Trong sự chờ đợi của Đỗ Hoàn Nhi, đêm Trừ tịch – đêm 30 chậm rãi đến. Không biết có phải bị đứa nhỏ kia ảnh hưởng không, Trương Mạc và Đông Phương Bất Bại cũng bắt đầu chờ mong. Lễ mừng năm mới những năm trước kia, Trương Mạc bình thường đều không vui lắm. Bởi vì đó là dịp gia đình đoàn viên, tình cảnh một thân một mình như hắn lại càng buồn cười cùng đáng thương. Đông Phương Bất Bại lúc ở trên Hắc Mộc Nhai dù cũng giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường, nhưng bên người lại không có ai có thể nói chuyện cùng. “Dương Liên Đình” kia nói là phải về ăn mừng cùng người trong nhà mà hợp tình hợp lý bỏ lại y, mà ai lại không biết trong nhà hắn chỉ còn lại mấy người thiếp?! Hiện giờ có người này ở bên, Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy năm mới thật vui vẻ. “Tiên sinh, hôm qua Viên Vũ nói muốn tới đây ăn mừng năm mới. Có được không?” Mặt Đỗ Hoàn Nhi hồng lên, bộ dáng ngượng ngùng hỏi. Trương Mạc trong lòng thầm than ‘nữ đại bất trung lưu’, nói: “Đại bá có đồng ý không?” “Viên đại bá đi phương Bắc chưa về.” “Được rồi.” Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Phát hiện người kia đang trốn ở một nơi gần đó, Trương Mạc giả vờ như không biết, tiếp tục cười nói: “Tiểu Hoàn Nhi, về sau ngươi phải ăn mặc cẩn thận. Viên công tử kia ánh mắt thật cao, trong quá khứ gặp nhiều cô nương đều nổi tiếng là tuyệt sắc.” Viên Vũ đang trốn nóng nảy, thấy Trương Mạc xấu xa định nói thêm cái gì nữa liền vội vàng lộ mặt. “Trương Mạc ngươi thật tốt, thừa dịp ta không ở đây mà nói xấu ta.” Quay đầu nhìn Đỗ Hoàn Nhi nói, “Hoàn Nhi, ngươi đừng nghe hắn nói bừa.” “Vậy ngươi rốt cuộc đã gặp mỹ nữ chưa?” Đỗ Hoàn Nhi sắc bén bắt được bản chất vấn đề. “… Thật ra cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ vài lần mà thôi. Thuần túy thưởng thức, không có ý đồ bất lương nào.” Viên Vũ liếc nhìn Trương Mạc đang cười trộm, mỉm cười nói: “Không tin thì ngươi hỏi Trương Mạc đi, có một lần hắn cũng đi mà.” Trương Mạc chưa kịp phản ứng thì chợt nghe phía sau có tiếng, “Hắn cũng đi sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn Trương Mạc, ý trong mắt phi thường rõ ràng… Sao chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới vậy? Trán Trương Mạc hiện lên ba đường hắc tuyến, nói: “Khụ khụ, Đông Phương, trời hôm nay thật xanh.” Những người khác nhìn ánh trăng trên trời, yên lặng nghĩ có đầu óc của một số người mà người thường sẽ không lý giải được. Lúc này, Vương quản gia bước nhanh tới, thiếu niên đi theo phía sau không phải Hoắc Hạng thì còn có thể là ai? “Hắc hắc,” thấy mọi người đều nhìn hắn, Hoắc Hạng giải thích, “Theo ta thì cô đơn một mình sẽ khiến lễ mừng năm mới không có ý nghĩa.” Người cô đơn… Bị từ này chấn động, Trương Mạc do dự nói: “Sao lúc trước ta nghe nói thân thể Hoắc lão vẫn khỏe mà?” Hoắc Hạng kinh ngạc phản ứng lại, thiếu chút nữa ngất, “Phi phi! Tiên sinh ngài nói mấy điều may mắn được không, ta nói là ở Hàng Châu này chỉ có một mình ta thôi!” “Vậy thì mọi người cùng nhau ăn mừng đi.” Trương Mạc cầm tay Đông Phương Bất Bại, mỉm cười nói: “Nhưng cơm tất niên hôm nay cũng không phải là ăn mà không trả tiền đâu.” Sau khi phân việc thì Hoắc Hạng và Đỗ Thăng đi treo câu đối, Vương quản gia, Đỗ Hoàn Nhi cùng Viên Vũ đi chuẩn bị nguyên liệu làm vằn thắn, Trương Mạc và Đông Phương Bất Bại phụ trách treo đèn tường. “Đông Phương, chuyện Viên Vũ nói là lúc ta mới tới Hàng Châu, ta phải…” “Không cần giải thích,” Đông Phương Bất Bại mỉm cười hôn nhẹ hắn, nói, “Đã bên nhau lâu như vậy, ta còn không tin ngươi sao?” Trương Mạc cảm thấy ấm áp, nhìn trái phải không thấy ai liền dùng sức ôm Đông Phương Bất Bại. ...... Nhưng mà thật ra thì người này lúc trước có tận bảy, tám tiểu thiếp… Trương Mạc đột nhiên nhớ tới chi tiết này! Lập tức cảm thấy không hài lòng, cưới nhiều như vậy để làm gì? Còn có, nữ nhân mà Đông Phương coi trọng nhất định đều rất đẹp… Rốt cuộc đẹp đến mức nào… Đông Phương Bất Bại vốn đang an tâm hưởng thụ ôm ấp này đột nhiên cảm thấy lực Trương Mạc ôm y càng lúc càng mạnh, tuy rằng không đau nhưng cũng không thoải mái. “Mạc?” “Đông Phương, nguyên bản ngươi cưới nhiều hay ít người vậy?” “…” Đông Phương Bất Bại kinh ngạc mà lại có chút xấu hổ, người này… “Rất nhiều đúng không?” Thấy Đông Phương Bất Bại không trả lời, Trương Mạc có chút ủy khuất nhìn y, “Đẹp lắm sao?” “… Trời hôm nay thật xanh.” Học ngữ khí của Trương Mạc, Đông Phương Bất Bại cười rộ lên. Sau một lúc lâu Trương Mạc mới bình thường trở lại. Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ mặt hắn: “Tất cả đều là chuyện quá khứ. Sau đó có một lúc tính tình ta cổ quái liền giết hết các nàng. Kỳ thật cũng không nên đối xử như vậy với các nàng.” Nhớ lại bộ dáng các nàng đau khổ mà cầu xin y, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng. Lúc ấy chỉ cảm thấy các nàng sợ chết, hiện giờ ở bên người này mới nhận ra hóa ra sợ chết không phải là lý do duy nhất muốn sống. “Được rồi, nhanh treo đèn đi.” Đông Phương Bất Bại cầm lấy một cái đèn lồng, đang định dùng khinh công bay lên thì đột nhiên bị Trương Mạc túm lại. “Hôm nay không cần dùng khinh công, dùng cái này!” Đông Phương Bất Bại nhìn hướng mà ngón tay Trương Mạc chỉ liền thấy một cái thang gỗ dựa vào tường. Mọi người làm tốt công việc được phân công, làm xong thì tập hợp tại sảnh chính. Nhóm Đỗ Hoàn Nhi đang chờ ở đó, trên bàn không có sơn hào hải vị, thậm chí không có gì mà có thể ăn ngay. Hoắc Hạng vừa vào liền kinh ngạc kêu một tiếng: “Không phải chứ?!” “Sao lại không phải. Chính mình động thủ, cơm no áo ấm thôi.” Trương Mạc ném một đồng tiền lên bàn, tuyên bố: “Hôm nay mọi người cùng nhau làm vằn thắn!” Hết chương 42 P/S: Xin chào mọi người.