Đông Phương Tầm Mỹ Kí

Chương 17 : Tâm ma

Sáng sớm hôm sau , trong kí túc xá số bảy “ Uy , mặt trời đã lên đến mông ngươi rồi , có dậy hay không ?” Một giọng nói thanh thúy truyền vào tai Đường Miên Phong . “ Mụ mụ , để ta ngủ lát nữa “ Đường Miên Phong vẫn mơ hồ đáp “ Ai là mụ mụ của ngươi , mau đứng dậy nhanh lên , hôm nay ta và ngươi còn phải quét dọn hoa viên nữa đó.” Giọng nói tăng thêm vài phần tức giận Nghe nói vậy , Đường Miên Phong lập tức mở hai mắt ra , dọa người đứng bên giường hắn giật thót . Nhìn bên giường Tiểu Vũ , Đường Miên Phong bỗng nhiên thổn thức “ Phải rồi , đây không còn là Trái Đất nữa , đây là Đấu La Đại Lục . Bất tri bất giác , ta đã ở đây hơn 6 năm rồi “ Hắn lâm vào kí ức khi còn 10 tuổi , hắn nhớ về gia đình , về song thân của hắn . Thấy Đường Miên Phong thừ người ra , Tiểu Vũ chỉ vào mặt hắn , tăng thêm vài phần âm lượng “ Này , ngươi có nghe ta nói không thế “ Bỗng nhiên , nàng thấy từ khóe mắt Đường Miên Phong , rơi xuống một giọt lệ “ Ngươi khóc ? “ Tiểu Vũ run rẩy khỏi “Ta khóc ? “ Đường Miên Phong nhìn giọt nước mắt rơi xuống , thì thào nói “ Xin lỗi , ta cũng không cố ý đối với ngươi hung như vậy , ngươi đừng khóc được không ? “ Tiểu Vũ giọng hơi run run , hai mắt đỏ lên , nhìn Đường Miên Phong nói . Nhìn thân hình non nớt trước mắt , Đường Miên Phong mạc danh một trận ấm áp cùng cảm động , ánh mắt của hắn không còn mê mang nữa mà trở nên kiên định “ Đúng rồi , ta không còn là ta trước kia nữa , ta bây giờ là Đường Miên Phong , đệ đệ của Đường Tam , con trai của Phong hào đấu la – Đường Hạo “ Đột nhiên hắn như cởi ra một đạo xiềng xích vô hình , cả người khí chất càng thêm tự tin hơn “ Chúc mừng ký chủ thuận lợi đối kháng tâm ma , khen thưởng hồn lực tăng một cấp “ Cả người Đường Miên Phong thần thanh khí sảng , lập tức mất đi vẻ buồn ngủ , thanh vào đó là nhẹ nhàng thanh thoát . “ Tâm ma ? Đột phá ? “ Cảm thụ trong người mình bàng bạc hồn lực , Đường Miên Phong đại hỉ . Nhưng hắn vẫn không quên hướng hệ thống đề ra nghi vấn “ Hệ thống , tâm ma là gì ? “ “ Nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma . Tâm ma quấy nhiễu , loại chuyện này được nghe rất nhiều , nhưng chuyện giải cứu thành công , lại nghe rất ít . Loại vật như tâm ma , giống như giòi trong xương , thật sự khó có thể rút ra .Hơn nữa, mấu chốt sau khi bị tâm ma xâm lấn, bản thân người tu hành không phát hiện ra, tính tình chỉ bất giác bắt đầu biến hóa, trở nên mất hết tính người, khát máu, cuối cùng hoàn toàn biến thành một người khác. Hoặc là nói, hoàn toàn biến thành một ma đầu . Chúc mừng ký chủ đã thoát khỏi tâm ma của mình “ Hệ thống truyền đến thanh âm lạnh băng Nghe hệ thống trả lời , Đường Miên Phong sau lưng đẫm mồ hôi lạnh , hắn không biết nếu mình nhập ma thì sau này Đường Tam sẽ ra sao , Tiểu Vũ sẽ ra sao nữa . Do đó , biết mình đã thoát khỏi tâm ma , sao hắn lại không cảm thấy đại hỉ cho được . Nhìn về bóng người xinh xắn trước mặt , khuôn mặt tái nhợt , hai mắt đỏ hoe lo lắng nhìn mình , dù còn nhỏ nhưng dáng dấp như vậy cũng khiến người ta mỹ mà sinh liên, trong lòng Đường Miên Phong chảy xuôi từng dòng nước ấm . Hắn khẽ cong người , ôm nàng vào lòng “ Cảm ơn ngươi , Tiểu Vũ “ Tiểu Vũ sững sờ , mặc kệ hắn ôm mình vào lòng . Đến khi phản ứng lại , nàng dùng dằng vài cái , gặp hắn ôm mình thật khẩn , không sao thoát ra được , cũng đành bỏ mặc , dựa vào lòng ngực cũng không rộng lớn nhưng cứng cỏi của hắn . Có lẽ trong lòng tiểu cô nương , cũng đã coi vị nam hài mà nàng có hảo cảm dù chỉ là mới gặp mặt chưa đến một ngày , là người thân thiết của mình rồi . Cả hai cứ vậy , không nói gì , gian phòng trở nên trầm mặc Một lúc sau , Tiểu Vũ dùng dằng , gõ mở hai cánh tay Đường Miên Phong “ Cái kia , ... ngươi ... chúng ta còn phải đi quét dọn hoa viên nữa “ Nàng thẹn thùng , quay đầu sang chỗ khác nói Đường Miên Phong nhìn ra nàng quẫn bách , cũng không trêu đùa nàng , nhìn xung quanh kí túc xá , hỏi “ Tam ca cùng mọi người đi đâu rồi “ “ Đường Tam hắn từ rất sớm đã rời khỏi rồi , nghe hắn nói là cùng Đại sư đi liệp sát hồn thú thu hoạch hồn hoàn . Còn mọi người thì cũng phải lên khóa . Ta và ngươi phải quét dọn hoa viên nên mới không cần “ Nghe Đường Miên Phong hỏi , Tiểu Vũ cũng rút đi trên mặt thẹn thùng đáp “ Vậy chúng ta đi thôi “ Đường Miên Phong lập tức đứng lên , dắt Tiểu Vũ chạy như bay về hướng hoa viên trường . “ Đi đâu ? “ Tiểu Vũ cũng để mặc hắn dắt tay , ngây thơ hỏi lại “ Dọn dẹp hoa viên trường “ Đường Miên Phong cũng không dừng lại mà tiếp tục vừa chạy vừa nói Dưới ánh nắng sớm , hai thân ảnh non nớt chạy như bay trên thao trường tạo nên một đạo mỹ lệ phong cảnh .