9h rưỡi sáng, cơn mưa rào đầu mùa đã tạnh. Diệp Già Lam kiểm tra lại phòng trong vòng 10 phút xong, lại nhận được một cuộc điện thoại. Bắc Thành sắp vào thu, mưa rền gió dữ đã tạnh, ánh nắng xuyên qua lớp lớp tầng mây chiếu xuống, sáng ngời lóa mắt, lập tức đã xua tan toàn bộ hơi ẩm còn ứ đọng lại. Diệp Già Lam đứng bên cửa sổ nhận nghe: "Mẹ." Đầu điện thoại bên kia, giọng phụ nữ dịu dàng thong thả: "Ăn sáng chưa?" "Ăn rồi ạ." Diệp Già Lam híp mắt, duỗi tay kéo cửa sổ văn phòng vào một chút, lại hạ rèm xuống, khó khăn lắm mới chặn lại một nửa sức nóng của ánh mặt trời chói chang kia. Sau đó tiếng của Dư Thu Hoa lại vang lên, nháy mắt lại thổi bùng lên sức nóng cho đủ, "Giờ nghỉ trưa rảnh rang, đi gặp cháu trai của dì Lưu con đi." Một câu trần thuật. Là giọng điệu thông báo cho cô hay. Cứ cách nửa năm tất lại xuất hiện đề tài này, Diệp Già Lam trầm mặc vài giây, sau đó thuận theo đáp lại. Điện thoại nhanh chóng cắt đứt, Dư Thu Hoa đã gửi địa chỉ qua. Tin nhắn lại thêm cái nữa, là tên họ và cách liên lạc của đối tượng xem mắt. Cộng thêm một tấm ảnh hằng ngày, trên ảnh chụp người đàn ông thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, văn nhã soái khí. Đồng nghiệp Hứa Luyến ngẩng đầu khỏi bệnh án, "Lại bị bức hôn à?" Hai người vào phòng cùng thời gian, tuổi tác lại sêm sêm nhau, là đồng nghiệp hợp tác mấy năm, độ ăn ý và tình cảm đều tốt hơn so với người khác. Diệp Già Lam gật đầu, màn hình di động mới tắt, cô kéo ghế dựa ngồi xuống, mở bệnh án của phòng bệnh vừa đi kiểm tra ra, "Lần thứ năm." Sau sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Dư Thu Hoa đã đem chuyện hôn nhân đại sự của cô sắp thành lịch trình hằng ngày luôn rồi. Nửa năm một lần, một lần cũng không rơi. Hứa Luyến nhìn cô chằm chằm, khẽ thở dài. Diệp Già Lam lúc này ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng chỉ hắt lên sườn mặt bên trái của cô, làm cho non nửa khuôn mặt kia càng thêm trong suốt lấp lánh, mái tóc dài của cô buộc đơn giản rũ ở sau lưng, lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn tinh tế. Dịu dàng tú khí. Cũng khó trách người theo đuổi cô trên có bác sĩ nam ở các phòng khác, dưới lại có người nhà bệnh nhân đến thăm bệnh. Hứa Luyến là một cô gái mà còn cảm thấy có chút tâm viên ý mã*, cong mắt híp híp lại nói: "Đàn ông không mấy người tốt cả, Loan Loan, nếu không hai người chúng ta chắp vá lại --" Nhũ danh của Diệp Già Lam là Loan Loan, là do Dư Thu Hoa đặt, không có ngụ ý gì, chỉ là tối hôm cô sinh, mặt trăng trên trời lại cong cong như vậy. Tên do đó mà ra. (*tâm viên ý mã: là một câu thành ngữ, ý so sánh tâm tư người ta cứ loạn xạ, tim loạn nhịp, như ngựa khó kìm cương.) (Loan loan= cong cong) Lời Hứa Luyến còn chưa dứt, Diệp Già Lam đã liếc cô nàng một cái, "Không chắp vá." Cô giở đến một tờ bệnh án, cầm tệp tài liệu đã cố định, sau đó sửa lại cổ áo blouse trắng, đứng dậy đi ra cửa. Hứa Luyến quay đầu, "Đi đâu đó?" Diệp Già Lam xoay người cười với cô nàng: "Bệnh nhân vẫn luôn ôm dép lê ngủ mấy hôm trước, cuối cùng hôm qua cũng chịu nói chuyện với tớ rồi, giờ tớ qua xem thử chút." Lời nói rơi xuống, tiếng đóng cửa cũng vang lên. Người Diệp Già Lam qua xem chính là một người phụ nữ mắc chứng vọng tưởng. Tuần đầu tiên bệnh nhân này nhập viện, không khóc cũng không nháo, ban ngày soi gương nói mình là Thường Nga, buổi tối ôm dép lê coi thành thỏ ngọc trên cung trăng mà ngủ. Cô ấy cứ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không chịu trò chuyện với bất cứ bác sĩ nào. Mấy hôm nay Diệp Già Lam đã phải đóng vai mấy nhân vật có liên quan đến Thường Nga, mãi đến chiều hôm qua, cuối cùng cô cũng thấy bệnh kia phá lệ dời mắt từ tấm gương ra ngoài cửa sổ, ngón tay nhấc chỉ lên không trung nói một câu: "Máy bay kìa." Bầu trời xanh thẳm rộng lớn lại trống không, nào thấy bóng dáng cái máy bay nào. Nhưng tốt xấu cũng xem như có chuyển biến tốt. Diệp Già Lam nắm lấy cơ hội không ngừng cố gắng, lại đi đến phòng bệnh hàn huyên với Thường Nga một tiếng đồng hồ. Tuy rằng một tiếng này, đa phần thời gian cũng chỉ có cô nói. Hơn mười một giờ, Diệp Già Lam rời khỏi phòng bệnh. Y tá khoa thực tập cũng trùng hợp đụng phải cô, bắt lấy cánh tay cô thở hồng hộc nói: "Bác sĩ Diệp......bệnh nhân 301 không chịu uống thuốc." "Sao thế?" "Cô ấy nói chúng ta là hoàng hậu ác độc, thuốc mỗi ngày bắt cô ấy uống đều là thuốc độc." Cô bé phòng bệnh 301 tên Vân Hoan, ngày ngày đều cố sức trang điểm cho mình xinh xinh đẹp đẹp, dép lê ở phòng bệnh cũng có thể bị cô nàng coi là giày thủy tinh cao quý Toàn bộ phòng đều biết, bệnh nhân này ngày thường đều nghe lời bác sĩ Diệp nhất. Diệp Già Lam hơi hơi nhíu mày, xoay người đi về hướng phòng 301, "Trạng thái hôm nay của cô ấy thế nào?" Cô ý tá nhẹ nhàng thở ra, vội vàng theo sau: "Trước 10 giờ vẫn rất bình thường, mười giờ hơn thì bắt đầu nói mình là công chúa, bạch mã vương tử của cô ấy sẽ lập tức tới đón cô ấy......" Diệp Già Lam nghe được mà đau cả đầu. Phòng bệnh 301 còn cách không xa. Không đến nửa phút, Diệp Già Lam đứng yên ở cửa, nhấp môi điều chỉnh tốt toàn bộ biểu cảm trên mặt, sau đó đẩy cửa đi vào. Vân Hoan đang nằm dựa vào giường bệnh. Cô gái hai mươi mấy tuổi trắng nõn xinh đẹp, giờ phút này, lại đang hung tợn trừng mắt nhìn hai y tá đang bưng thuốc chuẩn bị đút cho cô uống ở trước mặt Diệp Già Lam nâng tay nhìn đồng hồ. 11h25, cách thời gian xem mắt còn có 35 phút. Cô hít một hơi, nhận ly nước và thuốc, đi đến bên đầu giường ngồi xuống: "Tới giờ uống thuốc rồi công chúa nhỏ." "Công chúa chỉ uống sương sớm." Vì thế Diệp Già Lam phối hợp lắc nhẹ ly thủy tinh, "Sương sớm cho em uống đó." Ánh mắt cô bé vừa chuyển, không nói lời nào, trên ngực cô thắt cái nơ bướm, trang điểm cũng rất xinh đẹp, lông mi cong dài, rất giống búp bê Tây Dương. "Uống thuốc rồi cho em mua kẹo ăn có được hay không?" Cô nàng vẫn không nói lời nào. Cô gái nhỏ hôm nay giống như bị quỷ sai vậy, không chịu nghe lời gì cả. Diệp Già Lam ngồi trên đầu giường dỗ hai mươi phút, vừa lừa lại gạt, cưỡng ép lại dụ dỗ, cũng không sao đút thuốc cho cô được. Đến bốn mươi lăm phút, Hứa Luyến sẽ qua nhận ban cho cô. Dư Thu Hoa nữ sĩ đã nhắn tin nhắc nhở cô không được đến trễ, còn gửi lại cả thời gian hẹn, Diệp Già Lam thở dài, cởi áo blouse trắng đưa cho Hứa Luyến: "Có chuyện gì thì gọi cho tớ." Hứa Luyến ra hiệu OK, "Good luck!" - Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng cơm Tây ở đối diện bệnh viện Lúc Diệp Già Lam đến nơi, còn sớm hơn thời gian hẹn 2 phút. Đối phương đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ chờ cô Diệp Già Lam bước nhanh qua, cực kì áy náy: "Ninh tiên sinh, chờ lâu rồi?" Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, hơi hơi mỉm cười, "Tôi cũng vừa mới đến thôi." Đối tượng xem mắt tên Ninh Trí, bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, mắt thì nghiêm túc, nói chuyện cũng ôn hòa có lễ, Diệp Già Lam cười một cái, hạ tay áo sơmi xuống, sau đó ngồi xuống. "Công việc ở bệnh viện chắc rất bận đúng không?" "Vẫn ổn ạ" So với các phòng khác, khoa tâm thần đã nhẹ nhàng hơn không ít rồi. Diệp Già Lam cúi đầu thả viên đường vào ly cà phê, lúc cầm muỗng quấy, trong lòng đã bắt đầu tính toán chờ lát nữa phải làm sao để có thể thoát thân mà vẫn giữ lễ được. Ánh mắt Ninh Trí dừng trên mặt cô, "Lúc làm việc, có phải gặp được rất nhiều người thú vị đúng không?" Xem mắt năm lần, anh ta là người đầu tiên hỏi như thế. Diệp Già Lam không khỏi ngẩng đầu nhìn anh thêm một cái Ninh Trí cong môi: "Tôi đoán thế." Diệp Già Lam gật đầu, cũng theo đó hơi hơi mỉm cười: "Đúng thế thật." Lời này không giả. Các ngành các nghề đều sẽ gặp phải mấy người thú vị. Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, không khí tuy hơi xấu hổ nhưng không mất lễ phép. Hơn 1 giờ rưỡi, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc. Sau khi để lại WeChat cho nhau, Diệp Già Lam và Ninh Trí đường ai nấy đi. Trở lại bệnh viện, Diệp Già Lam vào văn phòng làm việc rất đúng giờ, đặt túi xách, cũng bỏ luôn di động ở trong đó. Lại có một người bệnh mắc chứng lo âu đến khoa, sau khi chẩn trị, kê thuốc xong, đã là hơn 7h tối. Cô y tá buổi sáng đi gọi cô đẩy cửa vào, dán người lên tường, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc: "Bác sĩ Diệp, công chúa vẫn không chịu uống thuốc, sợ lại phải cưỡng chế cho uống qua đường mũi." "Vẫn đang đợi bạch mã vương tử của cô ấy sao?" Cô y tá gật đầu. Còn không phải sao, đợi cả một ngày. Diệp Già Lam giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, lúc cô vừa xem mắt về có nhìn thoáng qua. Lúc ấy chắc là mới vừa cho uống qua đường mũi xong, cô bé kia vừa gạt nước mắt, vừa xem truyện cổ tích, đôi mắt trang điểm kĩ càng đều vì khóc mà nhòe ra, vòng quanh mắt y như bảo vật cấp quốc gia vậy đó. Ủy khuất ba ba. Diệp Già Lam đứng dậy: "Tôi lại qua xem thử xem." Phòng bệnh 301, Hứa Luyến ôm cánh tay cùng Vân Hoan trừng mắt nhìn nhau hơn mười phút. Mãi đến khi Diệp Già Lam gõ cửa, cô bé kia cuối cùng mới chuyển mắt đi, mở miệng một câu lại như tiếng sấm sét: "Bác sĩ Diệp, bạch mã vương tử của em tới rồi." "......" Vẻ mặt Diệp Già Lam thiếu chút nữa không khống chế nổi. "Chị dẫn em đi gặp anh ấy, em sẽ lập tức uống thuốc." Cô nàng cũng chỉ nói điều kiện với mình Diệp Già Lam. Diệp Già Lam và Hứa Luyến liếc nhau, "Em uống thuốc trước rồi chị đưa em đi gặp anh ta." Công chúa quay đầu nhìn, hừ một tiếng. Cô nàng đã hóa trang cẩn thận lại rồi, thay một bộ váy màu hồng phấn nho nhỏ, trên eo lại thắt cái nơ bướm to to, giống hết một Lolita từ trong tranh bước ra. Nếu không phải tinh thần không bình thường lắm, ngược lại cũng giống một công chúa thật đấy chứ. Diệp Già Lam nhìn cô nàng chằm chằm nửa giây, sau đó quay đầu hỏi Hứa Luyến: "Cơm ăn chưa?" "Một ngày rồi chưa ăn." Vì thế cô lại chuyển mắt quay lại: "Ăn cơm trước đã" Cô bé con vẻ mặt ủy khuất, nhưng vì bạch mã vương tử mình, vẫn ngoan ngoãn chịu đi ăn cơm. Hứa Luyến nhân cơ hội cọ đến cạnh cửa, nhẹ nhàng huých một cái lên cánh tay cô: "Vụ xem mắt thế nào?" Bận cả một buổi trưa, đến tận khi tan tầm mới nhớ tới một vụ này nữa Còn có thể thế nào, Diệp Già Lam cúi đầu nhìn đôi giày trắng của mình "Thì cứ vậy đó." "Có đẹp giai không?" "Cũng được."