[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp
Chương 29 : Đánh lén
Ban đêm, sau khi Tô Dật Dương bị đá xuống giường bốn lần, rốt cục giận không thể át hướng Cơ Linh tuyên chiến.
“Ngươi đánh không lại ta.” Cơ Linh chỉnh tốt y phục sau đó nằm xuống khép lại hai mắt.
Nghĩ Tô Dật Dương cũng là một Võ lâm Minh chủ vang danh, thế nhưng bị người không choi lên giường, truyền ra ngoài chẳng phải trở thành trò cười sao.
Tô Dật Dương ngưng tụ tốt nội lực, muốn cùng Cơ Linh đánh một trận, lại thấy đối phương hướng tới mình huy động cánh tay một chút, nhanh chóng lui về phía sau một bước, nín thở ngưng thần.
“Đại trượng phu, thế nhưng dùng loại tà thuật này, nếu không liền so công phu thực đi.” Tô Dật Dương thật sự chịu không nổi dày vò như vậy.
“Công phu này của ta ngươi học hai mươi năm cũng học không được.” Nghe đối phương không chút để ý nói, Tô Dật Dương lại khó chịu.
Quên đi, núi xanh còn đó, lo gì không củi đốt, không thể trêu vào thì trốn là được thôi.
Tô Dật Dương nhấc chân đi ra khỏi phòng, Cơ Linh phía sau lại mở miệng.
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đêm hôm nay, không nên xuất môn.”
Hắn nói Cơ Linh này sao lại thần thần bí bí như thế, nguyên lai là biết xem bói, Tô Dật Dương cũng không tín thứ đó, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
“A.” Cơ Linh thản nhiên thở dài, xoay người đi ngủ.
Ban đêm gió nhẹ, khoan khoái hợp lòng người, so với nóng bức buổi sáng vẫn khả ái hơn.
Tô Dật Dương nhìn liên trì ở hậu viện khách sạn, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian ở cùng Bao đại hoep65.
Vật đổi sao dời, Tô Dật Dương vẫn còn, nhưng Bao đại hiệp lại không biết đã đi nơi nào.
Từ khi hắn trở thành Thánh giáo chủ, vì bức Bao đại hiệp cùng Ma giáo Giáo chủ ra mặt đã làm tất cả loại chuyện táng tận thiên lương, hoàn toàn cùng thân phận chính đạo của hắn đi ngược lại, có khi hắn cũng không biết hắn là chính hay là ta.
Chỉ cần tìm được Bao đại hiệp, hắn nhất định sẽ không làm chuyện xấu nữa, hắn chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, giống như Bao đại hiệp nói vậy, cùng xem hoa tàn hoa nở.
Đột nhiên hoa sen dưới hồ khinh động, ngọn gió trở nên quỷ dị.
Một ám khí từ phía sau phóng tới, Tô Dật Dương nhẹ nhàng né tránh, tay theo thói quen sờ soạng bên hông.
Không xong, bội kiếm để ở trong phòng.
Một hắc y nhân nhìn thấy ám khí không trúng mục tiêu, ánh mắt càng thêm ngoan lệ, từ sau lưng lấy ra trường thương, hướng Tô Dật Dương đâm tới.
Kỳ quái, thương pháp này sao lại nhìn quen mắt như thế? Tô Dật Dương không có vũ khí, chỉ có thể bị bức lui về phía sau.
Người này thân không cao, hẳn là một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, không biết có thâm cừu đại hận gì lại giống như chỉ cần hắn chết thì chấp nhận cả lưỡng bại câu thương.
Nhận thấy Tô Dật Dương thất thần, ánh mắt hắc y nhân kia lóe ra tinh quang, phản thủ dùng thương côn đánh vào lưng Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương thật sự khinh địch, không nghĩ tới một đứa nhỏ lại có khí lực lớn như thế, một kích trên lưng này thực mạnh, bị đánh quỳ rạp xuống đất, tiếp đó bạch quang chợt lóe, trường thương liền hướng mặt hắn đâm đến……
“Đinh!” Một thanh âm thanh thúy từ trên đầu Tô Dật Dương truyền đến, tái mở mắt ra, một chiết phiến (quạt) đã chặn lại công kích của trường thương.
Chiết phiến kia nói sắt cũng không phải sắt, không biết dùng loại nguyên liệu tạo thành, mặt trên có khắc hoa văn tinh xảo, hoa rơi rực rõ một phương, bởi vì xuất hiện quá nhanh nên Tô Dật Dương không nhìn thấy rõ ràng.
Từ đuôi quạt nhìn lại thì chính là Cơ Linh người đáng ra phải nằm ở trên giường.
Cơ Linh tùy ý khoác một kiện ngoại sam bạch sắc, thần sắc thản nhiên tiêu sái, tuyệt không giống bộ dáng vội vàng chạy tới.
Đứng dưới ánh trăng, một bàn tay chắp ở sau người, tay kia thì triển khai chiết phiến đặt ở bên môi, ánh mắt ba quang lưu chuyển, thản nhiên nhìn về tiền phương, ánh trăng mông lung rọi xuống, tựa như tiên tử hạ phàm.
Ngay cả hắc y nhân phía đối diện cũng xem đến choáng váng.
Nhìn Cơ Linh đứng ở trước mắt, trong đầu Tô Dật Dương đột nhiên thoáng hiện ra lời nói của Cơ Linh khi hắn rời khỏi phòng, chẳng lẽ Cơ Linh có năng lực đoán được tương lai?
“Ngươi dùng là Dương gia thương?” Hắc y nhân kia nghe được lời này thì giật mình một chút, ánh mắt lại bắn về phía Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương cũng là cả kinh, Dương gia…… Đời trước Dương gia xem như danh thần hậu duệ, chỉ tiếc nay đã dần xuống dốc, núi này cao còn núi kia cao hơn.
“Vì cái gì ngươi phải bao che một sát thủ.” Thanh âm đứa nhỏ kia mang chút nghẹn ngào.
Tô Dật Dương sắc mặt khẽ biến.
Nhìn Tô Dật Dương biến hóa, Cơ Linh quay đầu nói:“Ngươi yên tâm, tuy rằng ta nhận thức hắn không lâu, nhưng hắn cũng không phải kẻ dám làm không dám nhận.”
Tô Dật Dương kinh ngạc nhìn về phía Cơ Linh, có chút không thể tin.
“Các ngươi biết nhau, đương nhiên sẽ nói như vậy.” Hắc y nhân nâng thương, lại vọt tới, Cơ Linh khinh huy chiết phiến, hắc y nhân liền chậm rãi ngã vào trong lòng Cơ Linh.
Lúc này trong bụng Tô Dật Dương có ngàn lời muốn nói, lại bị lời trêu chọc của Cơ Linh mà cái gì cũng không nói được.
“Như thế nào, công phu này của ta, ngươi học được không?”
Quả nhiên, hắn vẫn chán ghét người này.
++++++++++++++++++++++++++++
Cơ Linh nói đúng, Tô Dật Dương là một người dám làm dám chịu, nhưng chuyện này hắn không cách nào thanh minh.
Nhắc tới mấy ngày trước, trên võ lâm huyên náo ồn ào chuyện Dương gia bi diệt môn, Tô Dật Dương đã sớm biết.
Hắn thật là muốn đến Dương gia giết người, dù sao Dương gia có xuống dốc cũng xem như là đại gia tộc, nếu gặp chuyện không may, nhất định sẽ ở chốn võ lâm khởi lên sóng to gió lớn.
Bất quá vừa vào của Dương gia, hắn liền cảm giác được không khí có chút không đúng, bên trong sát khí nồng đậm, trong gió nhẹ còn mang theo dày đặc mùi máu tươi.
Đi vào cửa, chung quanh phủ đầy thi thể, gia đinh, nha hoàn cũng không buông tha, trne6 cổ mỗi người đều có vết đao ngấn.
Tô Dật Dương bắt sa khăn, lại đi đến hướng nam chủ nhân cùng nữ chủ nhân của Dương gia đang ngồi cạnh bàn, trên cổ cũng có vết đao, cổ dị dạng nghoẹo sang một bên, cũng là nhất kiếm phong hầu, xem ra người xuất đao động tác rất nhanh.
Đột nhiên ở phía sau đường truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, Tô Dật Dương theo thanh âm đi qua, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người.
Phỏng chừng là đứa nhỏ này, có thể là người duy nhất sống sót, mà có khả năng bởi vì hắn thấy mình, mới kết luận hung thủ như thế.
Bất quá…… Tô Dật Dương nhìn Cơ Linh giải thích với đứa nhỏ.
Không nghĩ tới người kia lại tin tưởng hắn.
Cơ Linh tựa như cảm nhận được, quay đầu, trùng hợp gặp phải ánh mắt của Tô Dật Dương.
Tô Dật Dương bị nhìn trở tay không kịp, nhưng Cơ Linh lại hoàn toàn không để trong lòng, đi đến chậu rửa mặt bên cạnh rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng nói:“Ta khuyên ngươi tốt nhất phải tìm được hung phạm, bằng không vị trí Võ lâm Minh chủ này ngươi sẽ ngồi không yên.”
Mỗi lần vừa đối với y thay đổi cách nhìn, đã nói ra lời khiến người tức giận, Tô Dật Dương bĩu môi, không thèm nhắc lại.
Cơ Linh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn động tác của Tô Dật Dương, nhẹ nhàng cười
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
123 chương
18 chương
145 chương
56 chương
22 chương
101 chương