Đông xưởng tướng công
Chương 31 : Tự chui vào lưới
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
Vạn đốc chắp tay sau lưng đứng ở án thư, ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn thủy, vẩy mực liền thành viễn sơn như ẩn như hiện giữa đám sương, đường mực phác lên ngọn sóng xanh biếc lăn tăn ở gần dưới chân, một vầng minh nguyệt trên không, chung quanh chỉ có một ngôi sao rực rỡ.
Đây là bức tranh Vạn đốc vừa ý nhất, không phải vì nó xuất thân dưới tay danh gia, mà vì ý cảnh của nó rất được Vạn đốc yêu thích. Một vầng minh nguyệt chỉ có một ngôi sao sáng, như đại biểu muội muội của mình là người duy nhất làm bạn bên cạnh Quân vương, nhiều năm thịnh sủng không suy. Xa có núi gần có nước, đúng là tượng trưng cho xa có chỗ dựa vững chắc gần lại có tiền tài, hiện giờ đại địch duy nhất là Đông Xưởng Tây Xưởng, cùng là cơ cấu đặc vụ của Hoàng đế, mọi người ngoài mặt đều muốn chung sống hòa bình, sau lưng thì hằm hè nhau.
"Tỷ phu." Một nam nhân mang đôi mắt mi dài quyến rũ đến thư phòng, thuận tay đóng cửa phòng, đến trước án thư.
"Là ngươi phá chuyện của Triệu Tần Thủ?" Vạn đốc không quay đầu, ngữ khí bình thường hỏi.
"Đúng, đệ là muốn....." Nam nhân kia đang muốn nói chuyện, liền bị Vạn đốc đánh gãy.
"Biết rồi, tự đi làm đi, kết quả khiến ta vừa lòng là được." Vạn đốc nhìn như không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng thoải mái nói một câu.
Người nọ nghe xong ứng thanh, còn nói: "Tỷ phu, đệ muốn đi thăm gia tỷ."
"Hiện giờ thân phận của ngươi còn chưa thể công khai, qua một thời gian nữa đi, nàng tưởng ngươi đã chết, nếu lại xuất hiện, ắt sẽ náo loạn ra ngoài, gây chú ý cho bên kia." Vạn đốc vẫn không quay đầu lại.
"Vâng." Người nọ có chút mất mát, lại có chút không cam lòng.
Sau khi người kia rời khỏi, Vạn đốc quay người lại, nhìn giá sách đối diện suy nghĩ, hiện giờ đã lật ngược từ đường Triệu gia cũng không tìm được sổ sách kia, xem ra còn phải luôn chú ý hành động của Dịch Khinh Hàn. Nữ nhân kia ở trên tay Dịch Khinh Hàn, mục tiêu kế tiếp nhất định là manh mối chỗ của sổ sách.
Dịch Khinh Hàn vô cùng gian xảo, phái người ngầm theo dõi lại bị hắn phát hiện, chỉ có sắp xếp người khiến hắn tin tưởng, mới có thể tìm được manh mối chân chính.
Người nọ đi rồi, Triệu Tần Thủ liền vào thư phòng, chắp tay đứng một bên, yên lặng chờ Vạn đốc lên tiếng.
"Làm sạch sẽ chưa?" Thân hình béo lùn của Vạn đốc chen chúc trong ghế bành, ngẩng đầu hỏi.
"Đại nhân yên tâm, thuộc hạ không lộ diện, những người kia đã chết, bọn họ tra không ra gì." Triệu Tần Thủ là chỉ chuyện phục kích Dịch Khinh Hàn trên núi.
"Kỳ thực trong lòng hắn biết là ai làm, nhưng chỉ cần không có chứng cớ, chúng ta sẽ không bị phiền toái." trầm mặc một lúc, Vạn đốc lại mở miệng: "Con của Dương các lão, Dương Xương Hà, hôm trước đến tìm ta, nhưng chưa nói gì, ta nghĩ nhất định là vì chuyện con của hắn đánh chết cháu của Lại Lực Bằng, đi làm đệm trước cho tốt."
Triệu Tần Thủ lén nhìn Vạn đốc, lòng nghĩ hắn chắc chắn đã thu tiền của Dương Xương Hà, cũng giống mình thôi. Xem ra lão già kia đúng là chịu bỏ vốn, vụ án này còn bị ém ở Trấn Nam thành mà đã bắt đầu lên kinh vận động, hẳn là biết Lại Lực Bằng sẽ không chịu từ bỏ, sớm hay muộn cũng sẽ cáo trạng tới kinh thành.
"Nếu ầm ĩ đến chỗ của chúng ta, ngươi chỉ cần quản......" Vạn đốc nghĩ nghĩ, vẫn không muốn đắc tội quá với Lại Lực Bằng, nên nói: "Ngươi chỉ cần lo hòa giải hai bên, nếu có việc gì không chống được thì đến tìm ta, trước đó ta sẽ xem như không biết rõ chuyện."
"Vâng, đại nhân." Triệu Tần Thủ đáp lời, tự đi làm việc.
Tim của Dương Xương Hà rốt cục hạ xuống một nửa, nhân vật trọng yếu của tam pháp ti đều đã bái phỏng hết, ngay cả Đông Xưởng, Cẩm y vệ cũng không có vấn đề, duy nhất Tây Xưởng, mình đã tặng lễ, tuy không gặp được Vương Thủ, nhưng phu nhân của hắn thu, thì hẳn là không có vấn đề.
Dương Xương Hà tự cho là chu đáo, không biết rằng đúng là do lễ vật cuối cùng đó, lấy mạng cả nhà họ Dương.
Ngày ấy, Dịch Khinh Hàn cùng Dương Xương Hà chè chén, trong lòng không nghĩ buông tha tiểu tử Dương Nguyên kia. Nhưng Hạ Minh đã lên tiếng, nếu bản thân muốn làm gì, chỉ có thể theo cách khác. Dịch Khinh Hàn thuận miệng hỏi Dương Xương Hà, có đi phủ của Vương Thủ bái phỏng chưa, sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, Dịch Khinh Hàn biết, không cần mình động thủ.
Người hiểu Vương Thủ, không chỉ một mình Dịch Khinh Hàn. Khi Lại Lực Bằng nghe tin Dương Xương Hà trên lủi dưới luồn khơi thông quan hệ, chỉ cười the thé, tiếp tục vứt thức ăn cho cá xuống hồ. Qua tháng nữa sẽ không có mấy ngày tốt thế này để phơi nắng cho cá ăn, Lại thái giám nghĩ.
Một tiểu nội thị kề sát tai Lại Lực Bằng thì thầm vài câu, lão thái giám nhếch miệng cười cười, ánh mắt chứa đầy ngoan độc. Lại Lực Bằng đa mưa túc trí không đi theo trình tự bình thường, một mặt hắn đến nha môn Trấn Nam thành đòi minh oan là để đánh lạc hướng Dương gia, đồng thời đi thu thập tội trạng của cha con Dương gia, âm thầm báo cho Vương Thủ của Tây Xưởng.
Sở dĩ Lại Lực Bằng tránh chỗ Hoàng đế cùng Hình bộ, Đại Lý tự và Đô Sát viện ba pháp ti, là do muốn tốc chiến tốc thắng, với tốc độ nhanh nhất nghiền nát Dương gia, nếu thông qua cơ cấu kia, ít nhiều gì cũng sẽ bị Dương gia lách được, có cơ hội thở dốc thì không thể đẩy thẳng vào chỗ chết.
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều nhưng Lại Lực Bằng hiểu Vương Thủ, nhớ năm đó mình còn ở trong đại nội hầu hạ Hoàng đế, nhìn Vương Thủ từ lúc còn là tên nhóc đầu để chỏm múa may lớn lên như bây giờ. Đó là đứa bé mồ côi của dân tộc Dao, hầu hạ của hắn mang đến vui vẻ cho cuộc sống buồn tẻ của Hoàng đế, cái gì hắn cũng không sợ, gì hắn cũng không thiếu, tuổi trẻ khí thịnh, hắn có chính là khí thế mạnh mẽ tràn đầy sinh lực như vậy.
Tuy Vương Thủ đã đến tuổi thanh niên, nhưng những cố chấp kia nhất định không giảm, bản tính con người cũng sẽ không có thay đổi quá lớn. Lại Lực Bằng biết, Vương Thủ nhất định thay mình diệt trừ Dương gia, nhất định.
*********
Lam Ngữ Tư đang ngồi bên trong phòng ấm áp, vừa khâu quần áo vừa suy nghĩ, pho tử ngọc Quan Âm kia không biết đã bán đi chưa, giá bao nhiêu. Sau giờ ngọ ánh nắng tràn đầy, khí hậu lại lạnh lẽo mười phần, ngồi trong phòng ấm, có cảm giác rất thích ý.
Đang xuất thần, giọng nói của Châu Viên lại rống lên từ phía ngoài màn: "Phu nhân, có người.... có người muốn gặp ngài." Châu Viên hình như không biết nên xưng hô người nọ thế nào, vì thế ngây ra một lúc mới nói tiếp.
Lam Ngữ Tư không biết trong phủ này có ai muốn gặp mình, nàng và đại đa số mọi người đều không có liên quan gì. Tuỳ Yên đang ở nhà chính giám sát đặt chậu hoa, nghe thế vén màn ra ngoài xem, nói: Là ai? Ngươi không hỏi rõ ràng đã bẩm báo sao."
"Nàng ta bảo là lão gia mang về, không nói nàng ta là ai." Châu Viên hơi uỷ khuất nói.
"Gọi người mang vào." Lam Ngữ Tư vừa nghe là người Dịch Khinh Hàn mang về, vội vàng nói.
Châu Viên đáp lời, đi xuống dẫn người, Tuỳ Yên thần thần bí bí vào trong phòng ấm, đứng một bên muốn nói lại thôi.
"Tuỳ Yên, ngươi làm sao vậy? Chuyện gì?" Lam Ngữ Tư thấy Tuỳ Yên như thế, buông kỳ lân phục của Dịch Khinh Hàn trong tay xuống, nghi hoặc hỏi.
"Phu nhân, nô tỳ, có câu nô tỳ không biết nên nói hay không." Tuỳ Yên đến gần vài bước.
"Có việc gì thì nói đi, trong viện này, ta không tin ngươi còn có thể tin ai." Lam Ngữ Tư cố ý kéo quan hệ, tuy nói ấn tượng với Tuỳ Yên không tồi, nhưng chưa tới mức thổ lộ tình cảm.
"Phu nhâm, tối qua khi ở sân ngoài tiếp lão gia, nô tù thấy một nữ nhân diêm dúa loè loẹt được Dịch tổng quản đưa đi Bách Hoa viên, hẳn là lão gia mang về." Tuỳ Yên vừa nói vừa nhìn trộm biểu tình của Lam Ngữ Tư.
Lam Ngữ Tư sửng sốt một hồi, không biết vì sao trong lòng chợt hoảng, có cảm giác không nói nên lời. Lam Ngữ Tư buông mí mắt suy nghĩ, liền nghe Tuỳ Yên nói tiếp: "Phu nhân, tiện nhân kia là thân phận gì chứ? Ngay cả thông phòng cũng không bằng, ả có tư cách gì gặp phu nhân! Phu nhân không cần gặp ả, gặp rồi, ả chắc chắn quấn lấy phu nhân đòi cho ả danh phận."
Lam Ngữ Tư phục hồi tinh thần, cười cười nói: "Việc này lời ta nói sao được, danh phận hay gì thì ta còn phải nghe lão gia, nàng ta gặp ta, ta cũng không thể đồng ý cái gì với nàng ta, không sợ."
Tuỳ Yên còn định nói gì nữa, nhưng Châu Viên bên ngoài đã lớn tiếng nói: "Phu nhân, nàng ta đến rồi."
Lam Ngữ Tư phất tay kêu Tuỳ Yên đưa người vào, mình thì chỉnh chỉnh vạt áo ngồi đàng hoàng lại.
Một làn gió thơm thổi tới, một nữ tử thướt tha theo sau Tuỳ Yên vào phòng, nàng kia vừa thấy Lam Ngữ Tư liền quỳ xuống, cúi đầu ôn nhu yếu ớt nói: "Tiện tì gặp qua phu nhân, tiện tì tự chủ trương cầu kiến phu nhân, mong phu nhân không trách tội."
"Nếu biết có tội, sao còn tự chủ trương tới gặp phu nhân!" Tuỳ Yên ỷ Lam Ngữ Tư tính tình tốt, ỷ mình là người của Hạ Minh, đối với lời những người khác ngoài Lam Ngữ Tư và Dịch Khinh Hàn thì hơn nửa đều là tuỳ tâm sở dục.
"Tiện, tiện tì......." Thanh âm của Tử Tình nháy mắt càng yếu ớt hơn nữa, bả vai cũng run rẩy không ngừng, bộ dáng khiến người ta thấy mà thương xót.
"Tuỳ Yên." Lam Ngữ Tư cười cười nhìn Tuỳ Yên, lúc này mới nói với người dưới đất: "Ngươi mau đứng lên, ngươi tên gì? Tìm ta có chuyện gì?"
Tử Tình hơi nâng bờ vai ngẩng đầu nhìn Lam Ngữ Tư, đôi mắt trong như nước, môi anh đào ướt át kiều diễm, đừng nói nam nhân, ngay cả Lam Ngữ Tư nhìn cũng thấy thương tiếc. "Phu nhân, tiện tì do Dương lão gia tặng cho Dịch đại nhân, tiện tì tự biết thân phận kém phu nhân ngài, vẫn mong phu nhân ngài có thể cho phép tiện tì hầu hạ bên cạnh ngài, không cầu gì khác, chỉ cầu có thể vì phu nhân làm chút việc nặng là được rồi."
Hôm qua trên tiệc rượu, thanh quan Tử Tình vì bán mình chôn cha mà vào Câu Lan, vừa liếc mắt đã bị Dịch Khinh Hàn câu mất hồn, vì là Dương Xương Hà mua để tặng người ta, vốn tâm tình rất tệ, nhưng sau khi thấy Dịch Khinh Hàn, bóng tối bị quét sạch bởi hào quang, tâm hồn thiếu nữ đã gắt gao dán lên người hắn.
Tử Tình không biết thân phận thật của Dịch Khinh Hàn, chỉ nghe Dương Xương Hà mở miệng Dịch đại nhân, đóng miệng Dịch đại nhân, liền cảm thấy nhất định là nhân vật không đơn giản, thế nên dốc hết tất cả mưu mẹo. Dịch Khinh Hàn vốn không để ý nàng ta, vẫn cùng Dương Xương Hà nâng chén cười vui, tâm tình hắn lúc này mới có chút chuyển biến. Nốc xuống từng ly từng ly rượu kính mình, Tử Tình tự thấy Dịch Khinh Hàn có ý với mình, hoan hoan hỉ hỉ theo hắn về phủ.
Vốn tưởng rằng sau khi về phủ, đêm đó sẽ hầu hạ trên giường, ai ngờ Dịch Khinh Hàn lại trở về viện của phu nhân, mình bị người đưa đến biệt viện. Tử Tình từ nhỏ đã nhìn quen nhân tình ấm lạnh, cũng quyết định phải ở lại bên người Dịch Khinh Hàn, sáng sớm hôm nay liền tự chủ trương tới gặp Dịch phu nhân, một là thám thính hư thật, hai là nhanh chóng lấy một thân phận cho mình.
Lam Ngữ Tư nghe xong không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới ngắc ngứ nói: "Ta..... Ngươi do lão gia mang về, vẫn nên chờ lão gia an bài đi, ta không làm chủ được."
"Vì sao nàng không làm chủ được? Nàng là phu nhân chính thất trong phủ này, nữ nhân trong phủ đều tuỳ nàng xử lý." Dịch Khinh Hàn vừa nói vừa đi vào nhà chính, Tuỳ Yên vội vàng giúp hắn vén màn.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
51 chương
113 chương
28 chương
145 chương
104 chương
3 chương