Cảm ứng tinh thần của Dương Liên Đình cực kỳ nhạy cảm, lập tức phát hiện ra có dị dạng, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy y hai má phiếm hồng, con ngươi đen nhuận phát sáng, không khỏi thoáng thấy kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn đến gần Đông Phương Bất Bại ở cự ly gần như vậy. Trước đây chỉ là ngắm nhìn từ xa, ấn tượng mơ hồ, chỉ nhớ kỹ giáo chủ thật là uy nghiêm, khí độ thong thả. Nhưng hôm nay có thể quan sát kỹ, mới bất ngờ phát giác vị giáo chủ này tuy đã trung niên, tuổi đã không còn trẻ, nhưng lại có làn da nhẵn bóng, kiếm mi tinh mục [R: mày kiếm mắt sao], mũi thẳng, hai môi mỏng manh, mái tóc dài vô cùng nhu mềm đen nhánh đẹp vô cùng, giống như nữ tử.
Vì sao mình trước đây lại không có phát giác?
Dương Liên Đình lúc này mới nhớ tới trước kia giáo chủ còn để râu, chính là có muốn nhìn cũng nhìn không nổi. Hắn âm thầm hồi ức giáo chủ vì cái gì mà không để râu nữa?
Dòm tiếp hắn lại càng cảm thấy môi giáo chủ nhìn rất đẹp nha, ở trên khuôn mặt nam tính nhìn không khỏi có chút đột ngột, liền nhìn nhiều thêm chút, Đông Phương Bất Bại phát hiện, thấy hắn nhìn chăm chú hai môi của mình, tim lại càng đập thình thịch, cảm thấy trên mặt nóng bừng, không tự chủ được mà cúi đầu xuống.
Dương Liên Đình thấy giáo chủ có hành động kỳ lạ, trong lòng càng thấy khó hiểu, mở miệng hỏi: “Không biết giáo chủ gọi thuộc hạ đến đây là có chuyện gì muốn phân phó?”
Đông Phương Bất Bại đứng thẳng lại, nói: “Phụ thân ngươi trước khi qua đời, bổn tọa từng có việc khẩn yếu giao cho hắn làm, không biết ngươi có từng nghe phụ thân ngươi đề cập qua chưa?”
Dương Liên Đình suy nghĩ một chút, nói: “Phụ thân chuyện gì cũng chưa nói với ta. Nếu là sự tình bí mật giáo chủ giao cho, phụ thân cũng sẽ không nói với ta.”
Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, nói: “Kính Trung, Dương đại ca luôn luôn làm việc cẩn thận, đối bổn tọa trung thành và tận tâm, lần này hy sinh vì giáo, bổn tọa cũng rất thương tâm. Việc này xác thực bí mật, hắn không nói với ngươi cũng phải.”
Đông Phương Bất Bại xưng hô đối Dương Kính Trung thay đổi, Dương Liên Đình đoán không được tâm tư giáo chủ, cũng không nói tiếp, chờ y phân phó.
Đông Phương Bất Bại đứng dậy nói: “Ngươi đi theo ta.”
Hai người đi tới một góc hoa viên, nơi đó có một tòa thạch ốc, được che dấu bí mật, không để người khác chú ý.
Đông Phương Bất Bại tiến vào ốc, gõ lên một cánh cửa bằng sắt trong góc tường, lộ ra một địa đạo nhỏ.
Dương Liên Đình đi theo y vào, chỉ cảm thấy mật đạo này dẫn thẳng xuống phía dưới, tối tăm lạnh lẽo, thâm sâu vô cùng. Nhưng đi một hồi, địa đạo đột nhiên dần thay đổi, trước mắt sáng ngời, bỗng nhiên sáng trưng.
Dương Liên Đình có chút giật mình nhìn sơn cốc phía trước, mùi cỏ xanh tỏa lên, rừng cây bạt ngàn, không khỏi sửng sốt.
Đông Phương Bất Bại nói: “Nơi bí mật này là bổn tọa vô tình phát hiện ra, nghĩ muốn tại đây xây dưng một biệt viện, ngày sau… dùng làm phương tiện để chuyên tâm bế quan luyện công. Dương đại ca giúp ta làm mật đạo rất tốt, nhưng biệt viện thì vẫn chưa kịp làm. Để người khác làm ta không yên tâm, nên giao cho ngươi làm.”
Dương Liên Đình trong lòng biết rằng mật thất giáo chủ bế quan luyện công không phải chuyện đùa, hơn nữa xem tâm tư giáo chủ, hiển nhiên là rất coi trọng nơi bí mật này, đúng là thời cơ lớn để mình thể hiện, không khỏi trong lòng mừng rỡ, vội vàng cung kính đáp ứng.
Dương Liên Đình trở lại chỗ ở của mình, nghĩ lại những chuyện phát sinh hôm nay, hiểu rằng đây là cơ hội để mình chính thức dung nhập vào thế giới này trong tương lai.
Tinh thần thể của hắn đến từ thé giới văn minh của nhân loại mười vạn năm sau. Tại khoảng thời gian ước chừng bảy vạn năm trước, tốc độ tiến hóa của nhân loại đột nhiên bước vào giai đoạn bùng nổ, bởi vì công nghệ khoa học kỹ thuật phát triển cực độ, nhưng nhục thể của nhân loại lại quá mức khuyết thiếu [có quá nhiều khuyết điểm], năng lực tiếp thu càng lúc càng kém. Hơn nữa môi trường bị ô nhiễm cùng tốc độ phát triển qá nhanh lại gây ra tác dụng phụ, cũng gây phá hủy cực nhanh nhục thể sinh tồn. Vì vậy bảy vạn năm trước một giai đoạn tiến hóa lớn bùng nổ, khiến tinh thần thể của nhân loại nâng cao đến một trình độ cực cao mới. Nếu như dùng tông giáo mà nói, chính là nhục thể mẫn diệt, mà linh hồn thăng thiên. [cơ thể thịt-bình thường hoàn toàn biến mất, linh hồn đạt đến tầm cao mới]
Sau khi tinh thần thể nhân loại tiến hóa, dần dần đạt tới đỉnh cao, ngay lập tức gặp một chướng ngại mới. Đó chính là nền tảng bị khuyết thiếu của nhục thể, khả năng sinh nở càng ngày càng khó khăn.
Khi đó địa cầu sớm đã thành một vùng hỗn độn, nhân loại xây dựng một thành phố ở ngoài vũ trụ, sau khi di cư đến Hỏa Tinh mới phát hiện nơi thích hợp nhất cho nhân loại ở lại lại chính là mặt trăng.
Nhưng nơi này dù cũng không phải cố hương của nhân loại. Nhân loại có thể sinh tồn tại nơi đó, nhưng cũng dần dần phát hiện, không cách nào có thể tiến hóa tại nơi này. Mất đi nguồn gốc căn nguyên đại thụ ban đầu, cho dù có cố gắng đâm chồi ra cho tươi tốt rậm rạp đẹp đẽ đến thế nào, cũng không cách nào trốn thoát khỏi số mệnh tan nát khô héo.
Thế là khoảng bốn vạn năm trước thì bắt đầu, nhân loại nghiên cứu tiến gần đến phương hướng có thể sửa chữa, cải tiến đột phá. Sau này phát hiện, phương pháp duy nhất có thể cứu lấy nhân loại, chính là trở lại địa cầu, trở lại nơi căn nguyên lúc ban đầu đã sản sinh ra loài người, chỉ có tại nơi ấy mới có khả năng tìm ra biến chuyển.
Nhưng địa cầu đã vốn là một vùng hỗn độn, hơn nữa người loại đã tiến hóa đến thể sinh mạng cao cấp, chướng ngại này khiến cho nhân loại cho dù có quay lại trên tinh cầu cũng không thể thu được thêm tiến triển gì. Cuối cùng các nhà khoa học trải qua nghiên cứu phát hiện, nhân loại hiện tại chỉ có thể quay về các nền văn minh cổ xưa thay thế, mới có thể tìm ra người tương hợp với mình.
Xuyên qua khoảng không sớm đã không phải vấn đề, nhưng hậu quả có thể gây ra thì nhân loại không thể tiếp nhận được. Từ kinh nghiệm cùng giáo dục cho thấy, một trước tiến đưa nhân loại trở về quá khứ, tất nhiên sẽ làm thay đổi dòng xoay thời gian, mà bất luận thay đổi nào dù chỉ nhỏ nhất, cũng có thể khiến tinh thần thể cao cấp trong tương lai không cách nào vãn hồi hậu quả.
Vì vậy cục quản lý thời gian lập tức đóng đường hầm khoảng không. Hai vạn năm trước nhân loại cho ban hành một quy định pháp luật, không được phép quấy nhiễu khoảng không quá khứ đã tồn tại của nhân loại, người vi phạm sẽ lập tức bị hủy diệt tinh thần.
Nhưng là về sau, các nhà khoa học liền nghiên cứu ra một phương pháp mới có thể quay lại thay thế nhục thể. Thẳng đến một vạn năm trước, vấn đề này cuối cùng cũng được giải quyết.
Cái gọi là nhất hoa nhất diệp nhất thế giới. Khoa học phát triển đã chứng tỏ, tại thời đại văn minh cao cấp tinh thần thể, sáng tạo một quyển sách một đời người cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Tinh thần thể cường đại có thể xuyên qua bất cứ khoảng không thế giới song song nào hoặc bất kỳ vùng đất huyễn tưởng do con người sáng tạo ra.
Dương Liên Đình tinh thần thể Rox, chính là một trong ba thành viên ưu tú mang sứ mệnh thử nghiệm phương pháp này mà xuyên qua.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
17 chương
35 chương
54 chương
1 chương
37 chương
243 chương