Edit: Bi Chương này chưa beta, nếu có chỗ nào câu cú lủng củng thì bỏ qua cho Bi ha! —————————————————————————————————————————————————- Trong lòng Đông Phương Bất Bại thực buồn bực, rõ ràng hắn hình như cũng không hề làm cái gì, thế nhưng gần đây Vệ Tu Nghiêu dường như lại đang trốn tránh hắn. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, vì sao chính mình cư nhiên lại có chút nhớ nhung y, nhớ những lúc y quấy rầy cuộc sống của mình? Đáp án của những thị nữ âm thầm xếp vào bên cạnh y quay về gần như là giống hệt nhau. Một ngày của Vệ Tu Nghiêu quả thực là vô cùng đơn điệu nhàm chán. Mỗi ngày trừ bỏ ngồi thiền, sau đó thích đi dạo trong rừng cây nhỏ, thì y hầu như không hề có động tác gì khác. Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, Vệ Tu Nghiêu quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, nhớ ngày đó hắn bố trí trận pháp trong rừng cây nhỏ kia, hao phí rất nhiều sức lực và vật lực, thế nhưng tất cả đều không ngăn được y. Chẳng lẽ y thật sự là dạng người lúc trước mình nghĩ, thật sự chỉ là một tiểu đạo sĩ ở trong thâm sơn chưa từng ra ngoài? Bất quá, xem quần áo của y hình như cũng không giống những thứ mà người bình thường vẫn mặc. Hơn nữa, cho dù là y thực sự chưa bao giờ bước ra ngoài, nhưng trong cuộc sống hằng ngày hẳn là vẫn gặp qua người chứ? Tại sao biểu hiện của y lại giống như là cho tới bây giờ vẫn không biết những điều thông thường nhất về thế giới này.. Nhức đầu mà xoa xoa cái trán, phía sau truyền đến hương vị quen thuộc, một đôi tay thô to vươn lên, thay thế tay hắn. Đông Phương Bất Bại ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đang mềm nhẹ xoa trán cho hắn, kêu lên: – Liên đệ! Dương Liên Đình dừng tay một chút, ở nơi Đông Phương Bất Bại không nhìn thấy mà thoáng nhíu mày, sau đó mới chậm rãi nói: – Bất bại, gần đây, cái tên họ Vệ kia… Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại nháy mắt dùng tay phải của mình đè chặt lên tay phải của người kia, chậm rãi xoay người lại, cười nói với Dương Liên Đình: – Sao vậy? Hắn lại trêu chọc đến Liên đệ sao? Dương Liên Đình nhíu mày: – Bất Bại, ta… Đúng lúc Dương Liên Đình đang định nói gì đó, hai người liền nghe thấy âm thanh trầm thấp đã hai tháng không nghe thấy của Vệ Tu Nghiêu: – Hai vị, thời tiết hôm nay thật không tồi! Đông Phương, đã dùng bữa trưa chưa? Đông Phương Bất Bại cười cười: – Nếu là dùng cơm trưa, thời gian không phải còn quá sớm sao, Vệ đại hiệp? Dương Liên Đình khinh thường trào phúng nói: – Cái thời tiết âm u quỷ quái này mà cũng bảo là tốt sao? Hai người, hai câu trả lời hoàn toàn bất đồng, tuy nhiên đều có không khí quái dị bên trong. Đông Phương Bất Bại là hài hước, mà Dương Liên Đình lại là khinh thường. Vệ Tu Nghiêu nhíu mày, cảm thấy so với hai tháng trước, Dương Liên Đình dường như cũng vẫn không có chút hảo cảm nào với mình, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ. Hai tháng này, Vệ Tu Nghiêu cũng tự hỏi mình thật lâu, thật cẩn thận. Nghiêm khắc mà nói, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng hoài nghi xu hướng *** của mình. Hơn nữa, khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì hắn cũng có xúc động, điều này cũng đủ chứng minh rằng hắn không phải một người đồngtính luyến ái. Nhưng, sau khi đến nơi này, bằng vào trực giác mẫn tuệ của âm dương sư, hắn cảm nhận dược vận mệnh của mình và Đông Phương Bát Bại đã gắn vào nhau. Cho dù tương lai Đông Phương Bất Bại gặp phải chuyện gì, hắn đều sẽ chịu ảnh hưởng. Tuy rằng lúc này vẫn chưa biết được ảnh hưởng kia là tốt hay xấu. Nhưng….dù nghĩ nát óc vãn không nghĩ ra, vì sao vận mệnh của hắn lại gắn với vận mệnh của Đông Phương Bất Bại? Rõ ràng với tu vi của hắn, tuy không nói có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay, nhưng ít nhất cũng có thể khống chế một số sự tình. Hơn nữa, do mình xé rách thời không mới rơi xuống nơi này, trước đó cùng không phát hiện ra vận mệnh của mình sẽ gắn bó với người khác. Chẳng lẽ…sau khi đến nơi này mọi việc mới bắt đầu thay đổi? Mặt không chút thay đổi nhìn Dương Liên Đình ở nơi này liếc mắt đưa tình với Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu nghiêng đầu sang chỗ khác. Hắn không thấy, hắn không thấy gì cả! Đông Phương Bất Bại thấy Vệ Tu Nghiêu như vậy, liền nhẹ nhàng đẩy Dương Liên Đình ra, đi về phía hắn, không chú ý tới sắc mặt của Dương Liên Đình trong nháy mắt trầm xuống, thân thiết hỏi han: – Vệ đại hiệp có chỗ nào không thoải mái sao? Khóe miệng Vệ Tu Nghiêu co quắp, sao lại cảm giác giống như hai tình địch đang tranh thủ tình cảm? Ý cười trong đôi mắt nâu nhạt hơi lóe lên rồi biến mất, Vệ Tu Nghiêu cố gắng khống chế biểu hiện của khuôn mặt rồi mới lên tiếng: – Tạ ơn Đông Phương quan tâm, Tu Nghiêu không có việc gì. Đông Phương bất bại kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói gì Đáng lẽ mọi chuyện như thế cũng là không có gì đáng nói, thế nhưng, Dương Liên Đình trong nháy mắt tựa hồ đầu óc không được bình thường, giống như không muốn bị Đông Phương Bất Bại quên mất, gã liền nhảy ra hỏi một câu: – Vệ đại hiệp gần đây đang làm những gì? Lời vừa ra khỏi miệng mới giật mình cảm thấy không đúng, gã cuống quít bổ sung một câu: – Ý của ta là thật lâu đã không nhìn thấy Vệ đại hiệp! Giấu đầu hở đuôi! Ý cười trong mắt lưu chuyển, Vệ Tu Nghiêu thích thú nhìn gã thật lâu, cho đến khi Dương Liên Đình cảm thấy tay chân luống cuống, không biết làm thế nào, mới chậm rãi nói: – Thật không ngờ Dương tổng quản cũng có lúc nhớ đến Tu Nghiêu, ha ha, Tu Nghiêu cũng không biết từ khi nào thì ánh mắt của Dương tổng quản vốn đặt trên người Đông Phương giáo chủ lại chuyển tới tại hạ đây? Nhướng mày, khóe miệng Vệ Tu Nghiêu cong lên thành một nụ cười trào phúng. Lời vừa nói ra, trong mắt Đông Phương Bất Bại liền hiện lên một tia ánh sáng lạnh, tuy rằng rất nhanh biến mất, nhưng vẫn bị Vệ Tu Nghiêu nhìn thấy Con ngươi tối sầm lại, Vệ Tu Nghiêu hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt bị che mất nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn lúc này. Lúc này người luống cuống nhất lại là Dương Liên Đình, khi Vệ Tu Nghiêu vừa nói xong, gã mới biết những lời mình nói không hay ho gì, lời nói lại toát ra một ý tứ ái muội, vội vã quay đầu nhìn về phía Bất Bại, hoàn hảo, Bất Bại tựa hồ như không có phản ứng gì đặc biệt. Dương Liên Đình hiện tại có thể nói vô cùng buồn bực, buồn bực hơn bất kỳ kẻ nào, thậm chí có thể nói gã hiện tại chính là gặp phải thời kỳ xui xẻo. Nguyên bản gã đang ngồi trên địa vị tổng quản vô cùng vui vẻ, nào biết một ngày nào đó, từ đâu lại lòi ra một tên quái nhân Vệ Tu Nghiêu đến tranh đoạt Đông Phương giáo chủ với gã. Nhưng người này tựa hồ ám sát, minh giết đều không dùng được, tính cách cũng quái gở, quan trọng nhất là, cho tới bây giờ gã vẫn chưa một lần thắng được, bản thân ở trước mặt hắn phảng phất như làm cái gì là sai cái đó! Điều này thực ra cũng không khiến cho Dương Liên Đình quá thống khổ, điều khiến gã thống khổ nhất chính là: người này căn bản không cho bất kỳ người nào mặt mũi, thậm chí là ở trước mặt Bất Bại, hắn xem gã không vừa mắt cũng lôi ra đánh, Dương Liên Đình buồn bực xoa xoa hai má. May là, sau khi trải qua một cái phong ba nho nhỏ, chỉ cần đầu óc Dương Liên Đình không bị rút gân, tiếp tục chạy đi trêu chọc Vệ Tu Nghiêu, thì Vệ Tu Nghiêu cũng sẽ không chủ động sinh ra ý nghĩ muốn giáo huấn gã. Đột nhiên, Vệ Tu Nghiêu nhướng mày, thấy Dương Liên Đình ở bên cạnh nheo mắt cẩn thận nhìn hắn, người này, muốn làm gì? … Kỳ thật, Vệ Tu Nghiêu đột nhiên nhận thấy có sự tình gì đó đã tiến triển nhanh hơn. Mà hắn, vẫn như cũ, rất ghét bị người khác khống chế! —————————————————————————————————————————————————- Spoil chương sau: “Anh Nghiêu bỏ vợ mà đi” XD~~~~