Đông xưởng tướng công

Chương 33 : Thần thanh khí sảng

Edit: Lam Không Ngân Nguyệt Hình bộ thượng thư phạm tội, Dịch Khinh Hàn chẳng qua là làm theo phép đi tịch biên, ngoài ý muốn thấy được bảo vật này. Quan viên đi theo nhìn ra ánh mắt của Dịch Khinh Hàn, rất lý lẽ rõ ràng không liệt món này vào danh sách báo cáo. Dịch Khinh Hàn cầm chặn giấy, phảng phất như nặng ngàn cân. Hôm nay có được danh sách kia, bản thân hẳn phải thật cao hứng mới đúng, nhưng, trừ lúc ăn cơm cảm thấy thoải mái một chút, bây giờ lòng vẫn nặng nề, giống như lúc mình vừa mới bước trên con đường Đông Xưởng này vậy. Không tìm thấy tổ mẫu, Dịch Khinh Hàn gặp một hạ nhân, người nọ dịch dung thành hắn rồi tự cung, vào Đông Xưởng. Sau khi biết được chuyện này, Dịch Khinh Hàn không biết nên nói gì, sau đó, người nọ cùng Dịch Khinh Hàn đổi thân phận, hắn, chính là gã sai vặt bên người tổ mẫu năm đó, cũng là Dịch An hiện tại. Lúc này, Dịch An đã đến cửa thư phòng, nhẹ gõ hai cái rồi đẩy cửa vào. Trong thư phòng mờ tối, Dịch Khinh Hàn không đốt đèn. "Lão gia, Trương lão tứ chỉ là người ham mê nữ sắc, không biết chuyện Như Liễu." Dịch An đã quen Dịch Khinh Hàn trầm mặc, nhỏ giọng báo cáo: "Mặt khác, tiểu nhân đã tra được Như Liễu là bị người uy hiếp, đệ đệ của nàng ấy ở nông thôn đã sớm được chúng ta phái người bảo hộ, nhưng Như Liễu không biết, còn tưởng đệ đệ ruột kia bị người uy hiếp, tính mạng nguy hiểm. Người uy hiếp nàng, xác nhận là cẩm y vệ." Dịch Khinh Hàn thở ra một hơi, đứng lên thong thả bước đến phía sau giá đồ cổ, nhìn bài trí rực rỡ muôn màu nói: "Tất cả đã trễ, ngày mai ta sẽ đưa sổ sách tới chỗ đốc chủ, hắn có làm gì nữa cũng vô dụng." Dịch An hơi ngẩng đầu, nhìn bóng Dịch Khinh Hàn nói: "Lão gia, vậy những người trên đó......" Dịch Khinh Hàn nheo mắt, nghiến răng nói: "Đã sao chép lại, ngày mai bắt đầu, từng người một thu thập hết." Dịch An nghe xong không nói nữa, lẳng lặng đứng chờ Dịch Khinh Hàn phân phó. "Dịch An, ta rất mệt." Qua hồi lâu, Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng nói một câu. Dịch An vừa nghe, mí mắt giật nẩy, lập tức lại cúi mắt xuống, dùng âm điệu nhất quán không gợn sóng không sợ hãi nói: "Lão gia nếu mệt mỏi, vậy đi nghỉ tạm, ngày mai còn phải đi Đông Xưởng." Dịch Khinh Hàn nói ra miệng rồi liền cảm thấy hối hận, trong lòng hắn có khổ có mệt hơn nữa cũng không khổ bằng Dịch An, nhưng hắn thật sự cần nói ra những lời này. Đầy quá ắt tràn, hắn cũng cần phát tiết ra ngoài. Khi Dịch Khinh Hàn đi vào nhà chính, thùng nước tắm đã sắp xếp xong, Lam Ngữ Tư cười lấy lòng, đưa trung y sạch sẽ đến. Dịch Khinh Hàn mặt không biểu tình đi đến Tây Thứ gian, bình phong, khăn, xà bông thơm đã chuẩn bị tốt. Nhiệt khí hừng hực phả lên, phảng phất như mình đang ở nơi tiên canh, ấm áp nồng đậm bao lấy cả người, đánh thẳng vào đáy lòng. Hạ đốc chủ nói đúng, trong nhà vẫn nên có nữ nhân, dù cho là nữ nhân có chút ồn ào, có chút lòng dạ hẹp hòi, cũng là tốt. Dịch Khinh Hàn tắm xong, phá lệ không đến ngoại thư phòng chờ tóc khô mà về phòng ngủ. Dưới ngọn đèn ấm áp, khuôn mặt không tính tuyệt sắc đang chuyên chú vào công việc trên tay, cẩn thận khâu kỳ lân phục, đó là bộ mình đã xé rách để có thể thuận lợi cưới nàng vào cửa. Mày nhíu chặt, miệng nhỏ nhắn hơi vểnh, đặt áo sát vào ngọn đèn nhìn cẩn thận, chậm rãi khâu. Ánh mắt kia dường như đang nhìn bảo vật quý trọng, Dịch Khinh Hàn không nhịn được cười, vén mành vào phòng. "Phủ chúng ta nghèo tới tình trạng này sao? Một bộ quần áo thôi mà." Dịch Khinh Hàn dời tầm mắt, đi thẳng đến giường lớn. Lam Ngữ Tư thoáng kinh ngạc, vẫn không buông quần áo trong tay, quay đầu nói: "Ta cũng không có gì làm, luyện tập may vá kiếm sống." Khóe miệng Dịch Khinh Hàn hơi run rẩy, hắn trăm suy nghìn nghĩ cũng không nghĩ đến đáp án này. "Kỳ thật, ta là muốn vì ngươi làm chút chuyện, để tạ ơn ngươi đáp ứng thả ta." Lam Ngữ Tư nghĩ đến tác dụng của nịnh hót trước đó, hắn dù sao sẽ không quá đáng. "Khâu cái áo coi như cảm tạ? Mạng của ngươi chỉ đáng giá thế thôi sao?" Dịch Khinh Hàn nhướn mày nói, mắt tràn đầy trêu tức. "Cái đó, ta còn có thể giúp ngươi... làm chút chuyện, hôm qua khi Vương phu nhân đến dạy cho ta." Lam Ngữ Tư hơi ngượng khi nhắc tới Vương phu nhân dạy mình gì đó, mà Dịch Khinh Hàn lại nói thế, đành kiên trì nói ra. Đồng thời cũng bị thái độ của Dịch Khinh Hàn làm cho nghẹn lời, vốn là nên tha cho mình, sao lại thành hắn ca tụng công đức rồi. Dịch Khinh Hàn nghe đến Vương phu nhân, nghĩ đến bao vải kia, nhịn không được nhếch môi, cười nói: "Nàng ta lại đây dạy ngươi? Hay là ngươi tự tìm tới?" "Là nàng ấy dạy ta, ta thật sự không muốn học." Lam Ngữ Tư nhất thời sốt ruột, kim đâm vào ngón tay, vội vàng đút vào miệng mút. Dịch Khinh Hàn nhìn bộ dáng của Lam Ngữ Tư, cười mà không nói, sau một lúc lâu mới nói: "Chắc chắn là loại chuyện không gặp người được." "Không phải, lần này không phải, là chuyện rất đứng đắn." Lam Ngữ Tư nghểnh cổ giải thích. Dịch Khinh Hàn lại lắc đầu cười không nói, cuối cùng không có hảo ý bảo: "Ta không tin, trừ phi ngươi làm cho ta xem." "Vậy, vậy ngươi nằm sấp là được rồi, ta làm mẫu cho ngươi xem." Lam Ngữ Tư hơi đỏ mặt, nhớ tới Vương phu nhân nói với mình, nam nhất thích nhất loại hưởng thụ này, nữ nhân nếu luyện tốt ngón nghề này, tuy không có vợ chồng chi thực, cảm tình cũng không kém. "Liền xem ngươi có hoa chiêu gì." Nghe Lam Ngữ Tư bảo mình nằm sấp là được, Dịch Khinh Hàn ngẩn người, thành thật nằm úp sấp, đôi tay vòng qua đỉnh đầu. Có lẽ muốn thả lòng thần kinh căng thẳng bấy lâu, có lẽ là đã quen lúc ở dưới vực hai người lẳng lặng nằm, có lẽ là bị tính cách tùy tiện của Lam Ngữ Tư cuốn hút, Dịch Khinh Hàn nhún nhường rất nhiều, không nhúc nhích tùy Lam Ngữ Tư hành động. Lam Ngữ Tư loại bỏ tạp niệm, cởi giầy leo lên giường quỳ cẩn thận, hai tay chạm vào cổ hắn, khi thì ngón tay dùng sức, khi thì nắm tay đấm nhẹ, nhớ lại các động tác chủ yếu Vương phu nhân dạy, chừng mực theo thứ tự xoa bóp sau gáy hắn. Lam Ngữ Tư cảm thấy Dịch Khinh Hàn vẫn tương đối dễ dỗ, chỉ cần dỗ hắn vui vẻ thì mình sẽ an toàn, vì thế ra sức lấy lòng. Vương phu nhân dạy thủ pháp xoa bóp này, nghe nói còn giảm mệt nhọc hơn mấy kiểu đấm bóp bình thường, đặc biệt là nam nhân cả ngày bôn ba bên ngoài, thập phần hưởng thụ. Lam Ngữ Tư chăm chú vừa xoa bóp vừa nhớ đến bí quyết Vương phu nhân dạy mình, hai tay theo cổ di chuyển xuống dưới, ở trên lưng xoa ấn một lát lại chuyển lên cổ. Dịch Khinh Hàn không nghĩ nhiều, không ngờ đôi tay nhỏ bé lại có ma lực như vậy, có lẽ bản thân thật sự quá mệt, tâm mệt thân mệt, nhưng lại cảm thấy sảng khoái dị thường, từ đỉnh đầu đến toàn thân, phảng phất như đều giãn ra. Đôi tay nhỏ chạy trên cổ và lưng, Dịch Khinh Hàn nhất thời hơi ngơ ngẩn, mí mắt nặng nề, bất tri bất giác ngủ mất, trong mộng mình đang nằm giữa biển hoa, hương hoa như ôm lấy mình, từng mảng từng mảng hoa hồng, đủ mọi màu sắc, vừa thơm vừa ngọt. Không biết qua bao lâu, Dịch Khinh Hàn ngực khó chịu tỉnh lại trong tư thế nằm úp sấp ban nãy, trên người đắp một cái chăn thật dày, góc chăn đỡ lấy cổ. Dịch Khinh Hàn nghiêng đầu, nhìn Lam Ngữ Tư lăn một bên ngủ, khóe miệng hơi nhếch. Nhẹ nhàng trở mình, nằm một lát không ngủ lại được, vì thế vươn một tay đặt lên người nàng. Cô bé dưới cánh tay tỉnh lại, đẩy đẩy tay mình. Hẳn là quá mệt mỏi rất buồn ngủ, đẩy vài cái thấy bất động liền bỏ cuộc, điều chỉnh tư thế thoải mái tiếp tục ngủ. Dịch Khinh Hàn giả vờ ngủ mơ màng, được một tấc lại muốn lấn một thước ôm chặt lấy Lam Ngữ Tư, cô gái trong vòng tay nhận mệnh không cục cựa nữa, trầm lắng ngủ. Đêm dài đằng đẵng, màn trướng ấm áp, Dịch Khinh Hàn nhắm mắt, thật bình yên. ******* Hôm sau, Dịch Khinh Hàn đưa sổ sách cho Hạ Minh rồi đứng thẳng một bên, Hạ Minh ngồi trên chủ vị khẽ nhếch miệng, lật xem bản sổ sách kia không ngừng gật đầu. "Không biết là hắn quá ngu, hay là người khác quá thông minh, thứ đồ này sao có thể truyền ra ngoài!" Hạ Minh khép mạnh quyển vở, tay trái gõ lên án thư bên cạnh, vui mừng không giấu được. "Là quản gia Vạn phủ mang ra để uy hiếp Vạn đốc, quản gia kia đánh bạc thiếu người ta số tiền lớn, Vạn đốc thấy chết không cứu, quản gia kia liền đánh cược cả mạng." Dịch Khinh Hàn đáp. "Cho nên nói, bên cạnh, nhất định không thể để một người bất trung, Hàn nhi, ngươi nói đúng không!" Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Khinh Hàn khẽ nâng, nháy mắt lại khôi phục như xũ, ung dung nói: "Đốc chủ nói rất đúng." "Ngày ấy, phu nhân của Vương Thủ....." Hạ Minh nói đến đây thì dừng. "Ngày ấy, Vương phu nhân đến phủ hạ quan, cùng nội tử của hạ quan nói chuyện khuê phòng, sau nội tử nói với hạ quan, Vương phu nhân chỉ là dạy nội tử một ít việc khuê phòng." Dịch Khinh Hàn nói. "Là thủ pháp thư giãn gân cốt! Ha ha, ngươi nha ngươi, chớ để mệt thân, bằng không khi già như bổn tọa, ngươi chỉ biết hối hận." Hạ Minh cười lấy tay chỉ Dịch Khinh Hàn nói. Dịch Khinh Hàn chợt thấy sau ót hơi nóng, tuy biết Hạ Minh nhất định sẽ an bài người giám thị mình, nhưng chính tai nghe việc tư mật từ miệng người khác nói ra, vẫn có chút lạnh cả lưng. Dịch Khinh Hàn cáo biệt Hạ Minh, đi ra đại sảnh ngồi. Phía dưới là các chưởng ban, quản đốc, ti phòng hơn bốn mươi người, Dịch Khinh Hàn một tay day day huyệt thái dương, nhắm mắt xoa chốc lát rồi mới mở miệng: "Thẻ chuẩn bị xong chưa?" "Chuẩn bị xong rồi, Dịch đại nhân." Phong Tuần cúi thắt lưng đưa ống thẻ đặt vào tay Dịch Khinh Hàn, rồi trở về hạ vị ngồi. Mùng một mỗi tháng, tất cả người Đông Xưởng tụ hội một chỗ, dùng cách rút thăm quyết định phạm vi phụ trách của tháng đó, trừ những việc đặc thù, những gì viết trong thẻ là công việc của tháng đó. Đốc chủ Đông Xưởng đương nhiên không quản việc này, bình thường đều là thiên hộ Đông Xưởng Trịnh Thông cùng Dịch Khinh Hàn chủ trì, Trịnh Thông có nhiệm vụ bên ngoài chưa về, vì thế hôm nay một mình Dịch Khinh Hàn chủ trì. Sau khi mọi người rút thẻ, biết được phạm vi công việc, cuối cùng, Dịch Khinh Hàn lại gặp riêng vài người, an bài nhiệm vụ cho từng người, xong rồi mới gọi Triệu Đô vào. "Triệu Đô." Dịch Khinh Hàn nhìn bản đồ bố cục phủ mình trên tay, thở ra một hơi, bày ra vẻ mặt vui mừng nói: "Lần này ngươi lập công lớn, tiện nhân Như Liễu đã sợ tội tự sát, nhưng cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác." "Vâng, đại nhân." Triệu Đô cung kính đứng, hơi thẳng lưng. "Như vậy đi, sau này ngươi phụ trách thám thính tin tức nhà tù cẩm y vệ, nhớ gọi tiểu tử mới đến, tên Tưởng Tử Nghĩa đi theo, để hắn theo ngươi học hỏi kinh nghiệm. Thu dọn một chút, chuyển đến hậu viện trong phủ ta ở, bình thường lưu ý an toàn trong phủ nhiều hơn, tiện nhân kia tuy đã chết, cũng không bảo đảm không có đồng đảng, gần đây phải thanh lý một chút." Triệu Đô lui ra, tay của Dịch Khinh Hàn nắm lại, buông ra, lại nắm chặt, nghiêng đầu liếc mắt qua cửa, trong mắt có vẻ đăm chiêu.