“Giáo chủ?” Thuộc hạ ở Hàng Châu đã đưa tin về báo nguyên nhân làm ăn không tốt chủ yếu là do mấy tửu lâu mới khai trương, Thính Phong các cũng coi như thuộc nhóm này. Hướng Vấn Thiên nhìn thư trong tay, đột nhiên thở dài một tiếng. Không bằng người ta nhưng cũng không đến nông nỗi không biết xấu hổ mà xé rách da mặt. “Đóng cửa mấy nhà điếm kia đi.” “Dạ,…” Thuộc hạ bẩm báo do dự, không biết có nên nói ra không. “Sao, còn gì cần hỏi sao?” “Không phải, nhưng Thượng Quan trưởng lão đã phái người đi gây sự.” “Sao?” Hướng Vấn Thiên sửng sốt một chút, lập tức vỗ ghế đứng lên. Thượng Quan Vân này thật sự không biết chính mình là ai! Người mà Thượng Quan Vân phái đi gây sự chia làm hai nhóm, một nhóm ở Phiêu Hương các còn nhóm còn lại đến Thính Phong các sau, chiến thuật sử mở giả chết. Trước tiên nói đến bên Trương Mạc. Chỉ đột nhiên thấy một người đang ngồi sùi bọt mép, những người khác cùng bàn không sốt ruột chạy đi tìm thầy thuốc mà là bắt đầu phá hoại bàn ghế ở đại sảnh. Trương Mạc biết đây là đến gây sự. Mọi người vốn đang ngồi ăn cơm liền miễn cường dời đi, Trương Mạc mỉm cười, tốt lắm. Cho người lặng lẽ đi đóng cửa chính, vây nhóm người này ở trong đại sảnh. Trương Mạc cùng phần lớn tiểu nhị của tửu lâu đứng ở lan can tầng hai, đợi đến lúc mấy người đang mải mê đạp phá đồ đạc nhận ra tình huống không đúng. “Các ngươi định làm gì! Đồ ăn có vấn đề còn không chạy nhanh xuống đây bồi tội!” Người cầm đầu hét lên. “Đúng vậy! Cái phá điếm này!” Mấy người phía sau phụ họa. “Ta định làm gì sao?” Trương Mạc cười lạnh nói, “Các ngươi lập tức sẽ biết.” Dứt lời liền dẫn đoàn người xoay người rời đi. Đồng thời, ở tầng dưới, mười mấy đại hán mặt không chút thay đổi đi ra. “Ta nghe nói có người không nghe lời.” Một đại hán cười cười với đám người kia, cười đến nỗi làm người ta chảy mồ hôi lạnh. Trong chốc lát, tiếng kêu rên vang vọng cả phòng. Nghe nói Thính Phong các không may mắn như vậy, đại sảnh tầng một bị đạp phá hết sạch. Nhưng chuyện này không liên quan tới Trương Mạc, hắn đương nhiên sẽ không quan tâm. Về đến nhà, Đông Phương Bất Bại đang ngồi bên cửa sổ, yên lặng nhìn cây liễu già bên ngoài.  Trương Mạc đi đến cửa sổ, mỉm cười nói: “Sao vậy? Giáo chủ đại nhân đang thương xuân buồn thu ở đây sao? Nhưng hình như ý thu bây giờ cũng chưa đến mùa a.” Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại vẫn thản nhiên, kéo kéo khóe miệng, nói: “Thương xuân buồn thu đều là chuyện của người đọc sách, người thô thiển như ta làm sao có thể làm được.” Trương Mạc giơ tay sờ sờ hai má Đông Phương Bất Bại, lại cúi xuống hôn một chút, “Không vui sao?” “Không có.” Đông Phương Bất Bại cầm tay Trương Mạc, liếc hắn một cái rồi giống như muốn nói cái gì nhưng lại không nói. Bị Trương Mạc kéo lên trên giường ngồi, Đông Phương Bất Bại tự giác dựa vào trong lồng ngực Trương Mạc. “Hôm nay có người đến gây sự ở tửu lâu.” “Sao?” “Đừng lo, đều xử lý tốt rồi.” “… Thật không?” “Không nói chuyện này nữa. Đông Phương, khi nào đến sinh nhật của ngươi?” “Không biết.” Đông Phương Bất Bại nghịch cổ áo Trương Mạc, không để ý trả lời. Trương Mạc lăng lăng, ôm Đông Phương Bất Bại chặt hơn một chút, nói: “Vậy chọn đêm Thất tịch làm ngày sinh nhật của ngươi được không?” “Sao?” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Trương Mạc, cười nói, “Được, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.” “Sao lại nói như vậy, nếu như ngươi không sinh ra thì ta làm sao bây giờ?” Không đợi Đông Phương Bất Bại trả lời, Trương Mạc đã oán hận cắn lên cổ y một cái. “Ngươi sao lại…?!” “Ta làm sao…” Trương Mạc cười, áp Đông Phương Bất Bại trên giường, dùng môi ngăn chặn lời kháng nghị chưa nói ra của y. ...... Một phen mây mưa đi qua, hai người tựa hồ đều đã ngủ. Lúc lâu sau, Đông Phương Bất Bại đột nhiên chậm rãi mở mắt. Y nghiêng đầu nhìn người đang hô hấp vững vàng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng biết ta không thích ngươi để ý người khác nhiều như vậy mà?” Người bên cạnh không có phản ứng như đã đoán trước, Đông Phương Bất Bại yên tâm mà đồng thời lại có chút thất vọng. Đợi y đã ngủ rồi, Trương Mạc mới mở hai mắt nhìn y. Người này, hóa ra là vì lý do này sao? Xem ra, kế hoạch của hắn phải làm trước tiên rồi. Gần đây Đỗ Thăng bề bộn nhiều việc, Đỗ Hoàn Nhi cũng không tốt hơn. Trương Mạc đã giao hết chuyện tình ở hàng rào phía Tây cho Đỗ Thăng, một ít quyết sách gì đó cũng bắt đầu dần dần để cho Đỗ Thăng đưa ra quyết định. Về phần tửu lâu ở hàng rào phía Bắc, nguyên bản Trương Mạc mỗi ngày đều đến, hiện tại đã bắt đầu ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng. Đỗ Hoàn Nhi chịu khổ sở, bị Trương Mạc “bức bách” học tập lễ nghi, hơn nữa còn bị bắt học một đống kỹ xảo kinh doanh nghe nói hữu dụng. Hơn nữa lần trước ngẫu nhiên làm “chủ trì” một lần, hiện tại nhiều lần đều là nàng dẫn chính. Tuy nói tình huống như vậy, Đỗ Hoàn Nhi cũng trưởng thành rất nhanh, cơ bản đã không nhìn ra bộ dáng ngây ngô nữa. Nhưng dù sao, người không ở vị trí này thì không hiểu khổ như nào. “Tiên sinh, vì sao ta nhất định phải học mấy thứ này?” “Không phải ngươi muốn học thêm sao?” “Ta chỉ là muốn giúp cha thôi.” “Đúng vậy.” Trương Mạc gật gật đầu, tiếp tục nói, “Nếu ngươi không học, Phiêu Hương lâu cũng sẽ dựa vào cha ngươi.” “… Tiên sinh phải rời khỏi nơi này sao?” Đỗ Hoàn Nhi mẫn cảm hỏi. “Trong thời gian ngắn thì không.” Thấy Đỗ Hoàn Nhi nhẹ nhàng thở ra, Trương Mạc cười nói, “Nhưng trong tương lai khó mà đoán được. Nếu ngươi có thể quản lý tốt tửu lâu thì ta cũng yên tâm mà đi.” “… Đã biết.” Đỗ Hoàn Nhi ngoan ngoãn gật đầu. Tiên sinh chính là ân nhân của nàng, cho dù thế nào cũng không nói câu oán hận được, huống chi hiện tại tiên sinh cũng là hỗ trợ chính nàng. Hết chương 34