Trong căn phòng yên tĩnh, Tô Kiều ôm Tần Hiển thật lâu. Cả hai đều không nói gì. Tô Kiều nhón chân, ôm chặt cổ Tần Hiển, gối cằm lên bả vai rộng của anh. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào giá sách phía trước có chút thất thần. An tĩnh một lát, Tần Hiển nhẹ giọng nói: “Chuyện vừa rồi, em không cần để ở trong lòng.” Tô Kiều sửng sốt một chút, sau đó cô mới nhớ tới anh nói về việc vừa rồi ở dưới phòng khách mấy người bạn kia hỏi cô về chuyện đi học. Cô lắc đầu: “Tôi không hề để trong lòng.” Cô đích thực không đi học. Tần Hiển trầm mặc mấy giây, lại hỏi: “Có muốn xuống dưới chơi chút nữa không?” “Không. Tôi muốn ngủ.” Tô Kiều rời vòng ôm của Tần Hiển, nhìn anh cười: “Cậu xuống dưới chơi với các bạn đi, tôi muốn ngủ một lát.” Tần Hiển không muốn ép cô, nói: “Không thoải mái thì gọi tôi, tôi ở ngay dưới nhà.” Tô Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.” Tô Kiều leo lên giường, nằm xuống, kéo chăn choàng kín đầu. Tần Hiển đứng ở bên giường, nhìn cô. Đèn ngủ đầu giường tỏa ra ánh sáng màu cam dìu dịu, khiến không khí trong phòng phủ thêm 1 tầng mềm mại, nhu hòa. Tô Kiều ló đầu khỏi chăn, nhìn Tần Hiển, “Cậu còn không đi xuống?” Tần Hiển nhìn cô chằm chằm, nói: “Em không còn lời gì muốn nói với tôi à?” Tô Kiều sửng sốt. Nụ hôn vừa rồi, quả thật có chút bất ngờ, lời tỏ tình lúc ấy cũng đến quá đỗi đột ngột. Nhưng rõ ràng, Tần Hiển cũng có thứ cảm xúc đặc biệt đó với cô. Tô Kiều nghĩ, đại khái Tần Hiển muốn cô xác nhận lại quan hệ của hai người. Nhưng quả thật hiện tai cô không đang xấu hổ, không biết phải nói thế nào. Tô Kiều cũng ý thức được vừa rồi mình có hơi xúc động. Cô bị sự ôn nhu của Tần Hiển làm mê muội đến mức đánh mất cả lý trí. “Không muốn nói gì với tôi sao?” Tần Hiền đại khái là chờ ai đó giả chết trong chăn một lúc lâu mà vẫn không có được đáp án mình muốn, nên nhắc lại lần nữa. Tô Kiều nhìn anh, nháy nháy đôi mắt: “Lời gì?” Ánh đèn màu cam đầu giường vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, dịu dàng. Tần Hiền tiến lại gần đầu giường, nhìn kĩ gương mặt Tô Kiều. Trên mặt anh không có biểu lộ gì, cũng không nói gì, chỉ có đôi mắt thâm thúy, phảng phất muốn nhìn thấu trái tim cô. Tô Kiều chột dạ, đưa tay chỉ về phía đèn ngủ đầu giường, nói với Tần Hiển: “Cậu giúp tôi tắt đèn đi, uống thuốc xong tôi buồn ngủ quá.” Cô cố ý nói lảng sang chuyện khác, Tần Hiển làm sao lại không nhận ra. Anh nhìn cô chằm chằm một lát, một lúc sau, rốt cục anh cũng chịu dời ánh mắt, đi đến đầu giường, cúi người tắt đèn ngủ. “Két” một tiếng, trong phòng nháy mắt một mảng đen kịt. Trong bóng đêm tĩnh lặng, Tần Hiển lặng lẽ nhìn Tô Kiều, thấp giọng nói: “Em ngủ đi, có việc gì cứ gọi tôi.” Tô Kiều ừ một tiếng, kéo chăn trùm kín đầu, giọng buồn buồn đáp: “Được.” Tần Hiển lại nhìn cô một chút, rồi mới quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Kiều. Cô nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đầu, ngẩn người. … Tần Hiển từ trên tầng 2 đi xuống, mấy người Lương Dật, Vương Húc vẫn đang mải mê chơi bài. Thấy Tần Hiển đi xuống, Vương Húc hỏi: “Sao rồi? Tô tỷ không sao chứ?” Tần Hiển ừ một tiếng, “Uống thuốc xong ngủ rồi.” “Vừa rồi không phải vẫn rất tốt sao, đột nhiên lại bệnh.” Lâm Na nhịn không được phàn nàn, Tần Hiển đi xuống lầu, nghe thấy lời này, đưa mắt nhìn cô ta một cái. Thái độ Tần Hiển rất lạnh lùng, Lâm Na có chút sợ anh, cúi đầu xuống, nhỏ giọng lầm bầm, “Đúng thế mà.” Vương Húc nhìn Lâm Na, nhỏ giọng nói: “Cậu bớt cà khịa đi.” Lại ngẩng đầu nói với Tần Hiển: “A Hiển đánh bài tiếp chứ.” Tần Hiển nói: “Các cậu cứ chơi đi, tôi ra bên ngoài một lát.” Tần Hiển ra bên ngoài châm một điếu thuốc, lười nhác tựa vào cây cột lớn ở hành lang, thong thả nhả từng làn khói thuốc nhè nhẹ. Bên ngoài tuyết rơi tự bao giờ. Anh lơ đễnh nhìn tuyết bay bay trong làn gió buốt rì rào, phủ từng lớp trắng xóa lên cả tòa nhà, trong đầu toàn là nụ hôn ngọt ngào kia. Trên đầu lưỡi vẫn còn đọng hương vị thuốc Đông y nồng đậm đến mùi khói thuốc cũng không át đi được. Vừa rồi, khi Tô Kiều hôn anh, tựa như là đang trả thù anh vì bắt cô uống thuốc Đông y đắng ngắt mà cô ghét, điệu bộ như muốn đem hết hương vị khó chịu đó đẩy toàn bộ sang cho anh. Anh cúi đầu dụi tàn thuốc, không khỏi buồn cười hành động trẻ con này. Nhưng rất nhanh lại nghĩ đến kẻ vô tâm nào đó cố ý tránh né, không xác minh lại quan hệ của bọn họ, anh lại thấy hơi bực bội. … Vương Húc cùng đám thanh niên ở nhà Tần Hiển chơi suốt đêm, hôm sau lại muốn ở lại đây ăn sáng. Kết quả Vương Húc chạy vào nhà bếp tìm kiếm, sủi cảo tối hôm trước nấu không còn, trong tủ lạnh thì trống rỗng, cái gì cũng không có. Chơi suốt một đêm, ai cũng vừa đói, vừa mệt thế là cả bọn quyết định ra ngoài ăn. Thời điểm rời đi, Lâm Na hỏi Tần Hiển: “A Hiển, cậu đi ăn cùng chúng mình chứ?” Tần Hiển đang trong bếp pha thuốc cho Tô Kiều, nghe vậy đáp: “Tí nữa tôi mới đi, các cậu đi trước đi.” Nói rồi, anh bưng chén thuốc từ phòng bếp ra, đi thẳng lên lầu. Lâm Na đi theo anh, “Cậu muốn chờ cái người tên Tô Kiều kia? Cậu đừng tiếp xúc với cô ta quá nhiều, chúng ta đều sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, tránh xa cái người xuất thân phức tạp như cô ta một chút.” Tần Hiển dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô. Sắc mặt anh đặc biệt khó chịu, nói: “Tôi kết giao với ai là chuyện của tôi, không cần cậu quản. Cậu cũng không có quyền quản.” Lâm Na sững sờ: “Mình chỉ là…” “Đi nào. Đi ăn sáng với mọi người thôi.” Mắt thấy Tần Hiển sắp nổi giận, Vương Húc tranh thủ thời gian chạy tới kéo tay Lâm Na rời đi. “Anh, chúng em đi trước đây.” Lương Dật thay xong giày, quay đầu chào Tần Hiển. Tần Hiển ừ một tiếng, bưng thuốc lên lầu. Mấy người rời đi, trong căn nhà lớn như vậy bỗng chốc chỉ còn lại Tần Hiển và Tô Kiều. Tần Hiển bưng thuốc đến cửa phòng Tô Kiều, gõ cửa: “Dậy chưa?” Tô Kiều sớm đã thức giấc, nói thật, cô một đêm không ngủ. “Đợi một lát.” Cô đổi một chiếc áo trắng, cùng quần jean, sau đó mới đi dép, chạy đến mở cửa cho Tần Hiển. Mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng vì quá bối rối một đêm trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường khiến giờ phút này đầu tóc cô rối bù. Tần Hiển liếc nhìn Tô Kiều, sửng sốt một chút, sau đó liền cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Em ngủ kiểu gì mà tóc tai toán loạn thành dạng này?” Vừa nói, vừa đi vào phòng. Tô Kiều tùy tiện đưa tay chải chải tóc, nói: “Tôi mới dậy còn chưa kịp chải.” Tần Hiển đặt tay lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Còn sốt sao?” Thân thể Tô Kiều cứng đờ, sau đó kéo tay Tần Hiền xuống, đáp: “Đã hết sốt rồi.” Tần Hiển bưng bát thuốc còn nóng đưa cho cô, “Lại uống thêm một liều nữa, cho dứt điểm.” Thuốc Đông y này căn bản không phải thuốc chữa bệnh mà là muốn lấy mạng người, lông mày Tô Kiều lập tức nhíu lại, từ chối “Hiện tại tôi đã khỏe rồi.” Nói xong, liền hướng phía nhà tắm định trốn, “Cậu chờ tôi dưới nhà, tôi sửa soạn một chút, chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Tô Kiều chạy vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại. Tần Hiển nhìn bộ dáng chạy trối chết của cô không khỏi buồn cười. Cúi đầu nhìn chén thuốc đen sì, đặc quánh, trầm mặc một lát rồi đi ra ngoài. Tô Kiều rửa mặt, chải đầu, thay quần áo xong đã hơn 9h. Tần Hiển đợi cô dưới nhà, thuận tiện giải hai cái đề. Hôm nay Tô Kiều mặc một chiếc áo lông dài màu đen, tóc vấn cao, cổ quấn một chiếc khăn màu xám khói. Cô xuống lầu thấy Tần Hiển đang ngồi trên salon, trên bàn mở vài cuốn sách, anh cầm bút chăm chú viết viết gì đó. Cô đi qua, ngồi xổm bên bàn trà, nhìn xuống. Tần Hiển ngước mắt, “Em hiểu sao?” Tô Kiều lắc đầu: “Không hiểu.” Là đại số. Cô đứng lên, quay người đi ra ngoài, thanh âm nhẹ nhàng vọng lại, “Tôi chỉ học đến sơ trung.” Ngừng lại, một âm thanh giễu cợt vang lên, “Nhưng mà kiến thức sơ trung cũng quên gần hết rồi.” Sắp sang năm mới, phía ngoài khu nhà có rất ít quán ăn mở cửa, Tô Kiều và Tần Hiển đi từ biệt thư đi ra, quốc bộ mười mấy phút, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bánh bao. Chủ tiệm là một đôi vợ chồng già, trong tiệm bày trí cũng không tệ, khách đến ăn khá đông, không dễ tìm được chỗ trống. Tô Kiều còn đang đứng ở cửa, quay trái quay phải tìm chỗ trống, Tần Hiển đã kéo tay cô, “Ngồi bên này.” Bên trong đã hết bàn, nhưng bên ngoài còn chỗ. Tần Hiển kéo tay cô về phía bàn trống. Bên ngoài gió lạnh run, Tô Kiều đút tay thật sâu vào áo khoác, hai chân giậm lên giậm xuống cho đỡ lạnh. “Lạnh không?” Mũi Tô Kiều đỏ hồng như thỏ, trợn mắt nhìn Tần Hiển nói: “Cậu nói xem có lạnh không?” Tần Hiển cười, quay đầu gọi ông chủ mang lên hai bát sữa đậu nành nóng. Lại quay sang hỏi Tô Kiều: “Muốn ăn gì?” Tô Kiều đáp: “Màn thầu.” Hai bát sữa đậu nành nóng và bốn cái màn thầu nóng hổi được bưng lên nhanh chóng. Tô Kiều không đói lắm, sau khi uống hết bát sữa đậu và ăn một cái màn thầu thì đã no. Ăn xong đã là 10h, hai người tản bộ một chút. Đi được một đoạn, Tần Hiển mở miệng nói: “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?” Tô Kiều vẫn đút hai tay trong túi áo, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Nghe anh nói vậy, đôi mắt hấp háy một cái, cô đáp: “Lạnh lắm.” Cô cảm thấy Tần Hiển muốn hẹn hò với cô. Tần Hiển ngơ ngác trong thoáng chốc, sau đó gật đầu. Một lát sau nói: “Vậy đi mua thức ăn, đến trưa chúng ta cùng ăn ở nhà, em thích…” “Tần Hiển.” Tần Hiển chưa nói hết câu, Tô Kiều bỗng nghiêng đầu, đánh gãy lời anh. Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh. Tần Hiển thần sắc bình tĩnh đáp, “Ừm?” Tô Kiều cắn răng, rốt cục đem những điều nhẫn nhịn thật lâu nói ra, “Tối hôm qua tôi có uống chút rượu, cho nên…” Tần Hiển nhìn thẳng cô, sắc mặt đã có chút khó coi. Tô Kiều vô thức siết chặt nắm tay, dồn hết dũng khí nói tiếp: “…Cậu hãy coi như tôi say rượu mất lý trí đi, hai chúng ta…” “Tô Kiều, em bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Kiều khẽ giật mình, lẳng lặng nhìn anh. Tần Hiển trầm mặt, chất vấn cô: “Chơi rất vui sao?” “…” Tô kiều nhìn anh, chột dạ không cách nào nói lại được. Tần Hiển nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng cười lạnh một tiếng, quay người đi. Tần Hiển quay về hướng nhà đi thẳng, Tô Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng anh, đứng yên một lát, lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, cuối cùng yên lặng đi theo sau. Chính cô đuối lý, không biết phải nói gì. Về đến nhà, Tần Hiển đi thẳng lên lầu, một câu cũng không nói với cô, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Tô Kiều đi theo sau anh, nghĩ cùng anh nói chuyện cho rõ ràng, kết quả “Phanh” một tiếng cửa đóng ập lại. Tô Kiều theo sau, xém chút bị cửa đâm trúng mũi, dọa đến chấn động, bật thốt mắng lên một câu: “Mẹ nó, suýt thì đụng trúng rồi.” Cánh cửa im lìm không nhúc nhích, bên trong một tiếng động cũng không có. Tô Kiều cảm thấy lần này cô thực sự đã làm Tần Hiển tức chết. Cô đứng sát lại cửa, chậm rãi điều hòa cảm xúc của bản thân. Cách một cánh cửa, cô dán trán vào cánh cửa gỗ im lìm, từ tốn nói: “Tần Hiền, cậu không biết rõ tôi, tôi cái gì cũng không biết, thời gian dài, rồi cậu cũng sẽ chán ghét tôi thôi.”