Bao đại hiệp cảm thấy bản thân thực vô năng, uổng được gọi à đại hiệp, đại hiệp không phải là không nên để ái nhân thụ một chút thương tổn sao, kết quả một khắc nhìn Đông Phương giáo chủ từ trên nhai ngã xuống, mới biết được, mặc kệ Đông Phương giáo chủ có thích mình hay không, chỉ cần mình thích y thì tốt rồi, ở bên cạnh y đến chết không rời, chờ khi y thú thê lại ở bên cạnh dựng một phòng nhỏ, xem mình có cơ hội trở thành kẻ thứ ba hay không. Nếu nói Bao đại hiệp ở thời điểm trụy nhai vẫn có thể suy nghĩ được những thứ này, ngươi nhất định cảm thấy hắn rất cường đại, đúng vậy, hắn thật sự rất cường đại. Bao đại hiệp ôm chặt lấy Đông Phương giáo chủ, hít lấy hương thơm ngát trên người y, một chút mơ màng cũng không có, chờ đợi tử vong tiến đến. Bao đại hiệp cảm thấy thời gian mình rơi xuống thực dài a, lại bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây. Nếu hai người cùng chết, chính là tự tử, này cũng không sai. Nếu ta chết, Đông Phương giáo chủ sẽ khổ sở cả đời. Nếu Đông Phương giáo chủ chết…… vẫn là ta chết đi, Bao đại hiệp đưa ra kết luận này. Bao đại hiệp quả nhiên trong quá trình rơi xuống có thể làm ra kỳ tích a. Trên vách núi, Tô Dật Dương không thể tin nhìn xuống vách núi đã không còn thấy nhân ảnh, trong lòng đem Đông Phương giáo chủ nguyền rủa hơn một ngàn tám trăm lần. Tô Dật Dương không biết mình vì cái gì lại quý trọng Bao đại hiệp như thế, bất quá cũng không cần lý giải nữa, mọi người đều biết tỷ lệ sau khi rơi xuống vách núi vẫn còn sống là rất xa vời. Tô Dật Dương lặng lẽ lau lệ bên mắt, đối người Võ lâm minh nói:“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Sau đó một mình cô độc trở về tranh ốc. Đợi khi Bao đại hiệp cảm thấy cả người toan đau, ánh mắt chậm rãi mở ra, nhìn một mảnh mông lung chậm rãi rõ ràng, đầu Bao đại hiệp đầu cũng dần dần thanh minh, lập tức ngồi dậy tìm kiếm thân ảnh Đông Phương giáo chủ. “Đông Phương giáo chủ, Đông Phương giáo chủ! Ngươi ở nơi nào a?” Thanh âm Bao đại hiệp vội vàng có chút phát run, nếu, nếu Đông Phương giáo chủ nát thành hồ dán thì làm soa bây giờ. Bao đại hiệp xua đi hình ảnh không tốt trong đầu, lẩm bẩm nói:“Không được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đông Phương giáo chủ, ngươi ở nơi nào a?” Bao đại hiệp nghe được dưới thân có một thanh âm hơi thở mong manh:“Ngươi…… Đại gia …… ngồi ở…… trên người ta……” Bao đại hiệp sợ tới mức nhanh chóng nhảy dựng lên, có một chút mê muội, nhưng lại cố nén xuống, cúi đầu hỏi:“Đông Phương giáo chủ, ngươi vì bảo hộ ta, vì bảo hộ ta……” Thanh âm Bao đại hiệp càng ngày càng nghẹn ngào. Đông Phương giáo chủ bất đắc dĩ cực kỳ, miệng nói không ra lời, chỉ có thể trong lòng thầm nghĩ: Ngươi đại gia, ta cũng không muốn ở dưới thân ngươi, cái mông to của ngươi ngồi trên người ra, nếu không có thân khỏa đại thụ ngàn năm làm giảm sóc, dập nát tính gãy xương là chạy không khỏi a! Đông Phương giáo chủ nghĩ đến đây liền đầu nhất oai, té xỉu. Bao đại hiệp cũng không biết Đông Phương giáo chủ trong lòng trách mắng, chỉ là tình yêu đối Đông Phương giáo chủ càng ngày càng sâu. Khi nhìn đến Đông Phương giáo chủ té xỉu, nhanh chóng kiểm tra xem trên người Đông Phương giáo chủ có cái gì khác thường, trên người thụ thương không nói, chân Đông Phương giáo chủ tựa hồ bị gãy, Bao đại hiệp bẻ gẫy hai nhánh cây bên ngoài, xé một mảnh y phục làm nẹp tạm thời, mới cõng người đến nơi an toàn. Tình trạng thân thể Đông Phương giáo chủ thật không tốt, tựa hồ sau khi rơi xuống vách núi càng bị thương nặng hơn, Đông Phương giáo chủ hẳn vì để giảm bớt vết thương, mà nội lực đại hao tổn. Tha thứ Bao đại hiệp chỉ lo nhằm vào việc Đông Phương giáo chủ rơi xuống, không rảnh bận tâm xem là ài khiến Đông Phương giáo chủ bị thương. Bao đại hiệp chỉ có thể đem nội lực của mình truyền vào trong cơ thể Đông Phương giáo chủ thể, chờ đợi Đông Phương giáo chủ sau khi tỉnh lại từ từ khôi phục. Bao đại hiệp truyền xong nội lực, đem đầu Đông Phương giáo chủ tựa vào vai mình, sau đó bắt đầu điều tức. “Hộc ” Bao đại hiệp thật dài thu khẩu khí, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương giáo chủ. Đông Phương giáo chủ sở dĩ không nói với mình y là người trong Ma giáo, hẳn là bởi vì mình là chính phái nhân sĩ đi. Tuy rằng bản thân cho rằng chính tà vốn không có khác biệt, nhưng Đông Phương giáo chủ nhất định sẽ thực chán ghét mình. “Làm sao bây giờ, nhưng ta thực thích ngươi.” Bao đại hiệp nhìn sườn mặt của Đông Phương giáo chủ, ma xui quỷ khiến mà hôn xuống. Bao đại hiệp chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, cũng rất say mê, ngay cả Đông Phương giáo chủ mở mắt cũng không nhìn thấy, sau đó thì tim nhảy lên một nhịp. “Ngươi, ngươi, ta, ngươi.” Bao đại hiệp nhanh chóng đứng lên có chút chân tay luống cuống nhìn về phía bên chân,“Ngươi từ khi nào thì tỉnh?” “Thật lâu.” Bao đại hiệp nghe được trong môi đối phương phun ra trong lời nói, nhất thời cảm thấy trời sụp đất nứt, thất bại thảm hại, thật ngốc mà. “Cái kia, ta đi tìm nước.” Bao đại hiệp nhanh chóng tìm lý do rời đi, ngay lúc Bao đại hiệp xoay người, góc áo lại bị nhẹ nhàng túm trú, Bao đại hiệp quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương giáo chủ. “Ngươi nghĩ rằng ta hôn mê đến ngay cả bị hôn cũng không biết sao?” gương mặt lành lùng của Đông Phương giáo chủ nói ra lời này, nhất thời khiến mặt Bao đại hiệp nóng hầm hập. “Ngươi…… có phải chán ghét ta hay không?” Bao đại hiệp thật cẩn thận hỏi ra lời vẫn giấu trong lòng,“Ngươi ngay cả bí mật của mình cũng không nói cho ta biết, có phải không tín nhiệm ta hay không.” Đông Phương giáo chủ khóe miệng khinh nâng, nguyên lai đầu đất này là nghĩ như vậy, bản thân trước kia lo lắng chẳng phải là rất dư thừa? Đông Phương giáo chủ chậm rãi lắc đầu. “Kia…… Ngươi thích ta sao?” Trong lòng Bao đại hiệp như nổi trống. Đông Phương giáo chủ đau khổ nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện lên câu nói trước kia của Tô Dật Dương, khi bản thân nghe được câu nói kia, ngay cả lệnh bài thậm chí cũng quên lấy, hơn nữa trong lòng còn có một ít bất an, nếu đúng như vậy, bản thân đối với đầu đất này thật sự động tâm rồi, dù sao hắn cũng là người đầu tiên vì mình mà liều mạng. Đông Phương giáo chủ gật đầu. Tiểu hoa trong lòng Bao đại hiệp lại tung bay, hoa chân múa tay vui sướng nói câu hắn đi tìm nước rồi bỏ chạy. Đông Phương giáo chủ môi khẽ nâng, tựa hồ là bật cười, sau đó bắt đầu điều tiết nội tức. Bao đại hiệp sau khi trở về, mang về đến một ít thứ cùng nước, vội mang tới cho Đông Phương giáo chủ bổ sung thể lực, Đông Phương giáo chủ nhìn mặt Bao đại hiệp tràn đầy mồ hôi lại cười đến vui vẻ, trong lòng xúc động thật sâu. Ngốc tử này tuy rằng không thông minh, nhưng lại ngốc đến khả ái. Có lẽ theo thời gian, bản thân sẽ không thể ly khai hắn. Bất quá cảm giác có người dính chặt như vậy, cũng không tệ. “Gần chỗ này có một con sông nhỏ, nếu cảm thấy thân mình bị bẩn thì có thể đi tắm một cái.” Bao đại hiệp vừa đề nghị xong, liền phát hiện Đông Phương giáo chủ thầm oán nhìn hắn, thế này mới nhớ tới chân Đông Phương giáo chủ bị gãy, không thể đi được. Ngay sau đó Bao đại hiệp muốn nói ta giúp ngươi tắm, lại cảm thấy có chút không ổn, cúi đầu hai má dần dần đỏ lên. Đông Phương giáo chủ híp mắt nhìn trước mắt một hồi ngu ngốc lại một hồi đỏ mặt, thầm than: Có lẽ này ngốc tử vẫn rất sắc a. “Chúng ta phải ở trong này ngốc vài ngày a.” Ý thức được Đông Phương giáo chủ nhìn mình chằm chằm, Bao đại hiệp nhanh chóng dời đi đề tài. “Ba mươi ngày cũng đủ.” “Ba mươi ngày sao lại có thể đi? Thương cân động cốt phải một trăm ngày a.” Bao đại hiệp bị trừng một cái nhanh chóng câm miệng. “Ngươi nói đó là trư.” “Ngươi nghe ta nói mà cười sao? Ta đáng mừng đâu.” Đông Phương giáo chủ nhìn Bao đại hiệp lại mang bộ dáng phạm xuẩn, âm thầm thở dài. Ba mươi ngày ở chung, Bao đại hiệp lòng tràn đầy chờ mong.