Đông Phương Bất Bại cực lực ổn định cước bộ đi từ trên Phong Thiện Đài xuống, quần áo trên người đều đã ướt đẫm.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, y không có quá nhiều chuẩn bị, mà y lại phải sinh sản một mình, không quá nắm chắc được mọi việc.
Liên đệ, ngươi rốt cuộc ở nơi nào…..
Đông Phương Bất Bại nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngàn dặm không mây, trời nắng trong xanh, nhưng lại không có cách nào che dấu được bàng hoàng cùng tối tăm trong lòng y.
Ách –
Đông Phương Bất Bại dừng bước, cắn chặt răng. Y cảm nhận được rõ ràng lần này cơn đau đến vô cùng nhanh, ngắn ngủn không đến nửa canh giờ, y đã đau đớn năm sáu lần, e rằng lần sau còn nhanh hơn lần trước.
Bởi vì lần này cử hành đại hội Ngũ Nhạc Kiếm phái ở trên Tung Sơn, Tả Lãnh Thiền vô cùng coi trọng việc này. Hắn đề phòng có người đục nước béo cò, cho nên toàn bộ núi từ trên xuống dưới đều được đóng lại, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đệ tử Tung Sơn cầm lợi kiếm tuần tra.
Đương nhiên Đông Phương Bất Bại không để những tiểu lâu la này vào mắt, chỉ là với tình huống hiện tại của y, muốn xuống núi cũng vô cùng không dễ dàng. Huống chi cũng không biết hai tiểu tử trong bụng này có thể đợi được đến lúc đó không.
Đông Phương Bất Bại cười khổ, suy tư một lát, thừa dịp cơn đau bụng sinh ngừng thì, cắn răng đề khí, bóng dáng lướt về phía sau núi.
Phía sau núi là chỗ cư ngụ của phái Tung Sơn. Ngoài trừ viện tử của đệ tử môn phái, ở sâu bên trong là chỗ của gia quyến. Loại đại môn phái giống như Tung Sơn này, phía trước võ điện cùng chỗ cư ngụ đằng sau đều có chút xa cách, cũng tương đối bí mật an toàn hơn.
Đông Phương Bất Bại trước đó đã âm thầm đến Tung Sơn mấy lần, đối với hậu viện của phái Tung Sơn đại khái cũng rõ ràng. Chỉ là bởi vì lúc ấy đề phòng sâm nghiêm, y lại là lén đến trong đêm, không có tâm tình nhiều đi quan sát. Y ẩn ẩn nhớ rõ viện ở phía Bắc là chỗ ở của Chưởng môn nhân, ở Nam viện là chỗ ở của một vài đệ tử có địa vị cao cùng gia quyến.
Đại hội Tung Sơn lần này, Tả Lãnh Thiền đem đại bộ phận võ lực điều hết đến đằng trước núi, hậu viện liền có chút thanh tĩnh, bóng người rất thưa thớt.
Đông Phương Bất Bại biết rõ những đại môn phái giống như phái Tung Sơn này, nhất định có mời một vài cung phụng đến ở trong nội viện. Một phần là bởi vì nhân số trong phái đông, có lúc gặp bệnh sinh tật, hoặc đánh nhau bị thương, đều là chuyện thường, đi một chuyến ra ngoài mời đại phu quá phiền toái. Lại có vài phái, giống như Tung Sơn ở trên núi cao, từ trên núi xuống thôn trấn cũng khá xa, vạn nhất bệnh tình bộc phát nặng, mời đại phu cũng không quá tiện. Cho nên những đại phái không thiếu bạc giống như thế này, như rất nhiều gia tộc phú hộ khác, sẽ mời đến hai cung phụng để nuôi trong nhà.
Ngô Thành là cung phụng do phái Tung Sơn mời đến. Hắn năm nay đã qua tuổi bốn mươi, nuôi hai chòm râu dê, dáng người nhỏ gầy.
Hắn lên núi đã được khoảng hơn một năm, chủ trị chính là nội khoa, đối với phụ khoa cũng biết một ít. Tả Lãnh Thiền có một ái thiếp, năm trước không cẩn thận sinh non, lưu lại bệnh căn. Phái Tung Sơn vốn có hai cung phụng, nhưng đều sở trường trị ngoài, đối với nội khoa lại biết rất ít, vì vậy Tả Lãnh Thiền mới cho người đi mời một vị cung phụng chuyên trị nội khoa cùng phụ khoa, chính là Ngô Thành này.
Diện tích của phái Tung Sơn rất lớn, trên núi cũng có không ít nữ đệ tử, còn có các đệ tử thứ bậc cao cùng các trưởng lão trong nhà, hơn nữa còn có một vài nha hoàn sai bảo cùng lão mụ tử, nữ nhân quả thực không ít. Từ sau khi Ngô Thành lên núi, liền bất tri bất giác trở thành đại phu chuyên chúc của các nữ quyến.
Cũng may các nữ đệ tử của phái Tung Sơn đều thân cường thể kiện, những nha hoàn mụ tử kia đều là người thô kệch thô mệnh, bình thường đều rất ít khi phát bệnh nặng, phần lớn đều là chút bệnh trạng âm hư không điều hòa, hỏa âm tích tụ.
Ngô Thành này nhìn qua đã nhiều tuổi, kỳ thực y thuật có hạn, bằng không đã sớm tự mình mở y quán thu đồ đệ đi, cũng không đến nỗi qua bốn mươi tuổi rồi cũng không có nổi một cơ ngơi. Bất quá những bệnh da lông vớ vẩn của những phụ nhân này, hắn ngược lại rất có sở trường. Trước kia chuyên môn xem bệnh cho mấy nơi như thanh lâu nam quán, thường xuyên xem bệnh cho những nữ tử thanh lâu kia, đối với chứng bệnh của phụ nhân sinh non, lại rất có tay nghề. Tiểu thiếp kia của Tả Lãnh Thiền, chính là do hắn điều trị mới tốt lên, bằng không phái Tung Sơn cũng sẽ không mời hắn ở lại làm cung phụng.
Ngô Thành cảm thấy đó là một cuộc sống tốt. Thực tế thì cuộc sống có một cây đại thụ chống lưng, tổng so với cuộc sống phiêu bạt bên ngoài tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa công việc ở nơi này thoái mái, đãi ngộ tốt, có phần êm ả hơn.
Ngô Thành đã hạ quyết tâm ở lại nơi này dưỡng lão.
Mấy ngày nay trên Tung Sơn sóng gió dữ dội, hắn cũng biết ở phía trước mở cái gì mà Ngũ Nhạc đại hội. Bất quá cái này không có liên quan gì đến hắn, nội viện cũng không chịu ảnh hưởng, cho nên cứ theo như bình thường mà hưởng thụ cuộc sống của mình. Hơn nữa mấy nữ đệ tử kia thoáng cái đã đi mất hơn phân nửa, việc của hắn ở nơi này càng ít.
Ngày hôm đó xem như không có việc gì làm, hắn liền xách theo giỏ trúc, muốn đến sau núi hái chút dược thảo.
Phái Tung Sơn này không có gì khác nơi khác, chỉ có núi cao rừng nhiều, các loại thảo dược bên trong đều có đầy đủ hết, đối với đại phu mà nói, cho dù là Ngô Thành hay đại phu hạng hai hạng ba, đây cũng là một thiên đường.
Hắn ra khỏi tiểu viện, gặp một đại nha hoàn, nha hoàn kia gọi hắn:
“Ngô đại phu, lại đi vào núi hái thuốc sao?”
Ngô Thành cười tủm tỉm vuốt vuốt hai chòm râu dê của hắn, nói:
“Đúng vậy. Xuân Hương, dược lần trước lão phu kê cho phu nhân các ngươi có dùng đúng giờ không?”
Xuân Hương cười nói:
“Phải đa tạ ngài rồi, phu nhân chúng ta hiện tại tốt lắm. Bệnh này của phu nhân sau khi sinh đại thiếu gia thì lưu lại, nhiều năm như vậy vẫn luôn không tốt, nhờ có phương thuốc kia của ngài, phu nhân của chúng ta nói, đây đều là công lao của ngài.”
“Không dám. Thật không dám. Đây đều là bổn phận của tiểu lão đầu ta.”
Ngô Thành cười ha hả nói. Chê cười, bệnh của mấy phu nhân nơi nhà cao cửa rộng này, làm sao có thể so sánh với chứng bệnh của những nữ nhân nơi thanh lâu sở quán kia? Xem như đây là chút lòng thành của hắn đi.
Bất quá trong tâm cũng có chút đắc ý. Những người giang hồ này không có nhiều quy củ như vậy, ra tay cũng rất hào sảng, Ngô Thành nhiều lúc còn thực cảm thấy như mình cũng là một nhân vật.
Hắn và Xuân Hương nói thêm hai câu, liền cáo từ đi về phía sau núi. Xuân Hương tuy là nha hoàn, bên hông cũng có mang theo bội kiếm, biết chút võ nghệ. Nàng thấy Ngô Thành chậm rãi rời đi, không quên dặn dò một câu:
“Ngô đại phu, ngài nếu có thể thì ngàn vạn lần đừng đến đằng trước núi. Trong phái gần đây có việc, đi sớm về sớm.”
Ngô Thành hiểu những sự tình trên giang hồ này, lơ đễnh nói:
“Ta hiểu rồi. Đạ tạ Xuân Hương cô nương đã nhắc nhở.”
Hắn nhanh nhẹn xốc giỏ trúc trên lưng xuyên qua đình viện, dọc theo đường nhỏ đi xuống sau núi. Có hai đệ tử Tung Sơn canh giữ ở trên đường nhỏ này, bất quá bọn họ cũng biết Ngô cung phụng, gật gật đầu để cho hắn đi qua.
Ngô cung phụng dọc theo sơn đạo đi vào thật sâu, vốn hắn vẫn cúi đầu đi thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía xem có dược thảo gì hay không, nhưng đột nhiên, hắn trông thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi chân.
Đó là một đôi chân rất bình thường. Đi giày bó bằng vải bông màu đen, trông rất tinh xảo, mu bàn chân thon dài hơi cong, là chân của một nam nhân.
Chính là đôi chân này vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho hắn giật nẩy người.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là một người vạm vỡ, lông mày thô, mặt mũi đầy những râu quai nón, làn da ngăm đen, khôi ngô khỏe mạnh, một cái bụng to tròn giống như người mang thai. Hơn nữa không biết có phải là do hắn bị lỗi giác hay không, hắn cảm thấy bụng của đại hán này giống như đang nhúc nhích, trên mặt ướt sũng mồ hôi, quần áo trên người dính sát.
Người đến không tốt, người tốt không đến. Khi tất cả mọi người đều chú ý đến đại hội Ngũ Nhạc ở phía trước thì, thình lình ở đằng sau núi này lại gặp được người như vậy, trong nội tâm ai cũng đều sẽ thầm nghĩ như thế.
Bất quá nơi này thuộc phạm vi thế lực của Tung Sơn, Ngô cung phụng cũng không cần phải khẩn trương như thế. Hắn chần chừ một chút, nói:
“Vị tráng sĩ này, không biết ngài có chuyện gì? Đại hội Ngũ Nhạc được cử hành trên Phong Thiên Đài ở phía trước, ngài đi lầm đường rồi a.”
“Ngươi là cung phụng ở nội viện?”
Khẩu khí của đại hán kia cực kỳ lạnh lùng, chính là thanh âm kỳ quái lại vô cùng êm tai, cùng với dáng người khôi ngô tráng kiện của hắn vô cùng không hợp.
Ngô cung phụng bắt đầu khẩn trương, nói lắp:
“Vâng, đúng……”
Đại hán kia không đợi hắn trả lời, cũng không biết y làm như thế nào, Ngô cung phụng đã cảm thấy thân thể mình nhẹ hẫng, đúng là bị người khác kéo đi.
Hắn kinh hãi gần chết, muốn há miệng ra hét, lại phát hiện cuống họng của mình ngoại trừ tiếng hô hấp, không còn phát ra được thanh âm gì khác.
Đây là, đây là bị điểm huyệt……
Sắc mặt Ngô cung phụng trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi xuống.
Bắt hắn không phải ai khác, chính là Đông Phương Bất Bại. Cũng may vận khí của Đông Phương Bất Bại cũng rất không tệ, y trở mình đi đến hậu viện của phái Tung Sơn, chính là muốn tìm một người biết y thuật đỡ đẻ cho y. Chỉ là phái Tung Sơn thật sự quá lớn, y sắp đến lúc sinh con, vừa rồi không có chuẩn bị, đành phải theo trí nhớ đến hậu viện phía nam. Vừa vặn gặp được Ngô cung phụng xui xẻo này lưng đeo giỏ trúc đi hái thuốc.
Nếu chỉ là như thế, Đông Phương Bất Bại cũng không dám kết luận hắn là đại phu, nhưng vừa vặn nghe được hắn nói chuyện cùng với nha đầu tên Xuân Hương kia, ngược lại yên tâm hơn rất nhiều.
Đầu tiên Đông Phương Bất Bại trở mình đi đến nội viện của Ngô cung phụng, tìm được hòm thuốc của hắn, sau đó quay lại đuổi theo, bắt người đi. Hết thảy những việc này chỉ dùng thời gian không đến một nhén nhang.
Ý niệm đầu tiên của Đông Phương Bất Bại sau khi bắt người chính là nghĩ cách xuống núi, trở lại trang viên mình đã an bài để chờ sinh. Chính là lúc này y biết khẳng định đã không còn kịp rồi, liền dẫn theo Ngô cung phụng chạy vào trong núi sâu.
Ngô cung phụng sợ tới mức tâm bắt đầu niệm Ai di đà Phật. Hắn nhìn về phía cảnh sắc lướt nhanh phía sau, mặt không còn chút máu.
Tốc độ bậc này, còn mang theo một người, thật không phải là người a!
Lúc này khóe mắt Ngô cung phụng thoáng nhìn, đột nhiên trông thấy một tấm bia đá lóe lên trước mắt, không khỏi cả kinh bật ra tiếng hét lớn.
Đây là cấm địa của phái Tung Sơn, không được tiến vào! Không được tiến vào a!
Ngô cung phụng tới nơi này đã hơn một năm, lúc vừa đến đệ tử của Tung Sơn đã nghiêm mặt cảnh báo hắn, trong núi sâu đằng sau Tung Sơn có một cấm địa, ai cũng không được phép đi vào! Nếu như phát hiện có người xâm nhập, giết không tha!
Hai cung phụng khác ở trong nội viện cũng đã từng nói với Ngô cung phụng, hái thuốc đi ngang qua nơi này nhất định phải đi vòng qua. Đã từng có người tự tiện xông vào cấm địa, bị Chưởng môn một kiếm gọt thành ‘người khô’.
Ngô cung phụng nhát gan sợ phiền phức, đem điều này một mực ghi nhớ ở sâu trong lòng. Lúc này thoáng nhìn thấy tấm bia đá kia, thật sự là khổ mà không thể nói được.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy người mình nhẹ hẫng, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, đau đến mức xương cốt đều muốn gãy ra, phát ra tiếng rên rỉ, lúc này đột nhiên phát hiện mình đã có thể nói chuyện.
Hắn nhìn lại, thấy đại hán kia tựa ở trên cây, hai tay ôm bụng, ngũ quan dữ tợn, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
17 chương
35 chương
54 chương
1 chương
37 chương
243 chương