Edit: Robin♥  Bất quá trước khi hắn kịp nghĩ ra một lời giải thích hoàn mỹ, Đông Phương Bất Bại đã bắt đầu hoài nghi và dần phát hiện. Dù sao thì lúc mang bầu phản ứng rất dễ nhận ra, rõ ràng đến nối đến Đông Phương Bất Bại một nam nhân chưa từng có kinh nghiệm qua lại có một loại ảo giác —— cảm thấy hình như mình có bầu. Đông Phương Bất Bại vì cái loại ảo giác ấy mà bất an. Kể từ lúc ở Lạc Dương y đã biết Dương Liên Đình đặc biệt rất thích trẻ con, y vẫn luôn luôn đè ép mình suy nghĩ đến cái vấn đề ấy sâu tận đáy lòng. Mặc dù khi ấy y nói rất phóng khoáng, nhưng thực tế tuyệt đối không có khả năng y nạp thiếp cho Dương Liên Đình. Chỉ cần nghĩ đến thôi y cũng không thể nhịn nổi mà muốn xé tan nát ả nữ nhân ấy. Chuyện này chính là cái gai trong lòng y. Dương Liên Đình vốn là con một. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (1). Đông Phương Bất Bại tự xem mình là thê tử của hắn, sao có thể không lo lắng đến vấn đề này? Đông Phương Bất Bại ngồi chải đầu, cúi đầu nhìn bụng mình ngẩn người. Nếu như y là một nữ nhân chân chính, hẳn là lúc này trong bụng đã có con của Liên đệ rồi… Y cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở. Y không phải nữ nhân, thậm chí còn không được tính là một nam nhân đầy đủ. Y như vậy, sao có thể vì Liên đệ mà sinh con? Tất cả những cảm giác này chẳng qua chỉ là ảo giác của y mà thôi. Có lẽ là vì y đã chờ mong quá nhiều, mới khiến cơ thể sinh ra loại phản ứng như vậy. Như thế… là không đúng. Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía tác phẩm mình vừa mới thêu xong. Đó là một bức uyên ương hí thủy vô cùng ấm áp. Chỉ là bất tri bất giác, tại phía sau hai uyên ương ấy lại có thêm một uyên ương béo tròn nho nhỏ, lông bông xù, vụng về theo phía sau cha mẹ. Đến khi y bình tĩnh lại mới phát giác ra, không khỏi cười khổ. Thật sự là tẩu hỏa nhập ma rồi. Cái này không thể để Liên đệ nhìn thấy. Y hạ bức tranh thêu xuống, dang tay muốn xé bỏ, nhưng lại cảm thấy hết sức không nỡ, bàn tay không chịu nghe lời biến thành vuốt ve. Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng bước chân của Dương Liên Đình, hoảng hốt, vội vnafg giấu tấm khan thêu xuống ngăn kéo. “Ta đã về.” Dương Liên Đình vừa tiến vào vừa nói. “Hôm nay về sớm vậy.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười ra đón, hồng y (2) phấp phới tung bay. Kể từ sau 『 tân hôn 』Đông Phương Bất Bại không còn che dấu sở thích của mình nữa, thích sao mặc vậy. Điểm này Dương Liên Đình không có ý kiến, chỉ cần y vui vẻ thì sao cũng tốt. Đông Phương Bất Bại thích mặc nữ trang thì mặc nữ trang, thích mặc màu gì thì mặc màu ấy. Nhưng riêng với sở thích trang điểm này nọ của Đông Phương Bất Bại Dương Liên Đình phản đối kịch liệt. Lần đầu nhìn thấy Đông Phương Bất Bại hưng phấn bừng bừng ngồi trước bàn trang điểm hí hoáy, Dương Liên Đình hơi bị trơ mắt cứng lưỡi. Nhịn một hồi, cuối cùng hắn vẫn quyết định đối ánh mắt chờ mong của Đông Phương Bất Bại mà nói: “Đông Phương, ta thích nhất khuôn mặt tự nhiên của ngươi… Ngươi sau này không nên trang điểm nữa.” [R’s: thảm họa makeup rồi mỹ nhơn ơi =))] Đông Phương Bất Bại thất vọng: “Ngươi không thích?” Dương Liên Đình thực sự không thể giống như Dương Liên Đình trong nguyên tác không có lương tâm mà chấp nhận cái màn hóa trang khủng khiếp này, một lúc sau thì nói với y: “Đông Phương, ngươi rất đẹp rồi, không cần phải trang điểm thêm gì nữa. Nếu ngươi thích, ta có thể dạy ngươi một ít cách trang điểm thật đẹp.” Đông Phương Bất Bại sờ sờ mặt mình, buồn bã nói: “Ta chỉ là thấy rất nhiều nữ nhân làm giống thế này.” Dương Liên Đình cười một tiếng, nói: “Lẽ nào mấy tiểu thiếp của ngươi trước đây đều trang điểm như vậy? Ta nhớ rõ Thi nhi phu nhân không có tầm thường như vậy.” “Ngươi nói ai tầm thường?” Đông Phương Bất Bại không vui, đẩy hắn ra, quay lưng về phía hắn. Dương Liên Đình thấy y tức giận, vội vàng dỗ dành, nói cả đống lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng cũng làm Đông Phương Bất Bại một lần nữa mỉm cười, không tiếp tục trang điểm nữa. Son cùng bột phấn đều bị y cất dưới ngăn kéo dưới cùng. Chỉ là mấy ngày gần đây Đông Phương Bất Bại bắt đầu nôn ọe, sắc mặt trở nên tái nhợt. Y không muốn để Dương Liên Đình lo lắng, nên hôm nay lại lấy son phấn ra, trang điểm một tầng nhè nhẹ. Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại ra đón, lập tức dang tay ôm y vào lòng, tại trên mặt y hôn hôn, thấp giọng nói: “Thật nhớ ngươi.” Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, ở trong lòng hắn nói: “Cơm tối ta còn chưa nấu đâu.” “Vậy ăn muộn một chút.” Dương Liên Đình không để ý, hắn hiện tại còn đang cân nhắc xem nên giải thích sự việc kia thế nào với Đông Phương Bất Bại. Hai người cùng nhau đi ra hoa viên, nhìn chim thú bay nhảy. Bốn con hạc tuyệt đẹp đang nghịch nước bên hồ, còn có mấy con uyên ương khả ái đang nô đùa. Còn có hai con sóc không biết chạy từ đâu ra, chạy một mạch đến gốc cây tùng bên cạnh tiểu đình. Cả hoa viên sức sống bừng bừng, không khí trong lành hòa cùng mùi hương hoa thơm ngát. Đông Phương Bất Bại thuận tay thả vụn bánh bao xuống hồ cho cá ăn. Dương Liên Đình dẫn y ngồi xuống ghế. Nhìn y vui vẻ chơi đùa với mấy động vật nhỏ, trong lòng ấm áp vô cùng, lền tựa bên người y, khẽ hôn lên mái tóc. Đông Phương Bất Bại bị hắn chọc cho buồn, quay đầu lại đẩy hắn ra cười. Dương Liên Đình thừa dịp kéo tay y, thấp giọng nói: “Đông Phương, ta chỉ mong một đời này có thể mãi mãi có ngươi bên cạnh, vĩnh viễn hạnh phúc như lúc này.” Đông Phương Bất Bại mềm giọng đáp: “Liên đệ, ta cũng vậy…” Chỉ là cái ‘một đời’ mà hai người nói ấy là hai khoảng thời gian không giống nhau. Một đời của Dương Liên Đình gần như phải dùng ngàn năm mà tính, sống đến hơn vạn năm cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng một đời Đông Phương Bất Bại lại ngắn ngủi không đến trăm năm. Nghĩ đến một điểm này, Dương Liên Đình lại càng kiên định đề cao tinh thần lực của y, nhất định phải để y sinh ra con nối dõi cho mình. Bởi vì chỉ có như vậy, tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại mới có thể có khả năng vượt qua chính giới hạn để tiến hóa đến một tầm cao mới, để sau này y có thể mãi mãi sống trọn vẹn một đời bên mình. “Đông Phương, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” “Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại nhu thuận tựa vào bên vai Dương Liên Đình, một bên tùy ý cho cá ăn, một bên không để ý hỏi. “Có phải gần đây ngơpi cảm thấy cơ thể không thoải mái?” Đông Phương Bất Bại thân thể cứng đờ, rồi nhanh chóng khôi phục thần thái, đáp: “Không có a. Cơ thể ta rất tốt.” “Nói bậy, sáng nay ngươi còn nôn.” Dương Liên Đình không hiểu vì sao y không chịu thừa nhận. Đông Phương Bất Bại tất nhiên không muốn nói chuyện này, chuyển đề tài nói: “Liên đệ, ngươi đói không? Trời tối rồi, ta đi nấu ăn cho ngươi.” “Đông Phương…” Dương Liên Đình kéo tay Đông Phương Bất Bại lại. Y ôn nhu cười, vẫn không chịu thôi cự tuyệt. Xong cũng không để ý đến phản ứng của Dương Liên Đình, liền xoay người phi thân đi. Một dải hồng y, nhẹ nhàng lướt qua không trung. Nói chuyện không xong. Dương Liên Đình nhìn bóng lưng ưu nhã xa dần của Đông Phương Bất Bại, có chút bất đắc dĩ. Hắn biết Đông Phương Bất Bại mặc dù rất nghe lời mình, ngày một ôn nhu hơn, nhưng hễ có chuyện gì không hợp ý y, y tuyệt đối không chịu. Nói vậy cũng vì mình quá sủng quá ưu ái y, khiến cho Đông Phương Bất Bại không còn giống như trong nguyên tác chỉ vì một mình Dương Liên Đình coi y là nữ thân mà sinh ái tình, liều lĩnh ném đi tất cả khí chất tôn nghiêm cùng lý trí. Dương Liên Đình bất đắc dĩ, lão bà (3) nhà hắn đã không muốn nghe thì hắn đành ngậm ngùi hậm hực mà đi tắm. Sau đó hắn lại kiếm mấy dịp, nhưng luôn bị Đông Phương Bất Bại lảng tránh. Hắn nhạy cảm phát hiện Đông Phương Bất Bại giống như đang có tâm sự gì đó, luôn trốn tránh nói đến vấn đề này. Suy nghĩ một chút, dù sao cũng vẫn còn thời gian, hơn nữa cũng chưa biết thai nhi có ổn định không, vẫn là đợi thêm một thời gian nữa rồi nói đi.