Edit: Robin♥
Dù sao hắn cũng không phải Dương Liên Đình tham luyến quyền thế trong nguyên tác nữa, sớm đi hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc cùng vợ con nhà mình vẫn là hơn, hắn cũng không có gì lưu luyến.
Nhưng hắn lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Nhưng nếu chúng ta đi, thì huynh đệ của ngươi làm sao bây giờ? Còn Đổng trưởng lão.”
Đpbb hé miệng cười, nói: “Ngươi đừng xem thường Đổng đại ca, hắn tuy thô kệch nhưng suy nghĩ cũng rất tinh tế. Có thể đứng ở vị trí cao như vậy trong thần giáo hơn ba mươi năm đâu phải chuyện kẻ bình thường làm nổi. Hơn nữa Đổng đại ca có căn cơ dài lâu trong giáo, cho dù Nhậm Ngã Hành quay lại Hắc Mộc Nhai cũng chỉ có cách lôi kéo lấy lòng hắn, tuyệt không dám khinh xuất động thủ. Những bộ hạ cũ của ta, chỉ cần ta mất, thì Nhậm Ngã Hành dù có muốn trọng dụng bọn họ cũng khó, trong vòng ba năm họ nhất định không thay lòng đổi dạ. Sau ba năm…”
Đpbb nghĩ nghĩ, cúi đầu cười, nhẹ giọng nói: “Ai biết lúc ấy lão có còn sống hay không.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng liếc Dlđ một cái.
Cuối cùng Dlđ mới bình tĩnh lại, đúng là Đpbb biết hết mấy trò mình làm.
Hắn cười hắc hắc, cũng không nói gì, dù sao phu thê hai người đồng tâm, Nhậm Ngã Hành sống chết ra làm sao chẳng liên quan gì đến một nhà ba người bọn hắn, à quên, là một nhà bốn người.
Đpbb lúc này đã mang thai nhiều tháng, đáng lẽ sóng tinh thần của thai nhi trong bụng đã phải ổn định rồi, nhưng Dlđ vẫn cứ cảm thấy là lạ, tại sao mãi vẫn không thể nắm chắc được.
Mãi đến hôm nay Len liên lạc với hắn, nói: “Rox, chúc mừng ngươi, cuối cùng giáo sư đã hiểu được lý do lần này sóng tinh thần của thai nhi trong bụng Đpbb không ổn định rồi.”
Dlđ lập tức la lên: “Là nguyên nhân gì?”
Len cao hứng nói: “Đó chính là vì lần này các ngươi có song bào thai (sinh đôi). Ha ha, chúc mừng! Đây đúng là song hỷ lâm môn nha. Ngươi có biết trong lịch sử của chúng ta đã qua bao nhiêu năm chưa từng có song bào thai không? Là 35678 năm vũ trụ, phôi thai của nhân loại đã thoái hóa đến…”
Những lời Len nói về sau Dlđ không còn nghe nữa. Hắn chỉ nghe thấy câu đầu tiên.
Song bào thai! Song bào thai! Song bào thai…
Một từ thật xa lạ, một chuyện thật chấn động nhường nào a.
Trái tim Dlđ đập bình bịch, tinh thần thể hưng phấn, thậm chí hắn còn có chút không dám tin.
“Len, ngươi… Có chính xác không? Song bào… Là song bào thai?” Dlđ kích động đến nối nói lắp.
Len vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, bị hắn xen ngang hơi bị khó chịu, nhưng vẫn vui mừng đáp: “Đúng vậy, Rox, tin tức này đích thân Su giáo sư đã báo cáo cho gia tộc của ngươi. Phụ thân ngươi nghe thấy rất cao hứng, lập tức quyết định tăng gấp ba lần đầu tư vào thí nghiệm này.”
Dlđ ngẩng đầu cười to, hưng phấn đến nỗi không khống chế nổi chính mình, đành bơ Len, lập tức ngắt liên lạc rồi chạy về tiểu xá.
“Đông Phương! Đông Phương! Đông Phương…”
Vừa mới vào đến cửa hắn đã gọi to.
Đpbb còn đang dạy con gái đọc sách, nghe hắn hô hoán thì vọi vàng ra đón.
“Sao thế? Ai nha… Làm gì vậy, mau thả ta xuống…”
Dlđ nhấc bổng Đpbb lên quay vòng vòng.
Đpbb bị hắn làm cho khó hiểu, chụp vai của hắn nói: “Ngươi phát điên cái gì thế. Mau thả ta xuống, cẩn thận hài tử!”
Dlđ buông y xuống, dùng sức hôn mạnh lên mặt y, lớn tiếng nói: “Đông Phương, lần này chúng ta lại có thêm hai hài tử nữa!”
Đpbb nghe không rõ: “Cái gì?”
Dlđ ngồi xổm xuống, mặt đối diện với bụng dưới của y, nói: “ĐÔng Phương, lần này ngươi mang thai song sinh! Ha ha ha, là song bào thai! Chúng ta sắp có thêm hai hài tử nữa rồi!”
Đpbb vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Ngươi nói thật sao? Ngươi… Sao ngươi biết?” Y bối rối sờ xuống bụng mình hỏi: “Song bào thai? Song bào thai?”
Dlđ cao hứng cười đến méo cả miệng, chỉ biết cười khúc khích.
Dương Bảo Nhi ngồi trên ghế, một tay chống má, một tay đặt trên đầu gối, kỳ quái nhìn cha mẹ – hai người lớn gương mẫu kia, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Phụ thân, ý của cha là lần này nương sẽ sinh cho Bảo Nhi hai đệ đệ à?”
Dlđ lao ngay đến, ôm con gái lên tựa vào bờ ngực rộng của mình, hôn chụt một cái lên đôi má phính của bé, đáp: “Đúng rồi. Nương sắp sinh cho con hai tiểu đệ đệ rồi, Bảo Nhi thật thông minh! Có vui hay không nào?”
Dương Bảo Nhi nhìn phụ thân một chút, lại nhìn nương, nghiêng đầu nói: “Con không biết. Nếu đệ đệ nghe lời con sẽ vui. Nếu đệ đệ không nghe lời, con sẽ đánh.”
Vừa nói vừa vươn bàn tay nhỏ bé lên, nắm tay áo huy huy nắm đấm.
Dlđ cười ha ha, nói: “Nữ nhi nhà ta đúng là nữ trung hào kiệt đây. Được, đã vậy, sau này nếu đệ đệ không nghe lời sẽ cho Bảo Nhi giáo huấn!”
Dương Bảo Nhi cười hì hì, ôm cổ phụ thân, hay mắt đen lại tò mò nhìn xuống bụng Đpbb.
Hai người phu phu Dlđ vì tin tức song bào thai này mà kinh hỉ. Đpbb cũng không hỏi vì sao Dlđ lại biết mình mang thai song sinh, buối tối nấu một bàn tiệc, một nhà ba người cùng nhau ăn mừng.
Dlđ hiện tại biết trọng trách trên vai mình lại nặng thêm, liền thúc tiến công việc “ẩn cư”, đồng thời phái người đi giám thị mật thiết động tĩnh của Nhậm Ngã Hành.
Không ngờ Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên cũng không khéo hơn người, lại hiểu rõ thủ đoạn che giấu của thần giáo rõ như lòng bàn tay, vừa trốn vừa đuổi, còn khiến giáo mất đi không ít cao thủ.
Đpbb sau khi biết cười nhạo nói: “Ngươi phái người đi giám thị Nhậm Ngã Hành? Thế có khác nào cho bồ câu đuổi theo đại bàng.”
Thứ nhất, đuổi không kịp; thứ hai, đuổi theo là tìm đường chết.
Dlđ bất đắc dĩ nói: “Là ta thất sách.” Tiếp theo lại có chút đắc ý nói: “Nhưng ta vẫn còn một con cờ.”
Con cờ này, chính là Khúc Phi Yên.
Khúc Phi Yên suốt hai năm nay vẫn ở bên Nhậm Doanh Doanh, quan hệ rất tốt. Hơn nữa nàng còn nhận ra Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung cũng xem như từng cùng nàng có quan hệ sinh tử bên nhau, hai người lại chơi thân, đối đãi với nàng như muội muội ruột thịt. Cho dù sau này Nhậm Doanh Doanh yêu Lệnh Hồ Xung, lại càng thân thiết với Khúc Phi yên, như người thân trong nhà.
Về sau Nhậm Doanh Doanh gặp lại Nhậm Ngã Hành, Khúc Phi Yên cũng có bên cạnh, giả vờ đi theo Nhậm Ngã hành. Nhậm Ngã Hành cũng không tin tưởng tiểu cô nương này, nhưng vì Nhậm Doanh Doanh cầu tình, trước bắt nàng ăn tam thi não thần đan, nhưng nếu đa sự sẽ vứt bỏ nàng.
Bất quá cho dù vậy, tiểu cô nương vẫn có thể đúng lúc nhận được tin tức, lặng lẽ truyền về Hắc Mộc Nhai. Ít nhiều cũng có thể tiết lộ hành tung Nhậm Ngã Hành.
Đpbb sớm biết hắn còn quân cờ này, không nhịn được ý cười trong vắt: “Liên đệ, vì sao ngươi lại quan tâm đến hành tung của Nhậm Ngã Hành đến vậy? Lão muốn lên nhai thì cứ lên, có một số chuyện giải quyết sớm mới an tâm. Không lẽ… Ngươi là đang lo ta không đánh nổi lão?”
Dlđ nhìn gương mặt cười như hoa của Đpbb, đột nhiên thấy lạnh cả người.
Đpbb từ mười năm trước đã tự nhận mình võ công thiên hạ đệ nhất. Cho dù hiện tại có chút giảm sút, chuyên tâm giúp chồng dạy con, nhưng võ công chưa từng sụt giảm. Hơn nữa từ sau khi y bắt đầu thêu thùa, hình như công phụ lại càng tinh tiến ấy chứ. = =||||
Đpbb mặc dù chịu ảnh hưởng của nội công tâm pháp của Quỳ Hoa Bảo Điển, tính cách chuyển biến cực đại, nhưng có một số thứ không dễ dàng thay đổi. Một trong số đó là chấp nhất và tự tin với võ công.
Nếu lúc này Dlđ có dũng khí nói “Đúng vậy”, thì hắn không chút nghi ngờ mình nhất định sẽ bị Đpbb kéo ra ngoài chứng tỏ một phen xem là ai võ công tốt nhất. Nhưng là hắn cũng không thể nói thật rằng hắn lo lắng đám người Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên sẽ khó dễ Đpbb, nên đành tươi cười nói: “Ta không phải có ý này. Võ công của ngươi tất nhiên là thiên hạ đệ nhất, lão già Nhậm Ngã Hành không đáng nói? Hấp Tinh Đại Pháp trước mặt Quỳ Hoa Bảo Điển, căn bản là cả tư cách xách dép cho cũng chả có.”
Đpbb lúc này mới vui lên, nói: “Liên đệ, ngươi yên tâm. Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên võ công tuy cao, nhưng không phải là đối thủ của ta. Huống chi hiện tại võ công của Liên đệ cũng không thua kém chúng, nếu thực sự đánh lên đến đây, hai phu thê chúng ta liên thủ, nhất định có thể lấy tính mạng bọn chúng.”
Dlđ thở dài, nói: “Lão bà, không phải ta lo lắng chuyện này. Chỉ là hiện tại ngươi bụng lớn, chẳng may đánh đến động thai khí thì biết phải làm sao? Nếu chúng ta đã quyết định ẩn cư, thì bọn Nhậm Ngã Hành nếu có thể tránh được vẫn nên tránh. Cần gì phải tự rước phiền phức vào thân.”
Đpbb sờ sờ bụng, trên khuôn mặt hiên lên một mảnh ôn nhu từ ái, hé miệng cười nói: “Vậy cũng đúng. Chỉ vì lão ta mà chẳng may làm kinh động đến hai đứa nhỏ thì thật không đáng.”
Dlđ sớm biết Đpbb không đem Nhậm Ngã Hành đặt trong mắt, nhưng vẫn không ngờ y có thể dễ dàng cho qua chuyện này đến vậy. Cái cách tính trước mọi việc, công phu khí định thần nhàn kia, quả thực mình không thể sánh bằng.
Hồ đâm rừng rậm phía dưới vực sâu Hắc Mộc Nhai kia, vốn là trong lúc vô tình Dlđ phát hiện ra được một sơn cốc. Sau khi hắn xây xong hoa viên thì cũng sửa sang lại chỗ đó, xây thêm một trnag viên nho nhỏ. Trong trang viên còn xây một mật đạo, có thể đi thẳng ra khỏi cốc, tới tận một tiểu trấn cách Hắc Mộc Nhai không quá xa.
Nơi ẩn cư chính thức hắn chọn lựa chính là sơn cốc này.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Nếu như bọn hắn muốn triệt để trốn khỏi phạm vi thế lực của thần giáo và Nhậm Ngã Hành, cần tìm một điểm mù, khiến bọn lão tìm không thấy. Nếu không lấy tính cách đa nghi của Nhậm Ngã Hành, không giết chết được Đpbb lão nhất định không buông tha. Tuy nhiên Đpbb và Dlđ cũng chẳng sợ lão, nhưng cũng giống cái cảm giác khó chịu, mất kiên nhẫn khi người ta cứ thỉnh thoảng bị ruồi nhặng quấy nhiễu vậy. Đã thế còn có cả Bảo Nhi cùng hai đứa nhỏ sắp sinh. Dlđ phải tìm một nơi an toàn nhất mới được.
Lúc đó hắn bí mật tỉ mỉ chuẩn bị xây dựng một trang viên trong sơn cốc, càng ngày càng ra dáng, trong lòng cũng an tâm, phải đưa Đpbb đến xem mới được.
Đpbb khi nghe hắn nhắc tới sơn cốc bí mật kia, thì ra mấy lần y hạ nhai không phải chỉ là đi hái thuốc cho con gái, còn là đi tìm vật nuôi, mấy lần đi qua rừng rậm kia vậy mà y chưa từng đến đó xem thử, đợi đến khi được đưa đến chỗ sơn cốc, không khỏi kinh ngạc.
Nói thực, sau khi Đpbb làm giáo chủ, cũng không ít lần hạ nhai. Một lần là tìm chỗ luyện công, một lần là tâm tình phiền muộn, xuống nhai thư giãn. Nhưng y chưa từng phát hiện ra khoảnh đát bên cạnh rừng này lại che giấu một sơn cốc kín đáo, mà xinh đẹp.
Xem địa hình, nơi đây ba bề là núi, đông là rừng rậm đầm lầy, nam là góc chết của rừng cây. Nhưng trong cái sự chết choc lại có sức sống, sơn cốc bí mật thông qua gần một nửa Hắc Mộc nhai, phía sau còn có một thông đạo bí mật, có thể thông đến bên ngoài Hắc Mộc Nhai.
Điểm này, thậm chí cả người văn thao võ lược như Đpbb cũng chưa từng phát hiện ra. Trừ phi quan sát từ tận trời mây, nếu không lấy địa thế phức tạp của nơi này, tuyệt đối khó mà phát hiện nổi.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
17 chương
35 chương
54 chương
1 chương
37 chương
243 chương