Về đến nhà đã là 3h sáng. Tô Kiều vừa vào nhà liền nói với Tần Hiển: “Anh đi tắm trước đi, em nấu cho anh cái gì nhé, ăn xong liền ngủ một giấc thật ngon.” Cô đổi giày, tiện tay để chìa khóa lên trên tủ giày, vừa nói vừa đi lên lầu, “Em lên trước giúp anh xả nước vào bồn nhé, anh đóng cửa xong thì lên luôn.” Tần Hiển ừ, đóng cửa, đổi giày vào nhà. Anh chưa hề nghĩ tới sẽ quay trở lại nơi này, anh tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại Tô Kiều nữa. Tần Hiển cởi áo khoác, ném lên sofa, trong túi quần lấy ra một bao thuốc, thả mình vào ghế, rút một cây đưa lên miệng. Liên tục làm việc suốt thời gian dài, cơ hồ mỗi ngày đều chỉ ngủ trung bình 2 tiếng đến 3 tiếng khiến Tần Hiển thật sự mệt mỏi. Nhưng anh chấp nhận, chấp nhận bận rộn như vậy để quên đi một số chuyện. Thể xác và tinh thần phải làm việc kiệt sức khiến anh có thể vơi bớt sự thống khổ trong lòng. Anh với lấy bật lửa, châm thuốc. Anh hơi cong lưng, ngồi trên salon, tay phải tùy ý khoác lên đầu gối, giữa ngón tay khói thuốc nhẹ nhàng tỏa ra trong không khí. Đôi mắt nhìn chằm chằm cái cốc trên bàn trà, một chiếc cốc màu hồng, phía trên khắc một cành đào, hình khắc xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng với chiếc cốc xanh của anh, chính là một đôi cốc tình nhân. Sinh nhật năm đó, Tô Kiều tại tiệm gốm đã chính tay làm cho anh. Ánh mắt của anh có chút thất thần, lần trước tới đây cũng không thấy cái cốc này. Anh khi ấy có tìm, nhưng không thấy, tưởng rằng cô đã sớm vất đi. Tô Kiều từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tần Hiển ngồi ở ghế salon hút thuốc. Cô không khỏi nhíu mày, “Anh không lên à?” Cô đi đến trước mặt Tần Hiển, đưa tay lấy điếu thuốc anh đang hút dở, dụi vào gạt tàn. “Nước đã nóng rồi đó, anh tranh thủ thời gian…” Tô Kiều đưa tay kéo Tần Hiển, lại bị anh kéo mạnh vào lòng. Mũi Tô Kiều đập vào vòm ngực ấm áp của Tần Hiển, cô vô thức chống tay lên bả vai anh, muốn đứng lên. “Đừng nhúc nhích.” Tần Hiển ôm chặt eo cô, sắc mặt nặng nề, nhìn chằm chằm cô, ngữ khí không cho từ chối. Tô Kiều sửng sốt một chút, nhìn vào mắt anh. Vẫn là đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như mặt hồ thu, anh cũng nhìn cô, trầm giọng nói: “Ngồi xuống.” Tô Kiều lần đầu tiên thấy Tần Hiển có bộ dạng này, cường ngạnh đến độ không cho đối phương cự tuyệt. Cô mấp máy môi, ngồi im trên đùi anh. Tần Hiển không biểu lộ gì, chỉ một đôi mắt nặng nề nhìn cô chăm chú. Đôi mắt kia đen nhánh, sâu không thấy đáy. Cô nhìn anh, không biết anh đang suy nghĩ gì. “Tần Hiển…” “Lần trước anh tới, em giấu nó đi rồi?” Tần Hiển bỗng mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi. Tô Kiều nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì?” Tần Hiển nhìn cô chăm chú, giọng anh rất trầm, “Cái cốc, năm đó em làm cho anh.” Tô Kiều lập tức giật mình, gật đầu ừ một tiếng. Cô bình thường đều dùng cái cốc kia, đêm Tần Hiển đến, cô liền cất đi. Tần Hiển nhìn cô chăm chú một lát, nói: “Tài giấu người của em không tệ, giấu đồ lại càng không tệ.” Tô Kiều không khỏi cười, tay đè lên bả vai Tần Hiển, “Đã muộn rồi, anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ đi.” Nói xong, chống bả vai anh đứng lên. Tần Hiển lại giữ chặt eo cô, không cho cô động đậy. Tô Kiều ngồi trên đùi Tần Hiển, tư thế quả thật có chút ám muội, anh lại đột ngột giữ chặt, kéo cô gần sát mình. Tô Kiều chống tay vào bả vai anh, không dám tiến gần hơn, “Tần Hiển anh nên đi nghỉ thôi.” Tần Hiển nhìn vào mắt cô thật sâu, trong con ngươi như có đốm lửa bập bùng. Tô Kiều nhếch môi, nhìn anh, nhỏ nhẹ nói: “Bạn của anh nói anh đã lâu không nghỉ ngơi rồi, có phải anh không muốn sống nữa không?” Khóe miệng Tần Hiển bỗng câu lên một nụ cười vui vẻ, hỏi cô, “Em đau lòng sao?” Tô Kiều chống bả vai anh, đứng lên: “Không, em chỉ không muốn lương tâm cắn rứt thôi.” Cô nói, rồi quay đầu đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Nếu không muốn ăn, thì tắm rửa đi, rồi đi ngủ.” Tần Hiển nhìn bóng lưng cô, nhìn cô đi lên lầu, nhìn cô đi về phòng, nhìn cô mở cửa phòng... “Tô Kiều.” Tô Kiều tay nắm chốt cửa, vừa định đi vào thì nghe thấy thanh âm Tần Hiển vọng đến. Cô quay đầu, anh vẫn đang nằm trên salon, nhìn cô. “Sao thế?” Tần Hiển nhìn cô chằm chằm một lúc, thật lâu, rốt cục cười, “Ngày mai gặp.” Tô Kiều cong môi, “Ừm, mai gặp lại.” Mấy ngày liên tiếp thống khổ cùng khối lượng công việc chồng chất dồn dập đích thực khiến thân thể Tần Hiển kiệt sức, đến mức khi tinh thần vừa được buông lỏng, anh liền đổ bệnh không dậy được. Hôm sau Tô Kiều thức dậy làm điểm tâm, xong xuôi cô mở sách ra đọc, muốn chờ Tần Hiển xuống cùng ăn, kết quả chờ đến 9h vẫn chưa thấy anh thức dậy. Cô do dự có nên gọi anh hay không, sợ anh quá mệt mỏi,cho nên muốn để anh ngủ thêm. Thế là đợi thêm 1 tiếng nữa, điểm tâm đã hâm nóng 3 lần, rốt cuộc nhịn không được lên lầu gọi anh. Cô vặn nắm đấm cửa, cửa không khóa. Cô đẩy cửa, từ từ thò đầu vào phòng: “Tần Hiển, dậy ăn sáng thôi.” Trong phòng an tĩnh không một âm thanh. Tần Hiển không đáp lại. “Tần Hiển?” Tô Kiều lại gọi anh mấy tiếng, vẫn không có lời đáp lại. Nôi tâm nàng bỗng chốc nghẹn lại, lập tức đẩy cửa đi vào, “Tần Hiển, anh sao thế?” Tần Hiển mặt hướng về phía cửa sổ, cô ngồi ở mép giường, vội vàng sờ trán anh. Cả người Tần Hiển nóng hầm hập, dọa đến độ lập tức rút tay về, quay người nhanh chóng chạy xuống lầu. Tô Kiều gấp đến độ rối tung lên, chạy xuống dưới lầu, đem hòm thuốc toàn bộ đổ ra. Hòm thuốc là Tô Dương chuẩn bị cho cô, vì thân thể Tô Kiều không được tốt lắm. Tô Dương lấy từ bệnh viện về rất nhiều loại thuốc, có cảm mạo, có đau dạ dày, có đau đầu, đau bụng kinh, thuốc cầm máu, trị thương,…v…v cái gì cũng có. Bởi vì nhiều loại, Tô Kiều lại đang sốt ruột, đến mức tìm kiếm nửa ngày mà vẫn không tìm thấy thuốc hạ sốt. Tần Hiển đang mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy dưới lầu có tiếng va đập mạnh. Anh chống tay ngồi dậy, vô ý thức đưa tay ngăn trở đôi mắt. Anh cau mày, đầu đau kịch liệt. Trên thực tế, sau lần đi khảo sát khu trượt tuyết trở về anh đã bị cảm. Sau đó đại khái là không nghỉ ngơi tốt lại làm việc quá sức nên bị ốm nặng. Dưới lầu một trận ồn ào, anh chậm rãi đứng dậy, từ từ đi xuống cầu thang, liếc mắt thấy Tô Kiều đang ngồi xổm bên cạnh bàn trà, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó. “Em đang làm gì vậy?” Sau lưng truyền đến thanh âm trầm ấm, Tô Kiều khẽ giật mình, bỗng nhiên quay đầu. Tần Hiển đang đứng trên bậc thang, nhìn cô. Tô Kiều: “Sao anh lại xuống đây.” Tần Hiển ừ một tiếng, “Nghe thấy có tiếng va đập, xuống nhìn xem.” Anh phát sốt, lại vừa mới tỉnh, thanh âm có chút khàn khàn. Tô Kiều á một tiếng, gật đầu nói: “Cái hòm thuốc rơi xuống.” Tần Hiển đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, vô thức lấy gói thuốc lá trên bàn. Tô Kiều nhanh hơn anh một bước, đưa tay đoạt lại, thuận tay ném vào thùng rác. Tần Hiển ngước mắt, nhìn cô chằm chằm. Tô Kiều từ dưới đất cầm hai vỉ thuốc đưa cho anh, “Thuốc đau đầu.” Rồi cô nhanh nhẹn quay sang khay trà, rót cho anh cốc nước, “Uống thuốc đi.” Đột nhiên nhớ đến cái gì, cô ngẩng đầu nhìn Tần Hiển: “Anh phải ăn chút gì trước mới uống thuốc được, bụng đói uống thuốc hại dạ dày lắm.” “Anh chờ chút, phải ăn chút đồ trước.” Tô Kiều tự nói, tự trả lời, để ly nước xuống hướng phòng bếp đi tới. May mắn buổi sáng Tô Kiều có nấu ít cháo, Tần Hiển mặc dù không có khẩu vị, nhưng ít nhiều vẫn ăn một chút. Uống thuốc xong liền lên lầu đi ngủ. Lúc Tần Hiển ngủ, Tô Kiều ra khỏi nhà, đi siêu thị mua đồ. Tần Hiển rất kén ăn, cái gì cũng không ăn, đi qua lại siêu thị hai ba vòng, nhưng cũng không mua được cái gì. Cô nhớ Tần Hiển thích ăn cá, mua hai cái đầu cá, dự định làm cá hấp cho anh. Khi về đến nhà, Tần Hiển đã không còn ở đây. Tần Hiển để lại một tờ giấy note trên bàn trà cho cô, “Anh đến công ty, tối sẽ về.” Là nét chữ của Tần Hiển, cứng cáp, hữu lực, nét chữ vuông vắn, nhưng vẫn không mất nét phóng khoáng. Tô Kiều nhìn tờ giấy không tự chủ được cong môi cười, Tối sẽ về. Mấy chữ mà ấm áp đến tận tim. Căn phòng này, nhiều năm như vậy đều là một mình cô, hiện tại có người nói với cô, tối sẽ về. Chỉ nhìn mấy chữ này, chỉ cảm thấy mĩ mãn hạnh phúc. Cô nhìn xuống dưới, tờ giấy phía dưới có lưu lại số điện thoại của Tần Hiển. Số điện thoại quen thuộc đến độ Tô Kiều có thể đọc ngược đọc xuôi làu làu như nước chảy. Đoạn thời gian hai người xa nhau, mỗi giờ mỗi phút cô đều muốn gọi điện cho anh, vô số lần bấm dãy số này, cũng vô số lần thu hồi lại. Thời gian cô trốn trong thôn nhỏ, mỗi ngày nhìn dòng số này đều rớt nước mắt. Cô nhớ anh, càng nhớ anh bao nhiêu cô càng hiểu rõ mình không xứng với anh bấy nhiêu. Cô không thể làm chậm trễ đời anh nữa, buông tay để anh đến với người tốt hơn. Về sau cô đổi số, không lưu số di động của Tần Hiển nữa. Nhưng dãy số kia, dù bao nhiêu năm như vậy cô vẫn một mực nhớ kỹ. Cô nghĩ Tần Hiển đã sớm đổi số, lại không nghĩ rằng anh vẫn giữ nguyên số điện thoại cũ. Cô nhìn chằm chằm vào dòng số điện thoại trên giấy đến xuất thần. Nhiều năm như vậy anh vẫn không đổi số, là sợ cô muốn tìm anh, lại không tìm thấy sao? Tô Kiều không khỏi nhấp môi dưới, lại mở miệng. Đem cất tờ giấy nhớ gọn gàng, rồi đứng dậy đem đồ ăn xách vào bếp. … Tô Kiều thu dọn nhà cửa một lát, giữa trưa Chu Lẫm gọi điện thoại đến, kêu cô cùng đi ăn cơm. Cô nghĩ tình hình của cô và Tần Hiển nên nói cho họ biết, thế là đổi quần áo đi ra ngoài. Chu Lẫm đứng dưới lầu đợi cô, dựa vào cửa xe cúi đầu gửi tin nhắn. Tô Kiều đi về phía hắn, hai tay đút túi áo khoác, vui vẻ nói: “Nhị thiếu gia công vụ bận rộn.” Tháng ba trời vẫn có chút lạnh, gió thổi rì rào. “Chà chà, hôm nay tâm tình bà chủ Tô không tệ nha.” Tô Kiều tâm tình lúc này hoàn toàn tốt, giữa hai lông mày không giấu nổi ý cười. “Cũng không tệ lắm.” Cô đáp lại, khom người trèo lên xe. Chu Lẫm chọt chọt lông mày, vô thức nhìn lên trời. Hôm nay mặt trời mọc phía tây hay sao? Lên xe, tra chìa khóa vào ổ, hắn thắc mắc, “Hôm nay cô trúng số hay sao, mấy trăm năm chưa gặp qua cô vui vẻ như vậy.” Tô Kiều dựa vào cửa xe, chống đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi rạng rỡ, nửa ngày nói: “Là chuyện vui.” Chu Lẫm lái xe, vừa đi vừa suy nghĩ, hắn biết Tô Kiều cũng đã mấy năm, nhưng chưa từng thấy cô vui vẻ như vậy, trước giờ chỉ mãi mãi một bộ dạng lãnh đạm, cười cũng như không, ý cười nhan nhạt không lan đến đáy mắt. Có lẽ Chu Lẫm ở bên cô đã lâu, hiểu cô, cũng chứng kiến những thăng trầm của cuộc đời Tô Kiều nên hắn cảm thấy, dù đôi khi cô đang cười, nhưng ánh mắt kia lúc nào cũng tràn đầy bi thương. Rất hiếm khi thấy nụ cười chân thực này của cô, Chu Lẫm hiếu kì hỏi: “Bật mí chút đi.” Tô Kiều kéo cửa kính xuống, gió lạnh ùa vào xe, khí trời lành lạnh, trong lành khiến cả người thư thái. Một lát sau, cô mới nói: “Tôi và Tần Hiển quay lại với nhau rồi.” Chu Lẫm vẫn nhìn thẳng phía trước, nửa ngày không nói chuyện. Tô Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?” Chu Lẫm nói: “Hợp tình hợp lý, việc có thể làm cô cao hứng quả thật không nhiều.” Tô Kiều nhìn chằm chằm Chu Lẫm, “Vậy anh không có lời nào muốn khuyên bảo tôi sao?” Chu Lẫm nghĩ ngợi một hồi, “Tư tâm của tôi đương nhiên là không quá tán thành việc cô và Tần Hiển về với nhau, dù sao nhà họ thành kiến với cô rất nặng nề, cô năm nay đã 28 tuổi, không giống trước kia, không có thêm 8 năm để trễ nải nữa đâu.” Tô Kiều ừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chu Lẫm đánh tay lái, dừng lại trước một đầu hẻm, lại tiếp tục nói: “Bất quá, lấy tâm trang gần nhất của cô mà nhìn nhận, về với nhau chưa chắc đã là chuyện xấu. Đời người dài bao nhiêu chứ, có đôi khi không nên quá kiềm chế mình, tùy tâm sở dục mà sống, vui vẻ tự tại lên, đừng chèn ép bản thân.” Tô Kiều gật đầu, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Lúc ăn cơm, Tô Kiều nhắn tin cho Tần Hiển, hỏi anh: [ Trong người khá hơn chút nào chưa? Còn sốt không? Có muốn đến bệnh viện khám qua không?] Tần Hiển vừa mở điện thoại, liền thấy tin nhắn của Tô Kiều, trong mắt không khỏi tràn ra ý cười, đi về hướng văn phòng, [Đã không sao rồi. Em đã ăn cơm chưa?] Tô Kiều: [Đang ăn] Tần Hiển: [Ăn một mình à?] Tô Kiều: [Đi ăn cùng Chu Lẫm] Bước chân Tần Hiển ngừng lại, nhìn chằm chằm màn hình, liếc dòng tin nhắn Tô Kiều mới gửi, sắc mặt trầm xuống mấy phần. Một lát sau, anh mới nhắn lại: [Buổi tối anh sẽ về sớm.] Tô Kiều nhận được tin nhắn, khóe miệng cong cong, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím: [Được, vậy em sẽ về sớm chút.] Tần Hiển trở lại văn phòng, nhận được tin nhắn mới yên tâm cất điện thoại vào túi, tiếp tục làm việc. Ăn cơm xong xuôi đã là hơn 1h chiều. Chu Lẫm hỏi cô muốn đi đâu, Tô Kiều thắt dây an toàn nói: “Về nhà.” Gió thổi hiu hiu, Tô Kiều hắt hơi một cái, cô nhanh chóng rụt cổ vào áo choàng, đóng cửa xe lại. Chu Lẫm lái xe trên đường, thấm thía nói: “Tôi nói cô đó, đừng suốt ngày ru rú trong nhà, đi ra ngoài rèn luyện thể thao đi, mới gần 30 cái tuổi đầu mà như lão bà 80, đã là giữa 3 rồi mà vẫn còn sợ lạnh.” Nói xong, nghĩ gì đó, hắn lại nhẹ nhàng: “Là di chứng bệnh tình khi đó, cô giữ gìn bản thân một chút.” Sắc mặt Tô Kiều bõng nhiên nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn Chu Lẫm, “Sự việc kia tuyệt đối không được cho Tần Hiển biết, nửa chữ cũng không.” Chu Lẫm: “Tôi đã rõ.” Hắn kín đáo ghé mắt nhìn lướt qua cổ tay trái của cô, cô tay mang một cái vòng bạc lớn. Hắn thu hồi ánh mắt, đáy lòng nhẹ nhàng hít một hơi.