Đông xưởng tướng công
Chương 24 : Nửa mặt hoa đào
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
"Ngươi cho rằng đó là ở trong phủ sao! Nhiều người như vậy nhìn thấy, ngươi tưởng Lại thái giám là tên ngốc hả!" Dương lão gia nâng bút, nói: "Vừa rồi ta chỉ phô trương thanh thế, không nói nghiêm trọng chút thì tên nghịch tử kia sau này lại to gan lớn mật! Lại thái giám tuy thế lực lớn, nhưng Dương gia ta cũng không phải thường dân mặc người khi dễ!"
Dương lão tam ngừng khóc, bình tĩnh nhìn Dương lão gia hạ bút viết, xoẹt xoẹt vài cái đã viết xong phong thơ. Dương lão gia im lặng một lúc, lại viết thêm một phong, niêm phong xong gọi người suốt đêm đưa tới kinh thành.
Dương lão tam lúc này mới yên lòng, Dương lão gia sẽ không đứng nhìn con trai độc nhất của mình đi đền mạng, dù Dương gia không có ai làm quan trong triều, nhưng môn sinh của lão thái gia Dương Tương Phổ trải khắp thiên hạ, vả lại mấy năm nay đại đa số người đều cầm bạc của Dương gia, lúc này nhờ vả, nhất định có thể hóa nguy thành an.
Lại thái giám là tâm phúc bên người Hoàng đế là thật, nếu không phải tâm phúc, sẽ không phái hắn đến Nguyên Nam thành làm thái giám trông giữ. Nhưngdù là hồng nhân bên người Hoàng đế, cũng không hẳn có thể một tay che trời, Dương lão gia giờ phút này đành nỗ lực hết mức, lập tức phân phó xuống tính rõ các loại sản nghiệp điền trang, tính xem lần này nhờ vả quan hệ phải tiêu phí bao nhiêu.
----------------
Dịch Khinh Hàn cảm thấy như đang đáp thuyền nhỏ, dập dập dền dền trên mặt sông hoang vắng lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, lại như bị nhét vào một cái thùng gỗ lớn, giống lần đó bản thân lén lút chui vào xe ngựa, một đường xóc nảy đi tìm tổ mẫu. Bên tai là tiếng vó ngựa, tràn ngập trong não, đứt quãng, hơi đau.
Một đôi xay xoa xoa trán mình, hắn theo bản năng chụp lấy, cảm giác nắm trong tay rất chân thực. Mệt mỏi mở mắt, Lam Ngữ Tư đang nhìn chằm chằm mình.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi, ngươi cảm thấy thế nào?" Lam Ngữ Tư lo lắng hỏi.
Đầu óc vẫn còn hỗn độn, mơ hồ nhớ mình bị trúng một tên vào ngực. Bản thân còn tưởng sẽ chết chắc, lúc ấy còn nghĩ, đám người kia sẽ đối xử với nàng - một cô gái thế nào.
"Ngươi hôn mê hai ngày hai đên, có muốn ăn chút gì không?" Lam Ngữ Tư vừa định gọi người đến hầu hạ, đột nhiên bị Dịch Khinh Hàn mạnh mẽ kéo cổ tay lại.
"Hai ngày hai đêm!" Dịch Khinh Hàn đưa tay che cằm, sờ sờ, có chút rùng mình, nói: "Khoan gọi người đã, đoản đao của ta đâu?"
"Ở đây." Lam Ngữ Tư nghi hoặc trong lòng, quay người tìm trong xe ngựa mấy đồ vật lấy ra từ trong người Dịch Khinh Hàn.
"Dừng xe trước, ngươi...." Dịch Khinh Hàn không biết nên lấy cớ gì.
"Ta đi chuẩn bị chút cháo cho ngươi ăn, ngươi nghỉ ngơi trước đi." Lam Ngữ Tư không nghĩ gì khác, Dịch Khinh Hàn tỉnh lại rồi chỉ có thể uống chút cháo, còn chưa được ăn cơm.
"Đừng để người tiến vào, ta, ta bẩn như vậy...." Dịch Khinh Hàn dặn.
Lam Ngữ Tư gật gật đầu, nhấc màn xe lên rồi ra ngoài. Dịch Khinh Hàn xác định không ai tới gần, mới dùng đoản đao cạo râu. Ngày trước ở trong phủ đều xử lý trong thư phòng, sau khi rơi xuống vách núi, cũng chỉ cạo vào ban đêm sau khi Lam Ngữ Tư ngủ say, lần này hôn mê lâu, may mắn chỉ mọc một chùm râu ngắn, nếu không thì phiền toái rồi.
Dịch Khinh Hàn giải quyết xong, nhét đoản đao trở lại người, chốc lát sau Lam Ngữ Tư bưng chén cháo lên xe.
"Ta bảo đoàn xe tạm thời dừng lại, ngươi uống chút cháo rồi đi tiếp." Lam Ngữ Tư bưng bát lên, từng thìa từng thìa đút cho Dịch Khinh Hàn ăn.
"Sau đó...." Dịch Khinh Hàn cả người vô lực, chỉ nói hai chữ ngắn ngủi.
"Sau đó thủ hạ của ngươi đến, một người tên Ngô Nam cứu ta và ngươi đi." Lam Ngữ Tư thổi cháo, đưa tới bên miệng Dịch Khinh Hàn. "Lúc sau hình như có thêm một người đến nữa, nghe Ngô Nam nói, tên là Triệu.... Triệu Đô, ta không gặp hắn, lúc đó chúng ta đã lên xe đi rồi, nghe nói hắn đã giết hết mấy người kia."
"Giết hết!" Dịch Khinh Hàn hiển nhiên không vui.
"Ừ." Lam Ngữ Tư thật cẩn thận nói, nhìn con ngươi sâu thẳm kia, bỗng dưng cảm thấy xa lạ. "Ngô Nam nói, Triệu Đô vốn định chờ ngươi khỏe hơn rồi mới lên đường, nhưng Ngô Nam sợ bị phục kích nữa, vội vã đuổi trở về, đoán là ngày mai sẽ hồi phủ."
Dịch Khinh Hàn mắt lạnh nghĩ, một lúc lâu sau hỏi: "Ngươi, có bị thương không?"
"Không có, ta khỏe lắm." Lam Ngữ Tư lại múc một miếng cháo, đưa tới miệng Dịch Khinh Hàn.
"Trở lại, đến từ đường Triệu gia." Dịch Khinh Hàn nghĩ nghĩ rồi nói.
"Từ đường Triệu gia đã bị người ta lật lung rồi, còn cho một mồi lửa thiêu hết. Kỳ thật, ta nói thật với ngươi vậy, Triệu Trữ An đến từ đường cũng không ở lâu, chỉ là nghỉ chân trước cửa nhìn một chút, tâm tình có vẻ không tốt, liền rời khỏi. Ta cảm thấy, dù sổ sách trong tay hắn, hắn cũng không có cơ hội giấu vào từ đường." Cảm xúc Lam Ngữ Tư lúc này thật nói không rõ, trước kia là vì sinh mạng, cố ý trì hoãn Dịch Khinh Hàn nên nhiều lúc chỉ qua loa cho xong, chưa nói thật. Lần này trải qua nhiều chuyện, cảm tính nữ nhân chiếm thương phong, ghi nhớ ơn cứu mạng của hắn, nên mới nói thật.
Dịch Khinh Hàn nhìn chằm chằm Lam Ngữ Tư thật lâu, không nói chuyện.
Lam Ngữ Tư nhìn ánh mắt khiến người ta sợ hãi này, biết hắn còn đề phòng mình, đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, quả nhiên không thể làm việc theo cảm tính. Mình sau này vẫn nên lưu lại tâm nhãn, người không vì mình trời tru đất diệt.
"Vậy sau đó hắn đi đâu?" Dịch Khinh Hàn không phải không tin Lam Ngữ Tư, chỉ là bị người ta lừa gạt qua, từng thương tổn, muốn tự võ trang bảo vệ chính mình, hy vọng bản thân không bị tổn thương nữa.
Lam Ngữ Tư sắp xếp suy nghĩ, tuy nói vẫn còn phải sống trong tay hắn, nhưng không thể cho hắn tin tức sai lệch nữa. Dù sao, người của cẩm y vệ như hổ rình mồi, không cẩn thận thì hai người sẽ lại rơi vào hiểm cảnh.
"Sau đó thì...." Dịch Khinh Hàn ngắt lời Lam Ngữ Tư, ra hiệu nàng kề sát tai mình hãy nói.
Lam Ngữ Tư cúi người kề sát lỗ tai Dịch Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Sau đó thì đi thẳng về hướng bắc, đến Nguyên Nam thành, đến phủ một bằng hữu của hắn ở mấy ngày..."
Lam Ngữ Tư đang định nói tiếp, Dịch Khinh Hàn vội bịt miệng nàng, bên ngoài màn xe có tiếng vó ngựa đến gần. "Đại nhân đã tỉnh?" một thanh âm nhẹ hỏi xa phu.
"Triệu Đô." Dịch Khinh Hàn vực dậy tinh thần, tận lực suy yếu nói.
"Đại nhân, ty chức có mặt. Ty chức thất trách, thỉnh đại nhân giáng tội." Triệu Đô ngữ khí thấp thỏm.
Dịch Khinh Hàn mặt không biểu tình, ánh mắt thậm chí không hề gợn sóng, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi tội gì!"
Triệu Đô vốn chỉ là nói một câu báo cáo kiểu nhà quan, nghe Dịch Khinh Hàn nói xong có chút không biết làm sao.
"Những người kia là ai?" Dịch Khinh Hàn lại hỏi.
"Ngô Nam đang tra, tra được lập tức sẽ báo đại nhân." Triệu Đô đáp.
"Ngươi nào có tội gì, chức trách của ngươi là mai phục ở gần từ đường Triệu gia, không phải hộ vệ tùy thân. Ta đã nghe phu nhân kể, là hai người trong lúc hết sức nguy nan dẫn người đến, lần này coi như lập công. Ngày mai đến chỗ Phong Tuần lĩnh lệnh bài, sau này là chưởng ban, phụ trách giám thị các quan viên hội thẩm trong lao và cẩm y vệ trông ngục cùng tra khảo, trước làm thử xem, có khác thường tùy lúc tới phủ của ta báo cáo." Im lặng một lúc, Dịch Khinh Hàn nở nụ cười, nhìn không ra cảm xúc.
"Vâng, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực, đền đáp ơn tri ngộ của đại nhân." Giọng của Triệu Đô có chút kích động. Cũng khó trách, Đông Xưởng trừ thủ lĩnh, quan hàm toàn bộ gọi là "Khâm sai Tổng đốc Đông Xưởng quan giáo hành sự thái giám", tức là trừ đốc chủ, lập hai hình quan bên mình - chưởng hình thiên hộ và lí hình thiên hộ, xuống nữa là chưởng ban, đốc công, ti phòng hơn bốn mươi người, dưới những người này là dịch trưởng và phiên dịch, Triệu Đô có thể từ một dịch trưởng nho nhỏ đảo mắt thăng chức thành chưởng ban, thật có thể xem như một bước lên mây.
"Đại nhân, hạ quan vừa mới từ cẩm y vệ chuyển qua Đông Xưởng, còn có rất nhiều chuyện không rõ, còn thỉnh đại nhân chỉ giáo nhiều hơn." Triệu Đô thành tâm thành ý nói.
Lam Ngữ Tư nghe lời này, bàn tay dưới tay áo nắm chặt.
"À?" Dịch Khinh Hàn chậm rãi nhếch miệng, ra vẻ có chút ngoài ý muốn, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sau này tận tâm làm việc là được."
Nghe tiếng vó ngựa của Triệu Đô xa dần, Lam Ngữ Tư quay đầu lặng lẽ nhìn biểu tình của Dịch Khinh Hàn, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn là nhìn không ra cảm xúc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Dịch Khinh Hàn cảm nhận được ánh nhìn của Lam Ngữ Tư, chậm rãi quay đầu đối diện nàng, đối diện với nữ nhân cùng hắn đối mặt sinh tử suốt hai tháng. Hắn đột nhiên xúc động muốn nói gì đó, lại nhịn xuống, chỉ thong thả nói: "Hắn đã có thể chủ động thành thật nói mình đến từ cẩm y vệ, tất nhiên không có quỷ.[1]"
Lam Ngữ Tư hiểu rõ gật đầu, lòng vẫn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng không nói rõ được không ổn chỗ nào.
Sắc trời đã tối, đoàn xe tìm trạm dịch nghỉ tạm, lão dịch thừa [2] run rẩy dẫn mọi người vào viện, sắp xếp tốt chỗ nghỉ ngơi rồi mới run lẩy bẩy chạy đi chuẩn bị đồ ăn.
Nha hoàn đi theo đa số đã chết, chỉ còn mình Như Liễu, Triệu Đô và Ngô Nam dìu Dịch Khinh Hàn vào phòng rồi đi, Lam Ngữ Tư mới được Như Liễu giúp che tầm mắt của mọi người đi vào trong phòng. Như Liễu giúp Dịch Khinh Hàn đắp chăn cẩn thận, nghe hắn dặn: "Bảo Ngô Nam và Triệu Đô phát người bảo vệ cho tốt, mặt khác...."
Lam Ngữ Tư bước lên trước một bước, thấy Dịch Khinh Hàn buông mí mắt trầm mặc, lại nghe hắn nói: "Bảo Triệu Đô phát người canh giữ xung quanh phòng ta."
Triệu Đô khoảng hai mươi tuổi, phong lưu vô vàn, mày kiếm mắt sáng, giơ tay nhấc chân đều ẩn hiện quý khí. Cách tấm màn nghe Như Liễu truyền lời, từng bước lui về phía sau, khom người nói: "Thỉnh đại nhân và phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định làm hết sức. Đại nhân và phu nhân xin nghỉ ngơi trước, thức ăn sẽ đến ngay."
Cách tấm màn, Triệu Đô cúi người, mắt mũi như ẩn như hiện, người mặc quần áo nâu, giày da trắng, thắt dải lụa nhỏ. Hắn cao cỡ Dịch Khinh Hàn, nhưng tương đối cường tráng hơn một chút, thanh âm từ tính khiến người ta có cảm giác an toàn. Triệu Đô nói xong liền xoay người rời đi, Lam Ngữ Tư đứng sau Như Liễu giương mắt nhìn, sườn mặt của hắn càng anh tuấn, giống như nhị lang thần trong truyện cổ lúc bé, lại giống như chiến thần dẫn trăm vạn thiên binh.
Lam Ngữ Tư thu hồi tâm tư, chính mình quả thật là người thích vẻ bề ngoài, nếu là thấy quan nhân xấu xí, chắc chắn sẽ không nghĩ ra nhiều thứ như vậy.
Lam Ngữ Tư còn sững sờ ở cửa, Triệu Đô đã nhanh chóng đi rồi quay lại, phía sau còn có lão dịch thừa. Triệu Đô vẫn mang bộ dáng cung kính, nhẹ giọng nói với Dịch Khinh Hàn bên trong: "Đại nhân, đồ ăn đến, hạ quan thử độc trước." Dứt lời, bưng một chén nhỏ lên, mỗi món ăn cùng cơm trong khay của lão dịch thừa đều ăn thử một miếng.
"Đại nhân, hạ quan đã thử qua, nếu không có việc gì, đại nhân có thể dùng." Triệu Đô nói xong liền cung kính đứng ở cửa.
"Đưa vào đi." Dịch Khinh Hàn nhẹ nhàng nói, chắc là lớn tiếng nói sẽ ảnh hưởng tới vết thương trong ngực.
Như Liễu vén rèm lên, Triệu Đô không dấu vết ngước mắt, nhưng không dám nhìn vào phòng trong, chỉ thấy làn váy của Như Liễu. Theo bản năng, Lam Ngữ Tư đã quay trở lại bên giường liếc mắt nhìn xuyên qua khe hở.
Người ngoài cửa mặc dù cúi thấp đầu, nhưng có thể nhìn đôi mắt sáng sủa cùng mày kiếm, mắt như mang theo dòng nước nhu hòa, phảng phất như gió xuân.
Màn rất nhanh buông xuống, bóng người ngoài cửa mờ mờ.
[1] không có quỷ: một cách nói, ý là không có điều khuất tất, giấu diếm hay ý đồ xấu.
[2] dịch thừa: là quan trông coi trạm dịch.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
51 chương
113 chương
28 chương
145 chương
104 chương
3 chương