"......" Lúc Diệp Già Lam ăn kẹo bông gòn thích ăn xung quanh. Cô không dám nghĩ xem chỗ Đường Ngộ ăn kia đã từng bị mình cắn chưa nữa. Không đúng thì tốt, nhưng nếu có...... sao lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ? Diệp Già Lam mở to hai mắt nhìn anh, cách một cái kẹo bông gòn, cô tựa hồ có thể ngửi được hơi thở nhàn nhạt của người phía đối diện, hợp lại với vị ngọt thanh, tim cô đột nhiên đập thình thịch. Bên cạnh có bạn học đi ngang qua nhìn đến, trong đám ồn ào, dường như có tiếng huýt sáo. Diệp Già Lam nhấp khóe miệng, vị ngọt tỏa ra đầu lưỡi, thấm thẳng xuống tận đáy lòng. Đường Ngộ thật sự chỉ nếm một miếng, trước sau cũng chỉ mất có vài giây, sau vài giây, anh ngẩng đầu, lại kéo khoảng cách ra. Vẫn là hương vị đường hóa học như cũ. Nhưng lại không giống như lần trước lắm. Không khí có thay đổi. Mãi đến khi bên cạnh có người chen qua mua kẹo bông gòn, bả vai Diệp Già Lam bị người kia nhẹ đẩy một cái, cô mới phản ứng lại, nắm chặt xiên kẹo bông gòn, vừa muốn lùi ra chỗ ít người, tay không cầm kẹo bông gòn đã bị người ta túm lấy, kéo lên phía trước. Diệp Già Lam thiếu chút nữa ngã vào trong ngực anh. May mà cô phản ứng rất nhanh, dừng chân đúng lúc. Đường Ngộ buông tay ra cũng mau, Diệp Già Lam thậm chí còn chưa đứng vững, theo bản năng lại phải túm lấy cổ tay anh. Có thể là do bị dọa sợ nên không khống chế được lực nắm, đợi Diệp Già Lam đứng vững buông tay thì trên cổ tay Đường Ngộ đã hiện lên mấy dấu tay. Chắc là là nàng vừa rồi véo ra tới. Diệp Già Lam khụ một tiếng, quay đầu lại thấy trên cổ tay mình cũng có một vệt đỏ, lời xin lỗi cũng thu lại. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng. Vừa lúc huề nhau. Ánh mắt Diệp Già Lam lệch về một bên, lại nhìn thoáng qua vật không thuộc về mình ở trong tay, sau đó giơ tay, đưa thư tình qua. "Tống Lâm gửi cậu." Đường Ngộ hơi hơi nhíu mi, không nói gì. Diệp Già Lam nghĩ anh khẳng định còn không nhớ rõ Tống Lâm là ai, vì thế kiên nhẫn giải thích một câu: "Chính là nữ sinh bàn thứ 3 ở gần hàng lang hướng bắc." "......" Thấy anh không nhận, Diệp Già Lam lại đưa tay về phía anh. Đường Ngộ rốt cuộc giương mắt liếc cô một cái, "Làm gì?" Diệp Già Lam lặp lại: "Cho cậu đó." "Cho tớ làm gì?" "......" Diệp Già Lam không còn lời gì để nói. Đầu lưỡi Đường Ngộ khẽ chạm khóe miệng, "Tớ không yêu sớm." Diệp Già Lam: "......" Cô đã hiểu. Bức thư tình này sợ là cô không đưa ra được rồi. Đường Ngộ không chịu nhận, Diệp Già Lam cũng không thể nhét vào tay anh, cô nhẹ nhàng "Ờ" một tiếng, lúc thu tay lại, lại vô thức nhẹ nhàng thở ra. Tạ Cảnh Phi và Tô Cẩm Kha ở phía sau đã nói chuyện xong cả rồi, hai người cùng nhau trở về, tiếng vui vẻ đùa giỡn vang ở phía sau. Diệp Già Lam nghe thấy Tạ Cảnh Phi nói một câu: "Cậu ở bên cạnh Lam tỷ của tôi mỗi ngày, sao lại khác xa nhau thế hả?" Tô Cẩm Kha rất nhanh đáp trả: "Vậy sao cậu không nói cậu sao lại khác xa bạn học Đường như thế." Quả thực khác nhau một trời một vực. Tô Cẩm Kha khó chịu: "Lại còn gọi Lam tỷ nữa chớ, Loan Loan của bọn tôi lại bị cậu gọi như đám xấu xa ý!" "......" Tạ Cảnh Phi không chấp nổi cô nàng, dứt khoát nhân lúc còn sớm thoát khỏi chiến trường, đi nhanh qua túm lấy Đường Ngộ rời đi. Không phải cô nàng muốn thấy Đường Ngộ sao? Cậu ta cố tình không cho cô nàng thấy đó. Mà chỗ Diệp Già Lam bên này, hai người kia chạy đã tới mười mét có dư, Tô Cẩm Kha vẫn còn hung tợn trừng mắt nhìn với bóng dáng Tạ Cảnh Phi. "Vừa rồi cậu ấy nói gì với cậu thế?" Diệp Già Lam thuận miệng hỏi. "Cậu ta hỏi tớ mấy câu đề." Tô Cẩm Kha càng nghĩ càng giận, "Người này là ma quỷ sao?" "Cậu nói thế nào?" "Đương nhiên nói đáp án rồi!" "Viết chính tả ngữ văn lần này điền đúng mấy từ?" Khí thế của Tô Cẩm Kha xẹp lép: "Cũng phải...... Hai phần ba đó." Cô nàng nói xong rồi thở dài, vừa muốn cúi đầu gặm một miếng kẹo bông gòn của Diệp Già Lam, thì cây kẹo đã bị cô lanh lẹ thu về. Tô Cẩm Kha vẻ mặt mờ mịt bất lực: "Tớ đến tư cách ăn kẹo bông gòn cũng không còn sao?" Bên tai Diệp Già Lam nóng lên, cô lại không thể nói rõ với Tô Cẩm Kha, chỉ có thể xoay phía bên mình qua, "Cậu ăn bên này." Tô Cẩm Kha vẻ mặt hồ nghi. "Sao vậy? Bên kia chẳng lẽ bị ai ăn rồi?" "Không có." Diệp Già Lam nói xong sợ cô nàng không tin, nhẹ nhàng cắn một miếng, giây tiếp theo, vị ngọt trong miệng còn chưa tan, đã nghe thấy Tô Cẩm Kha hắc hắc cười một tiếng: "Tớ vừa thấy rồi." "Thấy cái gì?" "Đường Ngộ ăn kẹo bông gòn của cậu." "......" "Các cậu như vậy có tính là hôn gián tiếp không?" "......" "Wow tưởng tượng như vậy, tớ cảm thấy thật lãng mạn, vừa ngây thơ lại vừa sắc tình." Tô Cẩm Kha cơ hồ sắp cười đáng khinh ra tiếng luôn rồi. Cô nàng đối với Đường Ngộ vốn dĩ không phải loại thích này, vừa rồi thấy anh đứng cùng một chỗ với Diệp Già Lam, cô nàng lại cảm thấy vui mừng xưa nay chưa từng có. "Loan Loan, cậu nhất định phải quý trọng nhá!" Cô quý trọng cái rắm ấy. Vừa rồi người nói với cô "Không yêu sớm", cũng không biết là ai đâu. Diệp Già Lam không giải thích với cô nàng, một chậu nước lạnh tưới qua: "Đừng nghĩ quá nhiều, cậu ấy chỉ là muốn nếm một miếng." "Sao cậu ấy lại không nếm của tớ?" "Bởi vì cậu không có." "......" - Tô Cẩm Kha nghĩ hay không nghĩ nhiều nữa thì Diệp Già Lam không biết, nhưng chính cô lại có chút nghĩ nhiều. Kỳ nghỉ ba ngày, cô còn không ra khỏi cửa, sợ vừa ra lại gặp phải người đối diện nào đó. Đường Ngộ có khả năng không để ý, nhưng Diệp Già Lam cứ nghĩ đến câu "hôn gián tiếp" của Tô Cẩm Kha là lại cảm thấy đầu choáng tai ù. Đặc biệt mấy ngày nay lại có chút đặc biệt, cô cảm thấy bản thân có khả năng nghẹn đến hỏng luôn mất thôi. Đến Dư Thu Hoa cũng phát hiện cô có chút kì quái, mấy ngày đều hỏi có phải cô không thoải mái không. Diệp Già Lam toàn phải phủ nhận. Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, trong nhà làm một bàn đồ ăn, vị trí bên cạnh Diệp Già Lam có thêm một đôi chén đũa. Diệp Già Lam chôn đầu ăn cơm, chờ Dư Thu Hoa mở miệng. Quả nhiên, miếng cơm thứ hai vừa nuốt xuống, đã nghe Dư Thu Hoa thở dài: "Nếu chị con còn ở nhà, qua hôm nay là đã hai mươi lăm tuổi rồi." Diệp Già Lam nghẹn lại, hốc mắt hơi hơi nóng lên. Bình thường cô cũng đã quên bản thân còn có một chị gái, theo họ mẹ, tên Dư Oánh. Nhưng mà ba năm trước lúc đi thuyền xuất ngoại, thuyền lại va phải đá ngầm dưới biển, số hành khách trên thuyền còn sống còn không đến mười người. Còn lại là cả hơn trăm người không chết thì chính là không biết tung tích. Chị gái Diệp Già Lam là người sau. Lúc ấy nhận được tin tức, Dư Thu Hoa mới vừa trực xong ca đêm, vốn dĩ đã mệt nhọc quá độ, nghe được tin dữ này, lập tức hôn mê bất tỉnh. Lần đó Dư Thu Hoa bệnh nặng một thời gian dài, vốn dĩ muốn thăng chức cũng đều gác lại một năm. Đây cũng là lí do Diệp Già Lam hơn Đường Ngộ một tuổi, nhưng lại học chung lớp. Năm ấy chuyện xảy ra vào năm cuối, kì thi cô cũng không thể tham gia, nên cao trung học chậm một năm so với người khác. Tô Cẩm Kha cũng học chậm một năm, nhưng cô nàng không giống Diệp Già Lam, cô nàng là hoàn toàn là do thực lực nên lưu cấp. Thời gian ba năm, người một nhà đều ăn ý, cố ý coi nhẹ chuyện này đi Cũng chỉ tới khi sinh nhật Dư Oánh mới lại nhắc đến, không ai thừa nhận chuyện chị đã trầm mình nơi đáy biển, đều chỉ coi như chị đang sống ở một nơi nào đó mà thôi. Diệp Già Lam cũng nghĩ như vậy. Cô coi như Dư Oánh vẫn đang học đại học ở phía bắc, chỉ là ngày thường bận quá, ít khi liên lạc với mọi người. Tuy rằng có chút lừa mình dối người, nhưng nghĩ như vậy, mỗi người đều cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít. Diệp Già Lam gắp một miếng xương sườn cho Dư Thu Hoa: "Mẹ, hôm nay chị con khẳng định cũng ăn một bữa tiệc thiệt lớn rồi." Dư Thu Hoa cười cười. "Nói không chừng chị ấy chỉ là bị mất trí nhớ, sau đó vừa khéo được vương tử Ảrập cứu giúp......" Dư Thu Hoa thiếu chút nữa lấy chiếc đũa ra gõ đầu cô: "Được rồi đó cô nhóc, mẹ đã sớm nghĩ thông suốt rồi." Dù sao kết cục thế nào đã định trước, cô cũng chỉ nghĩ theo hướng tốt thôi mà. Lại nói nhiều năm như vậy đã qua, cảm xúc cũng bắt đầu phai nhạt dần rồi. Dư Thu Hoa dịch hết đồ ăn về phía còn gái: "Ăn xong thì đi ra ngoài hít thở không khí đi, nghẹn trong nhà mấy ngày rồi đó." Bà còn tưởng rằng Diệp Già Lam là vì chuyện Dư Oánh nên không vui nữa cơ. Hôm nay nghe cô nói mấy câu, thật ra lại yên tâm hơn không ít. Người mà, ai cũng phải tiến về phía trước thôi. Dư Thu Hoa đưa qua hai tấm vé xem phim, "Buổi chiều gọi Kha Kha cùng đi xem phim đi, nếu Kha Kha không rảnh thì gọi bạn học khác, hoặc gọi Tiểu Ngộ cũng được" Diệp Già Lam xem nhẹ câu cuối cùng, ngoan ngoãn đáp lời. - Tô Cẩm Kha quả nhiên không rảnh. Cô nàng muốn đi công viên trò chơi với em trai một ngày. Diệp Già Lam lại lật lật hơi tấm vé phim, là một bộ phim hoạt hình. Còn không bằng dứt khoát tặng hai bạn nhỏ nào đó ở trên đường cho xong. Diệp Già Lam cầm hai tấm vé ra cửa, kết quả mới vừa đóng cửa lại, cửa phía đối diện đã mở ra. Cô hoảng sợ, chuẩn bị trước khi người nọ tới thì xuống lầu trước, cô nâng chân lên rồi, lại bị người phía sau gọi là: "Chị ơi?" "......" Diệp Già Lam thiếu chút nữa trượt chân. Mỗi lần Đường Ngộ gọi cô là chị, dường như đều không giống nhau. Diệp Già Lam vuốt vuốt áo, không tình nguyện quay lại. Tâm tư con gái tỉ mỉ mẫn cảm, vừa chuyển đầu, cô dễ dàng phát hiện ánh mắt Đường Ngộ hôm nay cũng không giống lắm, cô nhìn chằm chằm vài giây, mãi cho đến khi người nọ cong mắt cười: "Chị cũng cảm thấy em rất đẹp đúng không?" Diệp Già Lam nghĩ ra được chỗ không giống rồi. Hiện tại đáy mắt Đường Ngộ cảm xúc phong phú hơn không ít, trước kia ánh mắt anh lúc nào cũng lạnh, nhưng hiện tại, lại rất dịu dàng. Trong đầu Diệp Già Lam có thứ gì như ẩn như hiện, cơ hồ muốn miêu tả sinh động. Cô vẫn chưa thể xác định ý nghĩ của mình, nhưng cũng khẳng định không phải giống Tạ Cảnh Phi nói do thi không tốt mà sinh ra khác thường được. Diệp Già Lam không quen với Tạ Cảnh Phi như Đường Ngộ, còn chưa tới trình độ có thể chất vấn người khác, nên lúc trước cô xem thành tích dù có kinh ngạc, cũng không nói chuyện vày với Tạ Cảnh Phi. Hiện tại loại tình huống này lại tới một lần nữa. Diệp Già Lam có chút hoảng thần, không tự chủ được mà nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng. Người nọ lại đi lên nửa bước, "Lá gan của chị có to không?" Diệp Già Lam hoàn hồn, chậm rì rì phun ra hai chữ: "Cũng...... Được." Không lớn không nhỏ, chỉ là sợ tối với sợ ma thôi. Cô nhìn chằm chằm vào mắt thiếu niên, tính hỏi một câu: "Đường...... Ngộ?" "Phi Phi không nói với chị sao?" Phi Phi...... Tạ Cảnh Phi? Đường Ngộ sẽ có lúc buồn nôn như vậy sao? Quả nhiên, thiếu niên khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Chị gái, em không phải Đường Ngộ." Diệp Già Lam nhớ tới lần đó cô đã tìm hiểu thử mấy từ liên quan tới tính rối loại nhân cách tìm kiếm chú ý, trong đó có một cái hình như là nhân cách phân liệt. Cô không thể không nghĩ theo hướng này, đặc biệt là khi người nọ nói câu tiếp theo, cơ hồ đã khẳng định suy đoán của cô, cô nàng nói: "Em tên Hạ Chí." "......" Diệp Già Lam không biết nên dùng biểu cảm nào đã đáp lại những lời này. "Dọa choáng rồi à?" Người tự xưng là Hạ Chí, lúc này mang gương mặt Đường Ngộ, giơ tay đặt lên trán cô, khẽ thở dài, "Cũng không phát sốt." Diệp Già Lam lúc này mới phản ứng lại đây, nghẹn ra hai chữ: "Xin...... chào." Khóe môi Hạ Chí cong lớn hơn nữa, "Thật đáng yêu." Lúc trước cô nàng có thấy Tạ Cảnh Phi gửi cho Đường Ngộ một tấm ảnh lớp, phía sau đều đề tên mỗi người. Chữ Diệp Già Lam viết to, phía dưới còn viết hai chữ "Lớp trưởng". Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, một khuôn mặt dịu dàng, cũng rất hợp với mắt nhìn của Hạ Chí. Cho nên lần trước lúc cô nàng tới, mới nguyện ý lôi kéo Diệp Già Lam cùng đi ra sân bóng rổ. Hạ Chí nghiêng đầu nhìn nhìn cô: "Chị ơi, chị cùng ta đi một chỗ đi!" - Diệp Già Lam tới rồi mới hối hận. Nếu cô biết chỗ Hạ Chí muốn đi nhà ma, có đánh chết cô cũng tuyệt đối không đi. Vé vào cửa Hạ Chí đều chuẩn bị tốt rồi, tới cửa cũng không cho cô cự tuyệt, lôi kéo cô nhập đội. Đội ngũ ở phía trước vị trí cách hai người, Diệp Già Lam thấy một hình bóng quen thuộc. Là Quý Nhiên. Bên cạnh cậu ta còn có mấy người cả trai lẫn gái, cũng không biết có bạn gái tân nhiệm của cậu ta hay không. Diệp Già Lam chỉ lung lay lên đồng, đã bị Hạ Chí kéo vào. Bên trong lúc sáng lúc tối, còn vang tiếng nhạc quỷ dị làm da đầu người ta tê dại, gió lạnh thỉnh thoảng từ bốn phương tám hướng thổi tới. Diệp Già Lam mới vừa đi vào đã ra một thân mồ hôi lạnh, người nọ bên cạnh cô lại còn phản ứng lớn hơn cả cô nữa, lúc nhéo tay cô mạnh như là muốn bẻ gãy luôn vậy đó. "......" Đây là chuyện quỷ gì? Rõ ràng là một người nhát gan, lại lôi theo một người nhát gan khác tới nhà ma tìm kích thích à? Tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn, bên tai lại vừa vặn có tiếng tim đập "Bùm bùm" càng phóng đại cái không khí ở đây lên, càng đi càng rợn người. Bắt đầu có mấy đồ vật cọ lên đùi cô, Diệp Già Lam sợ tới mức nước mắt đều chảy ra đến nơi rồi, nắm chặt tay người bên cạnh nhỏ giọng mở miệng: "Đường...... Hạ Chí, chúng ta đi ra ngoài được không?" Thật là đáng sợ. Mới vừa nói xong, Hạ Chí cũng không biết bị cái quỷ gì kích thích đến, nắm chặt tay Diệp Già Lam, một tay khác lại duỗi lên phía trước, bắt lấy quần áo người phía trước tìm kiếm cảm giác an toàn. Người phía trước là Quý Nhiên. Giây tiếp theo, "Xoẹt" một tiếng, quần áo của Quý Nhiên, rách rồi--