ở cùng cô đi.” Có vẻ Quan Hi bây giờ đã bước vào giai đoạn ‘điếc không sợ súng’ rồi, cuối cùng anh còn cười trêu ghẹo: “Thanh niên mấy cô mấy cậu yêu đương liều mạng thật đấy, gió mới thổi đã thành mưa phùn, thế là bay ngay tới bên cô, tôi già đầu rồi nên không thể cuồng nhiệt và lãng mãn như hai người nữa.” Bị Quan Hi ghẹo, Tô Mộ Mộc xấu hổ ho khẽ. “Nói đi, nam Nicetree kia ở đâu ra đấy? Chuyện này cô chưa nói với anh thì phải.” Quan Hi chuyển đề tài. Nói tới đây cô lại thấy cạn lời, đó chính xác là một hiểu lầm do ma xui quỷ khiến. Tô Mộ Mộc lại liến thoắng giải thích với Quan Hi. “Khi đó đúng lúc em được nghỉ nên đã đưa tài khoản của mình cho em họ chơi, thằng bé chơi giỏi lắm luôn. Tính ra thì em ấy cũng không mượn quá lâu, em cũng chẳng rõ tại sao lại bị ghi hình nữa.” Quan Hi: “……” “Nhắc tới em mới nhớ, chắc chắn em họ không phải là người bôi nhọ em đâu. Tuy trong game có tính năng ghi hình nhưng chẳng có người chơi bình thường nào giữ video ấy lâu như thế cả.” Tô Mộ Mộc chợt sững người, dường như cô đã tìm thấy vết tích âm mưu này để lại trong màn sương mù dày đặc: “Chỉ có streamer mới làm thế thôi.” “Đám thủy quân kéo scandal liên tục nhắm vào hình tượng và hợp đồng đại diện game của cô, nếu kẻ bôi nhọ cô là người trong giới game thủ thì…” Quan Hi suy nghĩ, bảo: “Để anh xem trong số những đối thủ cạnh tranh của cô thì ai đáng nghi nhất.” Tô Mộ Mộc thản nhiên đáp: “Được ạ.” Tuy thân phận của kẻ giấu mặt phía sau đã dần lộ ra nhưng phỏng đoán thế này cũng chẳng khiến tâm trạng con người ta vui lên được. Quan Hi an ủi: “Cô đừng quan tâm đến đống thị phi trên mạng nhiều quá.” Tính ra thì Tô Mộ Mộc khá xấu hổ vì ban nãy đã khóc ầm lên, nhưng bây giờ tâm trạng cô đã tốt lên nhiều. Người nhà cô vẫn bình yên, công ty và Quan Hi đều nghĩ cho cô, Lâm Trăn cũng tin tưởng và ủng hộ cô, hơn nữa trong điện thoại cô vẫn còn rất nhiều tin nhắn quan tâm đến từ bạn bè. Du Từ Từ gọi đến mà cứ thấy máy bận, đoán là cô đang nói chuyện điện thoại nên không gọi nữa mà chỉ gửi một tin nhắn—— Bạn yêu, khi nào cậu bình tĩnh lại rồi thì nhắn cho tớ một câu nhé, nếu cậu cần tớ có thể chạy tới đó ngay. Tất cả mọi người chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng cô, giúp cô có được nguồn động lực và khả năng chống chịu cực kì mạnh mẽ. Tô Mộ Mộc ngượng ngùng cười tự giễu: “Tính ra bôi nhọ gì gì đó cũng chỉ có thế thôi.” “Ban nãy em còn khóc lóc ỉ ôi làm ướt hết áo Cây Nhỏ đấy, mất mặt chết người.” Quan Hi: “……” Tô Mộ Mộc, cô vậy là không được rồi, không cho cô khoe khoang tình cảm OK! Quan Hi cạn lời. “Nhưng khóc xong thì em cũng hiểu ra, giả thì không thế biến thành thật mà thật thì không thể làm giả được.” Rào chắn tâm lý của Tô Mộ Mộc lại được dựng lên, thậm chí mỗi một bức tường, viên gạch cũng như từng lớp ngói đều được gia cố vững chắc hơn trước rất nhiều. “Tất cả những gì em có được hôm nay đều được đổi từ sự cố gắng của chính mình, từng chút từng chút một đều thật hơn cả chữ thật. Bọn họ muốn quấy đục vụng nước để nói xấu em thì cũng không thay đổi được sự thật.” Quan Hi thở phào nhẹ nhõm: “Thấy cô thế này thì anh nghĩ mình không cần phải từ chối lời mời tham gia trận đấu dùm cô nữa rồi.” “Trận đấu gì ạ?” “PUBG định tổ chức một trận đấu giao hữu giữa các ngôi sao và tuyển thủ chuyên nghiệp, cô là khách mời không thể thiếu của bọn họ nhưng sau khi scandal hôm nay nổ ra thì anh đoán là sẽ có sự thay đổi, anh sẽ cố gắng giúp cô ghi danh vào, cô…” “Đi!” Tô Mộ Mộc đã vui lên bắt đầu giành lời: “Sao lại không đi? Không đi làm sao được? Đương nhiên là phải đi! Anh Quan à, anh nhất định phải giật một vị trí về cho em nhé.” “Nói em thuê người chơi á? Thế thì bổn tiên nữ sẽ cho bọn họ nhìn thấy cái gọi là thực lực bắn nát đầu chó.” “Em vừa được nhận tiền thù lao vừa được vả mặt đám người đó, sung sướng ngất ngây.” “………………..” Quan Hi nghe thấy tiếng cười háo hức chờ mong của Tô Mộ Mộc ở đầu dây bên kia. — Hết chương 42 —