Giời ơi cầu hôn rầu ~~~~ XD~~~~~~~~~ — Khi quý thứ 3 kết thúc, từ một công ty tư nhân nhỏ, Kì Sam dẫn dắt Trần Trác cùng Thù Ninh, kiếm được rất nhiều lợi nhuận.Thế cho nên hắn tiếp tục thông báo tuyển dụng thêm hai người nhân viên làm hậu cần, lại thuê thêm một gian đầy đủ thiết bị ở tầng lầu này nữa, không chỉ có văn phòng riêng, mà ở sảnh ngoài còn bố trí cả phòng khách, bốn người công nhân viên thì cứ theo đó phân chia ra mỗi vị trí ở đại sảnh theo ý của hắn. Nói chung so với chỉ làm việc như trước thì giờ xứng đáng với chức vụ hơn nhiều rồi, lại còn cho các công ty nhỏ hơn thuê phòng, mỗi năm xuống thu tiền thuê, số tiền cũng là quá đủ. Sau đó Kì Sam còn mua một ngôi biệt thự ngay dưới sườn núi, sau khi sửa chữa, cuối năm mang theo Đông Phương cùng Thịt Viên, hai người một mèo song song bước vào. Khu phòng trọ nhỏ giờ đã sang tên, coi như là quà cưới dành cho Trần Trác và Đào Lộ -hai người sắp sửa kết hôn, đổi lại chính là một câu hùng hồn của cậu ta:”Huynh đệ với nhau em sẽ không bao giờ thất sủng anh!”. Kì Sam chỉ là vô tình mà nhận được nhân viên có tâm, chẳng qua có hiệu quả như vậy thật khiến người ta vui mừng, điều này cũng chứng minh lúc hắn ra khỏi trường đại học, mang theo đứa em trai nhỏ này, quả nhiên không làm hắn thất vọng. Như  sáng sớm ngàyđó đi leo núi, cũng như mang theo cả Thịt Viên nằm ngoan ngoãn trong ba lô, còn có nhân vật trọng yếu – mấu chốt khiến Kì Sam lên núi lần này: Đông Phương. Người nọ vẫn y như lần đầu tiên Kì Sam nhìn thấy: y bào đỏ tươi tung bay trong gió núi, hòa cùng mái tóc đen dài phiêu động, tuấn dật phi phàm. Kì Sam cũng không ăn mặc phong phanh như mùa xuân năm đó đơn giản, mà khoác thêm một cái áo dài,lại quàng một chiếc khăn ba màu: đỏ-trắng-đen. Thịt Viên cũng đã lớn hơn rồi,cân nặng tỉ lệ thuận với cái đầu, không chạy chơi lung tung, chỉ biếng nhác nằm dưới tán cây, trên ba lô, gà gật ngủ, coi bộ không muốn ra chỗ thảm cỏ ướt đẫm sương nữa. Chỗ lúc trước làm cho Thịt Viên lăn lăn lăn, hiện nay trên bề mặt đá cũng bắt đầu mọc ra cỏ dại, lại thêm khí hậu, nên cũng sắp héo rũ ố vàng. “Nếu lúc đó tôi không gặp được anh ở trong này, có lẽ sẽ không thành công được như bây giờ.Với ý tưởng lẫn suy nghĩ của mà anh lại phải chịu thiệt ở nhà như vậy, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.” Kì Sam nhìn về phía Đông Phương, giọng nói đầy vẻ cảm động. Sự nghiệp của Kì Sam thành công, thì Đông Phương chính là một công thần giấu mặt. Có rất nhiều chuyện mà một người không thể giải quyết toàn bộ, Kì Sam chính là một người trẻ tuổi có năng lực lẫn quyết đoán xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng như thế. Đông Phương lúc nào cũng bình tĩnh tỉnh táo, sáng suốt mà sắc bén, những ý kiến quan điểm xung quanh về lợi ích của bản thân thường  làm cho sức phán đoán người ta dao động, nếu chỉ một mình Kì Sam tự lập, đương nhiên cũng đạt được thành tựu, nhưng tuyệt đối sẽ không thể đạt được tất cả chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi như thế này. Đông Phương cũng không để ý lời của hắn, thản nhiên trả lời: ” Người mà mất đi cái này, tất sẽ có được cái khác. Tôi ở trong thế giới này của cậu,đã có được thứ tốt nhất, những cái khác đối với tôi đều không quan trọng nữa.” Kì Sam tự mãn cười:”Thứ có thể khiến anh bỏ đi tất cả ấy, là tôi, đúng không?” Đông Phương giáo chủ liếc hắn, khẽ nhếch môi, ngón tay thon dài chỉ sang bên cạnh:”Là nó.” (aka Thịt Viên) (Tiểu Dạ: hố chưa~~ hố chưa anh =))) Kì Sam lấy từ trong người ra một cái gì đó, ném một phát trúng ngay balô, mèo trắng nhỏ vô  tội bị quấy rầy giấc ngủ hừ hừ mấy tiếng, lấy tay vuốt vuốt đầu vài cái, sau đó giương mắt mắng chủ nhân nhà mình vô duyên vô cớ kiếm chuyện với nó, meo một câu dữ dội, rồi tiếp tục lim dim ngủ. Cái này là trả thù trắng trợn mà — mèo nhỏ mập mạp chỉ vì một câu của giáo chủ đại nhân, mà được “sủng hạnh” maximum thành mục tiêu ghen ăn tức ở của Kì công tử. “Bắt nạt con mèo nhỏ này, cậu không sợ bị người ta chê cười  à.” Đông Phương đang muốn bước ra chỗ tán cây nơi Thịt Viên đang nằm, tay lại bị Kì Sam kéo lại. Ngay lập tức một chiếc nhẫn bạc được đeo vào ngón áp út bên tay trái y. Y hoang mang nhìn về phía Kì Sam, ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì. “Đây là nhần cầu hôn, anh có nguyện ý cùng tôi sống hết cuộc đời này không?” Kì Sam tươi cười nhìn Đông Phương, ánh mắt chân thành, nghiêm túc. Đông Phương cỏ vẻ như hiểu được vài phần ý tứ trong lời hắn nói, nhưng vẫn không dám tin mà hỏi lại:”Cầu hôn?” Kì Sam đặt một cái nhẫn khác vào tay Đông Phương:”Nếu anh đồng ý, thì đeo lại cho tôi. Chúng chính là thứ chứng minh cho tình yêu suốt đời của cả hai người.” “Tôi…..có thể ư?” Hạnh phúc ngay trước mắt như thế này khiến Đông Phương giáo chủ bỗng nhiên trở nên e dè nhút nhát. Con người đa phần là vậy, càng để ý bao nhiêu, thì càng e ngại không dám dễ dàng chạm vào bấy nhiêu. “Anh có tin tôi hay không?” “Tất nhiên tin.” “Vậy còn gì phải do dự nữa?” Đông Phương nhoẻn cười, đeo nhẫn vào cho Kì Sam. “Thịt Viên là người làm chứng cho chúng ta.” Kì Sam bế mèo lên, vỗ vỗ đầu nó, đặt nó ngồi xuống, sau đó kéo Đông Phương hướng về phía mặt trời mọc, quỳ xuống:”Trời đất chứng giám, hôm nay Kì Sam ta và Đông Phương Bất Bại cùng nhau nắm tay, nguyện chung sống suốt đời, không bao giờ rời xa, sống chết cùng hưởng.” “Ta cũng ước nguyện như vậy.” Hai người song song lễ bái ba lần, lễ bái thiên địa rồi sau đó phu phu giao bái. Lễ nghĩa  trong đó đong đầy tình cảm chân thành, nên không chỉ vì đơn giản mà có thể xem thường được. Không có cha mẹ hai bên lẫn khách khứa, cũng chẳng có rượu tiệc ê hề, nhưng đây chính là một hôn lễ đẹp nhất, viên mãn nhất. “Tập tục truyền thống đã xong, giờ chúng ta đến phần hiện đại, đi đóng dấu.” Khuôn mặt Đông Phương đang đỏ ửng lên vì vui sướng, chỉ cảm thấy tâm trí lẫn cơ thể đều đang lâng lâng, cứ như là mơ vậy, lo sợ nếu hé miệng thì sẽ tỉnh mộng đẹp, nên nghe Kì Sam nói,cười đến dịu dàng, dùng ánh mắt cong cong hỏi Kì Sam: Con dấu làm cái gì? Kì Sam ôn lấy thắt lưng người nọ, kéo người nọ lại gần, hôn lên đôi môi Đông Phương. Thịt Viên xoay lại chỗ ba lô, cái đuôi đằng sau tung tẩy vung lên vung xuống, nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ lấp ló trong bụi cỏ, liền khều khều ra. Hóa ra nó chính là một cái hộp nhung nhỏ, là chiếc hộp đựng nhẫn, và cũng chính là thứ Kì Sam dùng để ném nó lúc nãy.