Đốt Cháy Lãng Mạn
Chương 45
Ad bận việc nên mai sẽ không có chương mới. Thứ 2 sẽ post bài sớm. Mong các bạn thông cảm. 😊
~~~~~~~
Chương 45
Người đàn ông bị Chu Khởi giẫm lên tay kia, trong miệng trừ bỏ gào thét đau đớn ra, còn mắng chửi không ngừng.
"Mày là ai a... A! Mày nhẹ chút cho tao! Đệch, mày có biết tao là ai không? Ai cho mày lá gan lại dám động đến tao?! Mày mày... Mày bỏ chân ra cho tao!"
Người kia nhếch nhác lại khôi hài, bởi vì không đứng lên được, cho nên chỉ có thể gục ở chỗ này lấy một cái tay khác vẫn còn tự do đẩy đẩy chân Chu Khởi, nhưng dùng sức đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo xoắn vào với nhau, cũng không có thể đẩy được.
"Mày rốt cuộc có thả hay không! Tao nói cho... A!! Nhẹ chút, nhẹ chút! Con mẹ nó mày có bệnh à! Đột nhiên liền bắt đầu! Rốt cuộc ai cho mày lá gan đó!"
"Tôi cho."
Giọng nói truyền đến từ một nơi cách đó không xa bên ngoài hành lang, Hứa Nùng vốn có chút ngây người đứng ở tại chỗ, không phản ứng kịp Chu Khởi làm sao bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này. Vừa nghe đến giọng nói khác vang lên, theo bản năng hướng về bên kia nhìn thoáng qua.
Bà Chu kỳ thật bình thường ăn diện rất bình dân, không có cái gì dáng vẻ quý phụ cùng kiêu ngạo, bà cũng rất mừng hôm nay là ăn mặc bình thường tới tham gia cái tiệc rượu này, nếu không thật phải lo lắng ở trước mặt con dâu tương lai lưu lại cái ấn tượng gì không tốt.
Chỉ thấy bà Chu nghiêm mặt tiến lên, trước tiên là trừng mắt nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất, sau đó nhanh như chớp, mặt mũi vô cùng hiền lành nhìn về phía Hứa Nùng.
"Đứa bé ngoan, bị dọa sợ rồi phải không? Đừng sợ, bác gái giúp con đuổi con sói háo sắc đi."
Nói rồi, lại hướng về phía người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất trừng mắt, "Tôi cùng mẹ cậu cũng coi như có chút giao tình, bà ấy cả ngày theo tôi khen con trai mình xuất sắc thế nào thế nào, hôm khác gặp lại bà ấy tôi phải hỏi một chút, xuất sắc mà bà ấy nói có phải là ám chỉ trêu chọc con gái hay không a?"
Người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất nghẹn lại, trong đầu cũng có chút sợ hãi.
Chu phu nhân này bình thường không hay xuất hiện trước mặt mọi người, bản thân hắn may mắn đi theo mẹ gặp qua mấy lần, cũng coi như ở trước mặt bà trộn lẫn đến quen mặt.
Chu gia cây đại thụ này ai cũng muốn trèo lên, bình thường mẹ hắn vừa có cơ hội liền sẽ tìm cách sáp đến trước mặt Chu phu nhân, tuy nói mười lần có chín lần không thành công, nhưng là cũng vẫn luôn cố gắng dựa giẫm chút giao tình đi.
Cho nên Chu gia này, là tuyệt đối không có thể đắc tội.
Chẳng qua... Hắn không nghĩ tới, người đón khách của tiệc rượu này như thế nào lại quen biết người Chu gia đây? Còn có, người đàn ông sửa trị mình là ai a? Nhìn một thân ăn mặc này, cũng không giống như là lăn lộn trong vòng luẩn quẩn bọn họ a.
Người đàn ông lúc này cũng không quan tâm tay đau, miễn cưỡng chịu đựng đau đớn, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
"Dì Chu à... Nguyên bản người đẹp này... Phủi phui! Vị tiểu thư này là người quen của dì a, xin lỗi xin lỗi, cháu vừa nãy uống có chút nhiều, thật có lỗi." Nói rồi, hắn ngẩng đầu lên nhìn Chu Khởi, lại hỏi, "Nhưng mà, vị này là..."
Bà Chu lười để ý con sói háo sắc kia, hòa nhã dịu dàng tiến lên trước nắm lấy tay Hứa Nùng, sau đó nói với Chu Khởi: "Vệ sĩ Chu à, bên này giao cho cậu xử lý, tôi mang theo cô bé này đi lên phía trước chờ cậu a."
Nói xong, lại hướng về phía Hứa Nùng cười cười, một bộ dáng người mẹ hiền, "Đi, chỗ này không khí ngột ngạt, không thích hợp để con gái ở lại, bác dẫn con đi nơi khác."
Hứa Nùng nguyên bản còn có chút mơ hồ, câu "vệ sĩ Chu " vừa mới rồi khiến cô càng mơ hồ hơn.
Chu Khởi này... Chẳng lẽ là lúc trước sau khi nghỉ việc ở câu lạc bộ quyền anh, lại làm vệ sĩ cho người khác?
Hứa Nùng một chút cũng không nghe thấy hắn nhắc qua, hơn nữa hắn mỗi ngày vẫn luôn đúng giờ đưa đón cô đi học, cô còn tưởng rằng hắn tạm thời chưa tìm được việc làm nữa.
Lúc cô bị bà Chu dắt đi, đầu óc vẫn còn có chút hỗn loạn.
Vừa nghĩ về chuyện của Chu Khởi, vừa nghĩ về chuyện tìm mấy vị đạo diễn kia đưa kịch bản. Nhưng bác gái này nhiệt tình như vậy, vừa mới rồi lại mới giúp mình, cô đột nhiên rời đi dường như cũng không phải rất có lễ phép.
Bà Chu ở bên cạnh vẫn luôn quan sát Hứa Nùng, lúc này cũng nhìn ra trong biểu tình của cô nhóc này lộ ra một tia do dự cùng khó xử, liền chủ động mở miệng hỏi: "Sao thế? Không rất muốn cùng cái người xa lạ là bác đây ở cùng một chỗ hả?"
"Không phải không phải!" Hứa Nùng thấy đối phương hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không có, cháu chỉ là..."
Hứa Nùng nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, thoáng lui về phía sau hướng về phía bà Chu hơi hơi khom lưng.
"Bác gái, cảm ơn bác vừa nãy đã bảo... vệ sĩ của bác, ra tay cứu cháu, thật sự rất cảm ơn. Nhưng là cháu có lẽ phải rời đi trước một chút, cháu vừa rồi tới chỗ này thật ra là để tìm người, chậm thêm chút nữa cháu sợ bọn họ sẽ rời đi, cho nên..."
Lời cô tuy chưa nói hết, nhưng bà Chu đã rõ ràng ý tứ của cô.
Nhìn thấy cô gái này vừa hiểu chuyện lại có bộ dáng lễ phép, trong lòng bà Chu càng cảm thấy thích, không ngừng tán thưởng con trai có ánh mắt tốt. Biểu cảm trên khuôn mặt cũng càng thêm thân thiết hòa ái hơn, ý cười rất sâu mở miệng nói với Hứa Nùng: "Con muốn tìm ai nha? Nói cho bác đi, không chừng bác có thể giúp con đó."
Hứa Nùng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nói ra tên vị đạo diễn kia, bà Chu vừa nghe, cười đến càng vui vẻ, "Thật khéo, lão đạo diễn kia bác đã gặp qua hai lần, còn xem như có thể nói chuyện được. Đi, bác mang con đi tìm hắn."
Hứa Nùng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến sự tình sẽ phát triển như vậy, cũng không nghĩ tới sự tình sẽ đột nhiên thuận lợi như vậy.
Tâm tình lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều, một đường đi bên cạnh bà Chu, cũng cảm thấy dưới chân bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bà Chu dẫn cô đi về hướng bên kia, bàn tay dắt tay Hứa Nùng cũng vẫn luôn không buông ra, vừa đi vừa hỏi cô: "Con gái, con muốn tìm đạo diễn kia làm gì a?"
Hứa Nùng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười, "Vị đạo diễn kia là người xét duyệt của kế hoạch "Nâng đỡ đạo diễn trẻ", lúc trước cháu gửi bản thảo vào hòm thư công cộng của bọn họ, nhưng là vẫn luôn không có hồi âm. Cho nên bạn bè liền đưa ra ý kiến cháu trực tiếp tìm người đưa kịch bản..."
Bà Chu trong lòng thông suốt, gật gật đầu, "À, cho nên con liền đến bên này làm thêm? Kỳ thật là muốn gặp vị đạo diễn kia một lần?"
Hứa Nùng gật gật đầu.
Bà Chu cười cười, "Rất tốt, lúc còn trẻ vì mộng tưởng mà bôn ba là chuyện tốt! Vậy con là học trường gì nha? Là chuyên ngành biên đạo sao?"
Hứa Nùng lắc đầu, "Không phải, cháu tạm thời vẫn đang học biểu diễn, tại khoa biểu diễn đại học B, nhưng mà về sau cháu sẽ đi con đường đạo diễn này, đây là chuyện duy nhất cháu muốn làm."
Bà Chu nhìn đáy mắt Hứa Nùng ấm áp mềm mại lại mang theo một chút dáng vẻ kiên định, sự yêu thích trong lòng đối với cô lại nhiều thêm một tầng.
Nếu không phải là ngại Chu Khởi nói hắn ở trước mặt cô gái này chưa nói ra thân phận thật sự, bà hiện tại thật muốn ôm cô vào lòng kêu một tiếng con dâu rồi.
Vừa nghĩ tới đứa con trai kia của mình bà lại giận run cả người, sau khi cùng Bùi gia phu nhân nói xong, hai mẹ con họ cũng tán gẫu trong chốc lát. Nói rồi nói, liền nói đến việc hắn giấu giếm thân phận theo đuổi người ta, bà Chu lúc ấy tức giận muốn đánh hắn, nhưng vẫn chưa kịp làm cái gì, liền phát hiện Hứa Nùng ở bên kia bị người đùa giỡn.
Chu Khởi lúc ấy sắc mặt trầm đến đáng sợ, ngay cả nói một lời cũng không, trực tiếp liền đi lên đánh người.
Nếu không phải sợ hắn không thu thập được cục diện, bà Chu cũng lười ra mặt.
Bà lúc ấy nhìn thấy cái cảnh tượng kia, cũng chỉ có thể thuận miệng bịa ra một cái thân phận vệ sĩ lấp liếm cho thằng con phá sản kia.
Nhưng lúc này càng nghĩ càng giận, một cô gái tốt như thế, Chu Khởi thằng nhóc thối tha kia gạt người ta làm cái gì a!
Bà Chu dừng lại, sau đó lại khen ngợi Hứa Nùng vài câu, đem đề tài xoay chuyển.
Bà giống như vô ý hỏi: "Con cùng thằng nhóc thối tha Chu Khởi quen nhau hả?"
Hứa Nùng gật đầu, "Có quen biết."
"Thằng nhóc đó thích con đi? Chậc, kỳ thật vừa rồi căn bản không phải là bác để hắn đi qua, là hắn tự mình nhìn thấy con bị người ức hiếp, trực tiếp đi lên. Bác còn chưa thấy qua hắn vì ai đột nhiên kích động như vậy đâu."
Hứa Nùng có chút lúng túng cũng có chút ngượng ngùng, nhiệt độ trên hai gò má hơi hơi nóng lên, chỉ hướng về phía bà Chu cười, cũng không biết nên đáp cái gì.
Bà Chu vừa thấy dáng vẻ đơn thuần này của Hứa Nùng, trong đầu càng là đem Chu Khởi lăn qua lộn lại lại mắng một lần.
Cuối cùng, nhịn không được nữa, bà lại nói: "Bé con, bác nên nhắc nhở con, thằng nhóc kia thoạt nhìn cũng không giống người tốt, con phải tỉnh táo chút, đừng để bị hắn lừa."
Bà Chu nói như thế nào cũng là mẹ đẻ của Chu Khởi, không có khả năng trực tiếp phá đám, nhưng là có mấy lời bà nhịn không được liền phải bóng gió nói một câu.
Hứa Nùng vừa nghe lời này của bà, liền sững người, tiếp đến nhìn vào mặt bà Chu, do dự mà hỏi một câu: "Hắn không giống người tốt... Vì sao bác còn muốn thuê hắn a?"
Bà Chu nghẹn lời, ho nhẹ một tiếng, nói: "Bác là thấy thân thủ của hắn tốt, quả đấm cứng. Nhưng con với bác lại không giống nhau! Dù sao, bé con, về sau đối với hắn nên đánh bóng đôi mắt chút, đừng để bị thằng nhóc kia lừa!"
Hứa Nùng dở khóc dở cười, một lát sau, lại hướng về phía bà Chu nói: "Hắn ở nơi khác có phải là người tốt hay không cháu không biết, nhưng là... Hắn đối với cháu rất tốt."
Hứa Nùng bình thường rất ít cùng người khác nhắc tới Chu Khởi, cũng chưa từng nói qua suy nghĩ chân thật trong lòng.
Hôm nay tán gẫu đến chỗ này, cô ngược lại cũng không có gì băn khoăn.
Cô quả thật đối với Chu Khởi hiểu biết còn chưa đủ sâu, nhưng là người đàn ông này quá khứ đã làm những chuyện vì cô, đã vì cô ra mặt, tuy rằng đều không phải là chuyện gì lớn, nhưng từng việc từng việc cũng được cô nhớ ở trong lòng.
Nếu không, cô lúc trước cũng không có khả năng bỗng nhiên chấp thuận, nói sẽ nghiêm túc suy xét quan hệ của hai người.
Bà Chu thấy cô gái ngốc nghếch này nói như vậy, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Vừa vặn lúc này hai người đã đến nơi, bà Chu liền cũng không lại nói cái gì, mang theo Hứa Nùng đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng bao không những có vị đạo diễn mà Hứa Nùng vừa rồi đuổi theo, còn có mấy nhà đầu tư, mọi người nói nói cười cười dường như đang nói chuyện dự án nào đó.
Thấy bà Chu dẫn người tiến vào, bọn họ đều khách sáo đứng lên, lần lượt cùng bà chào hỏi, khi đến phiên vị đạo diễn kia, đối phương cũng hướng về phía bà Chu gật gật đầu, nói: "Chu phu nhân."
Bà Chu cười đáp lại bọn họ, cuối cùng, đem Hứa Nùng đẩy về phía trước, nói: "Tôi không có việc gì khác, chính là mang người đến tìm đại đạo diễn của chúng ta một chút, đứa bé này có chút việc muốn kính nhờ ngài."
Vị đạo diễn kia không nghĩ tới vị Chu phu nhân này là đến tìm mình, không khỏi có chút kinh ngạc, trên dưới đánh giá Hứa Nùng một chút, mở miệng: "Cô bé, cô tìm tôi à?"
Hứa Nùng không nghĩ tới bản thân sẽ nổi bật như vậy gặp được vị đạo diễn này, nhất thời có chút không thích ứng.
Nhưng mà cô điều chỉnh cũng rất nhanh, hơi hơi hướng về phía vị đạo diễn kia gật gật đầu, nói: "Là như vậy, tôi..."
Cô đem chuyện bản thân gửi bản thảo qua bưu điện nói một lượt, lại nói một chút suy nghĩ của bạn học cùng của mình, vị đạo diễn kia vẫn luôn an tĩnh nghe, cuối cùng, ngược lại cũng công nhận gật gật đầu.
"Ừm, quả thật, chúng tôi làm cái kế hoạch nâng đỡ kia bây giờ còn chưa đủ hoàn thiện, gửi bản thảo qua bưu điện khả năng bị thất lạc quả thật rất lớn. Vậy cô có mang theo kịch bản không? Nếu có mang theo liền giao cho tôi đi, tôi quay về liền sẽ nhìn xem."
Hứa Nùng vừa nghe thế vui vẻ không thôi, rất trịnh trọng đem kịch bản trong tay đưa qua.
Vị đạo diễn kia tiếp lấy, ánh mắt hướng bên trên đánh giá một cái, cũng không mở ra, mà là cầm kịch bản, cười cười, hỏi bà Chu: "Chu phu nhân, cô bé này là người Chu gia sao?"
Lời này hỏi ra, kỳ thật mọi người đều hiểu trong lòng là ý tứ gì, Hứa Nùng cũng không ngốc, đương nhiên cũng rõ ràng.
Cho nên ngay trước khi bà Chu mở miệng, cô liền phủ nhận trước.
"Không phải, tôi với vị này là vừa mới quen, bác ấy có lòng nhiệt tình dẫn đường cho tôi đến tìm ngài, chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì."
Nói rồi, cô còn hướng về phía vị đạo diễn kia hơi hơi cúi gập người.
"Có thể thuận lợi gặp mặt ngài, tôi đã xem như đi rất nhiều đường tắt rồi, về sau kết quả đánh giá cho dù như thế nào, ngài đều không cần khó xử, là tốt hay xấu tôi đều sẽ tiếp nhận. Cho nên, kính nhờ ngài."
——————————
Bà Chu sau đó đem Hứa Nùng giao vào trong tay Chu Khởi, rồi chủ động đề xuất rời đi trước.
Hứa Nùng lúc ấy đang ở vào thời điểm hưng phấn, cho nên cũng không chú ý quá nhiều, lễ phép tạm biệt bà Chu, rồi theo Chu Khởi đi ra khỏi khách sạn.
Cửa khách sạn dừng không ít xe sang, tiệc rượu lúc này đã ở vào trạng thái gần kết thúc, cho nên lục tục có người lên xe rời đi.
Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, bỗng nhiên tại dưới bậc thềm cách đó không xa, nhìn thấy thân ảnh của bà Tạ cùng ông Bùi.
Trong nháy mắt, vui vẻ cùng hưng phấn trong lòng cô đều không còn, thậm chí phản ứng của thân thể còn muốn nhanh hơn đầu, trực tiếp xoay người hướng về phía Chu Khởi, đưa lưng về phía bên kia.
Chu Khởi nhìn phản ứng khác thường của Hứa Nùng, mí mắt tùy tiện nhấc lên, ánh mắt hướng về phía bên kia nhìn qua, ngay lập tức liền nhìn thấy thân ảnh của bà Tạ cùng ông Bùi.
Hắn lười biếng đối với Hứa Nùng mở miệng: "Bạn học nhỏ, trốn người sao?"
Hứa Nùng cũng không có tâm tư nghĩ hắn làm sao đoán được, qua quýt gật gật đầu, "Ừm, anh trước đừng cử động, liền đứng ở đây một lát."
Chu Khởi duỗi cánh tay ra, một phen trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.
"Trốn người thì trốn cho tốt, tự nhiên trốn một chút, em đứng như vậy, người ta cho rằng là chướng ngại vật trên đường thì sao."
Vừa nói, cánh tay vừa ôm chặt, không cho Hứa Nùng chút cơ hội phản kháng nào, gắt gao giam cầm ở trong ngực mình.
Hứa Nùng ngửi thấy hơi thở mát lạnh dễ chịu trên người hắn, cỗ phiền muộn cùng thấp thỏm vì gặp gỡ bà Tạ cùng ông Bùi ngược lại giảm đi một chút.
Thật giống như Chu Khởi vì cô dựng lên một tầng lá chắn, cô an lòng ngốc ở bên trong, bên ngoài hết thảy mọi chuyện xảy ra, cô đều không cần sợ hãi xen vào.
Mà bên kia, bà Tạ cùng ông Bùi cũng lên xe, khi xe từ từ khởi động đi về phía trước, bà Tạ vô ý hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa vặn cùng ánh mắt Chu Khởi gặp nhau.
Người thanh niên kia nhìn có vẻ lười biếng, phía trước ôm một cô bé, nhìn không có cường thế vừa nãy, nhưng khi đối diện bà ta, trong ánh mắt như trước có lãnh ý nhàn nhạt làm người ta sợ hãi.
Bà Tạ nhịn không được, quay đầu đi trước.
Ông Bùi phát hiện bà ta khác thường, ân cần hỏi han: "Làm sao vậy?"
Bà Tạ vội vàng điều chỉnh cảm xúc, sợ ông Bùi phát hiện vẻ khác thường, cười lắc đầu, "Không có việc gì, vừa mới rồi chỉ là đang suy nghĩ chút việc."
Nói xong, lại thăm dò hỏi: "Chu phu nhân bên kia em cũng không thể giúp anh hỏi ra cái gì... Anh ở trên tiệc rượu, cũng không gặp được người Chu gia sao? Có nói chuyện làm ăn không?"
Ông Bùi lắc đầu, thở dài, "Chu gia không có người lộ diện, nhưng mà anh ngược lại là cùng vài người quen hàn huyên, bọn họ nói hình như chỉ là trùng hợp thôi, không nghe nói Chu gia muốn nhằm vào chúng ta. Đoán chừng thật sự là hiểu lầm đi, sau những hạng mục này, bọn họ cũng không lại đoạt cái gì khác..."
Bà Tạ nghe được trong lòng giật thót, bà ta hiện tại nghĩ lại mà sợ cực kỳ, sợ ông Bùi biết chuyện Bùi thị gặp phải lần này là bởi vì mình...
Nghĩ rồi nghĩ, bà ta lại ở trong lòng trách cứ Hứa Nùng, bản thân cực cực khổ khổ vì cô trải đường, kết quả quay đầu lại bởi vì cô, rơi vào kết quả bị người uy hiếp?!
Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng hỏa khí cũng càng lúc càng lớn, nhưng bà ta cũng biết, giai đoạn trước mắt, chính mình cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trước tiên chịu đựng.
Chờ đem đoạn phong ba này nhẫn nhịn qua, bà ta lại đi tìm Hứa Nùng nói chuyện một chút đi.
——————————
Hứa Nùng gặp gỡ bà Tạ tuy rằng phiền lòng, nhưng sau đó trên đường về nhà, cũng dần dần bị vui sướng lúc trước che lấp.
Cô chỉ cần vừa nghĩ tới kịch bản của mình thật sự được đưa tới trong tay vị đại đạo diễn kia, hơn nữa sẽ được hắn lật xem đánh giá... Cô đã cảm thấy nỗ lực vài năm này, không xem là uổng phí.
Cũng không nhất định phải là kết quả tốt mới được, Hứa Nùng chỉ là cảm thấy, sự việc lần này với bản thân mà nói, liền giống như là một cái khởi đầu mới.
Không đúng, nên nói mấy ngày gần đây, đều giống như là một cái khởi đầu mới.
Càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng Hứa Nùng không tự giác vẫn luôn hướng lên trên.
Chu Khởi theo ở bên cạnh, một mực yên lặng nhìn cô, lúc này nhìn thấy cô cười đến ngốc nghếch, nhịn không được véo má cô.
"Nghĩ cái gì sao? Vui vẻ như vậy?"
Hứa Nùng có chút lúng túng vì động tác nhỏ bị phát hiện, nhanh chóng thu lại tươi cười.
Nhưng là đã chậm, Chu Khởi đã thấy được, vì thế hắn lại nói: "Em xem anh là người mù à? Vừa rồi cười đến rõ ràng như vậy, anh đều nhìn thấy rồi, lúc này nhịn xuống thì có ích lợi gì."
Hứa Nùng cũng cảm thấy phản ứng vừa mới rồi của mình có chút ngu đần, cũng không che giấu, tự nhiên thoải mái lại kéo khóe miệng.
"Chính là cảm thấy rất vui vẻ a, hôm nay hết thảy phát sinh đều làm tôi cảm thấy rất vui vẻ."
Nói rồi, cô như là nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Chu Khởi: "Còn có, hôm nay cám ơn anh nha, giúp tôi đánh người xấu, còn giúp tôi quen biết với bác gái kia nữa."
Nếu như không có bác gái kia mà nói, cô kỳ thật muốn thật sự đem kịch bản đưa tới trong tay vị đạo diễn kia, cũng là rất khó khăn.
Chu Khởi muốn cười nhưng không cười nhướng lông mày, "Bạn học nhỏ, chưa nghe nói qua một câu sao? Không có hành động cảm ơn thực chất, tất cả đều là đùa giỡn Lưu Manh."
"..."
"Em nếu là thật sự muốn cảm ơn anh."
Hắn nói rồi, người hơi hơi cúi xuống, lười biếng nhếch môi cười xấu xa, "Thật muốn cảm tạ anh mà nói, vậy không bằng đem thời gian tính ngược 29 ngày đổi thành 9 ngày đi."
"..."
Hứa Nùng vươn bàn tay nhỏ bé ra, hơi hơi dùng một chút lực, đem khuôn mặt tuấn tú của hắn đẩy ra sau, "Anh đừng náo loạn."
Nói xong, khoác túi trên lưng liền đi về phía trước, vừa đi vừa giống như có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhiều nhất cũng liền đổi thành thời gian tính ngược 26 ngày, làm sao có thể đổi thành 9 ngày..."
Lỗ tai Chu Khởi vô cùng thính, ở sau lưng cô cười, "Anh nghe được nha, em nói đổi thành 26 ngày, không thể lật lọng."
"..." Hứa Nùng một từ cũng không đáp lại, chỉ là dưới chân bước chân càng nhanh hơn.
Chu Khởi sải đôi chân dài, chậm rì rì theo sau lưng cô, nụ cười bên môi vẫn luôn không dứt.
...
Sau đó về đến nhà, Hứa Nùng đứng một đêm có chút không chịu được, cho nên trước tiên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chu Khởi ở phòng khách nhàn rỗi ngồi một lát, sau lại có chút thèm thuốc, lúc đang nghĩ tới có nên ra ngoài cửa hút một điếu hay không, điện thoại di động ở trong túi đột nhiên vang lên.
Lấy ra nhìn một cái, là điện thoại của bà Chu.
Hắn có chút kinh ngạc, bình thường mẹ hắn rất ít khi chủ động gọi điện thoại liên lạc với hắn, hôm nay đây là làm sao vậy?
Hắn đi về hướng ban công, đứng ở trước cửa sổ, tiếp theo ấn phím nhận nghe.
"Mẹ."
"Ừm..." Tiếng bà Chu ở bên kia ống nghe truyền tới, nghe ra giọng điệu có chút do dự, "Cô bé kia đang ở cùng một chỗ với con sao?"
"Tạm thời không có, sao vậy?"
"Con bé lúc trước không phải là để mẹ mang theo đi tìm đạo diễn sao? Còn đưa lên một cái kịch bản, đạo diễn kia sau khi chúng ta đi liền đem kịch bản xem xong rồi, sau đó vừa mới gọi điện thoại cho mẹ, nói cảm giác không quá thích hợp dự án của bọn họ."
Động tác móc thuốc trong tay Chu Khởi chậm lại, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì sao? Này còn muốn sau đó cái gì a!" Bà Chu ở đầu kia than thở, "Con nói cô bé kia cũng thật là, lúc trước ở trước mặt đạo diễn kia trực tiếp nói lời thật, nói cùng mẹ không quen, lần đầu tiên gặp mặt gì gì đó... Mẹ đoán chừng người ta vừa nghe lời này, cũng liền giải quyết việc chung rồi, bằng không chính là nhìn vào mặt mũi Chu gia chúng ta, cũng không thể cự tuyệt dứt khoát như vậy a. Nhưng mà đạo diễn kia cũng nói, nói bản thảo của con bé rất có năng lực, chỉ là thiếu hụt một ít kiến thức chuyên môn cơ bản, nếu học tập có hệ thống mà nói, về sau tiền đồ nhất định không thể dự đoán được."
"Ừm, cô ấy hiện tại chính là ở khoa đạo diễn bên kia học ké, những thứ học được quả thật còn chưa đủ." Chu Khởi đáp.
Bà Chu ở đầu kia lại thở dài, "Ai, không thì như vậy đi, Chu gia chúng ta xuất tiền để con bé quay bộ phim này? Dù sao nhân mạch ta cũng có, quay đầu lại đưa lên mạng cũng không lo. Mẹ nhìn con bé kia ôm hy vọng rất lớn, thật sợ việc này đả kích nó a."
Chu Khởi nghĩ một chút, nói: "Mẹ, cái kịch bản này nếu đã có người nhìn ra vấn đề, chứng minh quả thật không phù hợp thị trường. Nếu một khi thành công quay xong rồi phát ra, đến lúc đó thành tích không tốt, mẹ cảm thấy đả kích nào đối với cô ấy mà nói càng lớn hơn?"
Lúc trước Hứa Nùng cùng Mạnh Tư Ngữ hợp tác cái dự án kia chỉ là bộ phim vườn trường chiếu mạng bình thường nhất, hơn nữa nhóm khán giả nhằm vào cũng vô cùng nhỏ hẹp, không ai sẽ yêu cầu cấu trúc chính kịch cùng kiến thức chuyên nghiệp.
Nhưng lần này cô muốn quay chính là phim điện ảnh, đến lúc đó một khi đưa ra thị trường, khán giả sẽ vô cùng rộng, đến lúc đó thanh âm nghi ngờ nhất định sẽ xuất hiện.
Bà Chu hiện tại cũng nghe không vào phân tích của Chu Khởi, bà chỉ cảm thấy không có thể làm cho con dâu tương lai của mình thất vọng, vì thế nghe xong lời Chu Khởi nói, cũng có chút nóng nảy.
"Con cái thằng nhóc thối tha này! Con không phải nói muốn che chở con bé sao! Che chở con bé chính là phải đối xử tốt với nó, sủng ái vô điều kiện, con phân tích mấy thứ ba linh tinh này thì có ích lợi gì!"
Chu Khởi không lên tiếng, vừa vặn lúc này Hứa Nùng tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra.
Cô vừa cầm khăn mặt lau tóc, vừa đi về phía phòng khách, trên người mặc một cái váy ngủ màu trắng, váy rất dài, trực tiếp che đến phía dưới đầu gối.
Nhưng lộ ra tới một nửa bắp chân, lúc này cũng ở dưới ánh đèn, hiện ra bạch quang óng ánh.
Chu Khởi an tĩnh nhìn cô, nhàn nhạt đối với bà Chu ở bên kia ống nghe lên tiếng, giọng nói bình tĩnh lại trầm lắng.
"Con là muốn che chở cô ấy, nhưng cũng không muốn đem cô nuôi hỏng."
Đương nhiên, nếu Hứa Nùng muốn bị nuôi đến hỏng, tưởng tượng Bắc thành đại đa số tiểu thư cùng quý bà nhà giàu đều như vậy, mỗi ngày ở nhà ăn uống chơi bời, hắn cũng nuôi được.
Hắn sẽ xây cho cô tòa thành tốt nhất để nuôi dưỡng đóa hoa xinh đẹp này, hắn sẽ vì cô che mưa chắn gió, tưới cho cô thứ nước sang quý nhất cùng chất dinh dưỡng, để cô ở dưới che chở của hắn, càng ngày càng kiều diễm.
Nhưng hiển nhiên cô không có loại suy nghĩ này.
Lựa chọn của cô khi ở Bùi gia, cùng với vừa rồi cô vội vã phủi sạch quan hệ với mẹ hắn, gắng đạt tới kết quả công bằng nhất...
Tất cả điều này đều chứng tỏ, Hứa Nùng cần sự chăm sóc, nhưng là ở trên con đường sự nghiệp này, cô lại muốn hoàn toàn dựa vào chính mình.
Cô tự mình gieo hạt, chống chọi mưa gió, hiện tại hoa đã ra nụ, có xu thế ngẩng đầu.
Hắn không thể độc đoán như vậy, trực tiếp ngăn chặn cùng phủ nhận hết thảy nỗ lực lúc trước của cô.
Hắn có thể giúp cô dọn dẹp bất luận cái chướng ngại vật gì trên đường muốn làm khó dễ cô, những bẩn thỉu trong cuộc sống, hắn cũng có thể lặng lẽ vì cô ngăn trở.
Nhưng loại chuyện hoa nở rộ này, vẫn là muốn cô tự mình làm.
Nghĩ đến chỗ này, ánh mắt Chu Khởi nhìn về phía Hứa Nùng vẫn luôn không thu lại, khi lại mở miệng nói với bà Chu, ngữ khí cũng mang theo nghiêm túc bình thường không có.
"Mẹ, mẹ đã từng dạy con, đối xử với bạn đời tương lai phải dành cho tín nhiệm cùng tôn trọng. Con hiện tại đang nỗ lực ——
Học cách sử dụng."
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
69 chương
61 chương