Quả nhiên, sau khi phóng pháo tín hiệu không lâu thì bên kia đã dừng công kích, những nhân sĩ giang hồ trong khách *** nhất thời bỏ chạy tán loạn, chỉ còn giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo là còn trụ lại. Lúc Đông Phương Bất Bại đỡ Hoa Mãn Lâu rời khỏi khách đêím thì chỉ thấy từ xa xa có không ít thân ảnh bay vút đến. Đông Phương Bất Bại híp mắt cười nhạt, chỉ vào đám giáo chúng ra lệnh mang thi thể của Nhậm Ngã Hành ném đi, lại có giáo chúng tiến lên đỡ lấy Nhậm Doanh Doanh còn đang hôn mê. Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói: “Đem Nhậm Doanh Doanh giải vào đại lao, thông tri bọn người Đồng trưởng lão tăng mạnh đề phòng, ra lệnh cho Bình Nhất Chỉ tức khắc đến viện của bổn tọa đợi lệnh.” Lời nói vừa dứt đã có giáo chúng lên tiếng ứng thanh, xoay người rời đi. Tiếp đó, y nhẹ giọng nói vào bên tai Hoa Mãn Lâu: “Thất Đồng, ngươi chống đỡ thêm một lát, đợi ta ứng phó đám người tự tìm đường chết này đã.” Đông Phương Bất Bại cũng không lập tức quay về Hắc Mộc Nhai, hắn biết Hoa Mãn Lâu sẽ không yên tâm rời đi như vậy, bằng không theo tính tình của Đông Phương Bất Bại đã sớm đưa Hoa Mãn Lâu về Hắc Mộc Nhai. Bất quá, hiện tại Đông Phương Bất Bại ngược lại cũng muốn nhìn một chút, xem đến tột cùng là ai to gan lớn mật đến vậy, dám tìm Nhật Nguyệt thần giáo gây phiền phức. Người đến… đều là những gương mặt quen thuộc?! Đông Phương Bất Bại nhìn thấy gương mặt của chưởng môn các phái lộ ra thần sắc kinh nghi, khóe môi thanh tú không khỏi vẽ ra nụ cười nhạt. Quả nhiên, là đám người này. Những nhân vật quan trọng của Ngũ Nhạc kiếm phái gần như đều ra mặt, Tả Lãnh Thiền đứng mũi chịu sào, cầm cờ theo sau còn có lão bằng hữu chưởng môn Hoa sơn Nhạc Bất Quần, phái Thái sơn Thiên môn đạo trưởng, phái Hằng sơn Định Dật sư thái, phái Hành sơn Mạc Đại tiên sinh, ngoài ra còn có Thiếu Lâm tự Không Trí đại sư, phái Võ Đang Linh Hư đạo trưởng… vân vân Sự xuất hiện của những người này hầu như đã đại biểu toàn bộ võ lâm. Bất quá, Nhậm Ngã Hành là như thế nào có thể liên lạc với bọn họ? Điều này thật ra có chút nằm ngoài dự liệu của Đông Phương Bất Bại. “Lá gan của các ngươi không nhỏ, dám chạy đến Nhật Nguyệt thần giáo dương oai. Ai cũng cảm thấy ngại sống không đủ phiền rồi sao?” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại đạm nhiên mà lạnh lùng, tuy rằng cường địch trước mặt nhưng y lại có vẻ càng bình tĩnh, một bộ sóng gió không sờn. Hoa Mãn Lâu đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại rõ ràng cảm nhận được trước mặt tiến đến không ít cao thủ, hắn tuy rằng trúng độc nhưng cảm giác cũng không trì độn, dựa vào khí tức liền có thể phân biệt bọn họ là ai, không khỏi có chút bận tâm. Chính mình trúng độc hiển nhiên không thể động thủ, mà Đông Phương Bất Bại lại chỉ có một người… nếu thật sự phải đánh nhau, sợ rằng Đông Phương sẽ bất lợi… Vì vậy bàn tay của y nắm tay Đông Phương Bất Bại càng thêm siết chặt. Đông Phương Bất Bại lại giống như phát hiện điều gì, ôn nhu nói vào bên tai Hoa Mãn Lâu: “Thất Đồng, ngươi yên tâm. Không có việc gì. Chúng ta cứ xem bọn họ muốn gì đã. Nếu thật sự chọc đến Nhật Nguyệt thần giáo, bọn người này còn chưa đủ năng lực đâu.” Trong giọng nói mang theo ngạo nghễ nghiễm nhiên. Trong lòng Hoa Mãn Lâu liền ổn định xuống. Trước đó bọn họ ở Lưu phủ cũng đã từng chạm mặt đám người kia, khi đó tuy rằng mạo hiểm nhưng vẫn toàn thân trở ra, hiện tại còn là trước cửa nhà Nhật Nguyệt thần giáo, bọn họ phải lo lắng cái gì? Hơn nữa biểu hiện lãnh tĩnh tự tin của Đông Phương Bất Bại trong thời khắc này lại càng khiến hắn tấm tắc không ngớt, nếu không phải hiện tại thân còn trúng độc, cả người đau đớn, bằng không hắn nhất định sẽ lên tiếng tán dương “Nương tử” của mình một phen. Về phần chưởng môn các phái, ngoại trừ Tả Lãnh Thiền cơ bản đều nhận thức được hồng y nữ tử trước mặt, cũng biết nàng cực kỳ lợi hại, hơn nữa nhìn thấy thi thể của Nhậm Ngã Hành nằm ngang trước mặt, càng là yên lặng không dám lên tiếng. Những người này căn bản cũng biết được thân phận của Nhậm Ngã Hành, nếu không phải vì vật kia, bọn họ nhất định cũng không có khả năng cùng lão hợp tác, vả lại trong lòng ai cũng hiểu, chỉ cần vật kia đến tay, người này nhất định không thể để sống. Thế nhưng hiện tại, khi thi thể của Nhậm Ngã Hành ngoài dự liệu xuất hiện trước mặt bọn họ, thần sắc chưởng môn các phái đều là không được tự nhiên. Bất quá vừa nhìn người vị hồng y nữ tử kia đang đỡ lấy, không phải hôn phu của nàng sao? Người thanh niên kia lúc này sắc mặt xanh đen, toàn thân vô lực, chẳng lẽ là trúng độc? Chưởng môn các phái vẫn còn nhớ rõ võ công quỷ dị mà bí hiểm của người thanh niên này, nếu hắn thật sự bị thương, nguy hiểm của bọn họ cũng nhỏ đi không ít, chỉ có một mình Thánh cô ma giáo ra tay, phần thắng hiển nhiên lớn hơn rất nhiều. Lúc này, Tả Lãnh Thiền mở miệng nói: “Vị này hẳn là Thánh cô Thần giáo mà lời đồn hay nhắc đến, Đông Phương cô nương?” “Là ‘Hoa phu nhân’!” Đông Phương Bất Bại đạm thanh đáp. Ngữ điệu cực kỳ tự nhiên, không khỏi làm cho bọn giáo chúng đang đứng phía sau co rút khóe miệng, chỉ là một câu cũng không dám nói, chỉ có thể thầm than trong lòng. Thần giáo từ lúc nào lại xuất hiện thêm một vị Thánh cô? Lại còn là Hoa phu nhân… Lẽ nào giáo chủ của bọn họ thực sự chuẩn bị gả đi rồi? Như vậy nên tính là chuyện gì đây… quên đi, cho dù gan lớn bằng trời cũng không ai dám quản “Chung thân đại sự” của giáo chủ. Quản y là cưới hay gả, Đông Phương Bất Bại vẫn là Đông Phương Bất Bại, giáo chủ vẫn là giáo chủ, thuộc hạ cứ là thuộc hạ, muốn mạng thì nên nghe nhiều một chút, về phần nói, có thể câm miệng cứ câm miệng. Tả Lãnh Thiền vội ho một tiếng, nói: “Hoa phu nhân, thất kính.” Đông Phương Bất Bại nhíu mày nhìn gã, nói “Hãy bớt sàm ngôn đi, các ngươi đến đây làm gì?” Tả Lãnh Thiền nghe vậy liền nhìn về Nhạc Bất Quần bên cạnh mình, cũng không lên tiếng nữa. Nhạc Bất Quần thầm mắng một tiếng, chỉ đành phải nói: “Nghe nói 《 Tịch tà kiếm phổ 》 rơi vào tay giáo chủ Đông Phương Bất Bại của quý giáo, 《 Tịch tà kiếm phổ 》 là vật gia truyền của đệ tử Lâm Bình Chi phái ta, năm đó khi trên dưới Phúc Uy tiêu cục bị sát hại thì kiếm phổ cũng lưu lạc giang hồ. Lần này bọn ta đến đây, chính là vì muốn tìm lại 《 Tịch tà kiếm phổ 》.” Đông Phương Bất Bại nghe được lời này thật ra có chút ngẩn người, chợt mang theo ý tứ không sao hiểu nổi còn pha thêm một chút giễu cợt, nói: “《 Tịch tà kiếm phổ 》? Đây đúng là việc chê cười mà! Các ngươi là từ nơi nào biết được 《 Tịch tà kiếm phổ 》 là ở trên tay bổn… giáo giáo chủ?” Nhãn thần của chưởng môn các phái không khỏi rơi xuống thi thể đã cứng ngắc của Nhậm Ngã Hành. Đông Phương Bất Bại nhìn thấy tình cảnh này cuối cùng cũng hiểu rõ, chỉ sợ là Nhậm Ngã Hành sợ chính mình thế đơn lực bạc, vì vậy mới dùng 《 Tịch tà kiếm phổ 》 làm mồi câu, đi tìm những người này đến giúp đỡ. Chỉ là không ngờ đến, lão vẫn cứ chết trên tay Đông Phương Bất Bại y. Đông Phương Bất Bại tựa tiếu phi tiếu nhìn đám người danh môn chính phái trước mặt, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ các ngươi chỉ vì một câu nói của lão thất phu kia liền hoài nghi 《 Tịch tà kiếm phổ 》 thật sự đang ở trên tay giáo chủ bổn giáo? Các ngươi đều là tân nhân vừa ra giang hồ sao? Một việc không có bằng chứng bực này đều có thể tin tưởng mười phần, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười sao?” Ngữ điệu và lời nói của Đông Phương Bất Bại, không thể nghi ngờ đã triệt để tát thẳng vào mặt của đám đại nhân vật danh môn chính phái kia. Kỳ thực bọn họ cũng không phải không từng hoài nghi lời nói của Nhậm Ngã Hành, thế nhưng cả bọn đều là mơ ước 《 Tịch tà kiếm phổ 》 đã lâu, người thừa kế duy nhất là Lâm Bình Chi cũng đã bái nhập làm môn hạ Hoa sơn rồi. Tuy rằng sư phụ Nhạc Bất Quần của y tự xưng Quân tử kiếm, vị tất đã nhìn đến quyển kiếm phổ nọ, thế nhưng những người khác thì sao? Về phần còn những yếu tố gì nữa, chúng ta cũng không biết rõ. Chuyện này một khi vừa truyền vào giang hồ, Ngũ Nhạc kiếm phái trước tiên liền quyết định san bằng Hắc Mộc Nhai, mỹ kỳ danh viết: ‘Liên thủ đối phó giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại, đoạt lại 《 Tịch tà kiếm phổ 》 không để ma giáo nguy hại võ lâm’. Chỉ là cho dù người nào cũng không nghĩ đến, họ còn chưa lên được Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành đã bị Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo giết chết. Võ công của Nhậm Ngã Hành thế nào bọn họ cũng đã lãnh giáo không ít, thật không ngờ chỉ một người nữ nhân liền có thể dồn lão vào chỗ chết, như vậy võ công của vị Thánh cô này đã đạt đến cảnh giới gì rồi? Bọn họ thật ra lại không nghĩ đến người chân chính khiến Nhậm Ngã Hành bị thương chính là Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại chỉ là người hạ sát thủ cuối cùng mà thôi. Lại nghĩ đến bọn họ vừa rồi đã phái gần trăm đệ tử không ngừng bắn tên công kích, thế nhưng ngay cả một sợi tóc của hai người này cũng không thương tổn được, đủ thấy thực lực của bọn họ. Ngũ Nhạc kiếm phái và những môn phái khác có mặt nhìn thấy cảnh này trong lòng ít nhiều cũng có chút bồn chồn, trong lòng không nắm chắc được mấy phần có thể lưu lại mấy người này, hơn nữa cái người có danh giang hồ đệ nhất cao thủ, Đông Phương Bất Bại kia vẫn chưa xuất hiện… Một trận chiến này đến rốt cục có bao nhiêu gian khó? Ngũ Nhạc kiếm phái tuy rằng bằng mặt không bằng lòng, thế nhưng lúc này vị trí cầm đầu vẫn là của Tả Lãnh Thiền, chỉ nghe gã nói với Đông Phương Bất Bại: “Hoa phu nhân bất quá là Thánh cô mà thôi, làm sao biết được giáo chủ quý giáo không đoạt được kiếm phổ chứ? Lần này bọn ta đến đây cũng là nhận được tin tức chuẩn xác.” “Vậy sao? Nguyện nghe thật kỹ.” Đông Phương Bất Bại cũng nổi lên một chút hứng thú, cái gì gọi là tin tức chuẩn xác? Chẳng lẽ y còn không biết mình thật sự có đoạt được cái kiếm phổ gì đó hay không? Thế nhưng lúc này Tả Lãnh Thiền lại giống như không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa, chỉ tìm lời lảng tránh: “Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta cũng không muốn có quá nhiều phân tranh. Chỉ thỉnh Hoa phu nhân đem lời nói của ta truyền đến quý giáo chủ, 《 Tịch tà kiếm phổ 》 là bảo vật gia truyền của Lâm sư điệt phái Hoa sơn, xin hãy mau mau hoàn trả. Nếu không…” Thanh âm của Tả Lãnh Thiền cũng bắt đầu trở nên cứng rắn. “Nếu không thì thế nào?” Đông Phương Bất Bại vờ như không nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Tả Lãnh Thiền, nhàn nhạt hỏi lại một câu. Chỉ nghe Đông Phương lạnh lùng nói: “Nếu không, chúng ta nhất định sẽ tập trung nhân sĩ chính nghĩa trong giang hồ, cùng nhau tiêu diệt ma giáo!” Lời nọ vừa dứt, Đông Phương Bất Bại liền ngửa mặt lên trời cười to một tràng, tiếng cười của y cũng không yêu kiều như nữ nhân, nhưng cũng không giống nam tử sang sảng hào hùng, ngược lại có chút mang theo từ tính dễ nghe. Chỉ là trong tiếng cười của y còn mang theo kình khí, cho dù thanh tuyến không lớn lại khiến đám người đối diện có cảm giác đinh tai nhức óc, thậm chí trong sự chấn động của không khí còn mang theo gió xoáy, những người có tu vi kém một chút hầu như đã không đứng vững được. Đám người danh môn chính phái sắ mặt đại biến, đều nhắc nhở thủ hạ đệ tử của mình vận công chống đỡ, mà đám giáo chúng Thần giáo giống như đểu đã thành thói quen, từ đầu đã ngồi xuống khoanh chân. Tiếng cười của Đông Phương Bất Bại cũng không bởi vì động tác của bọn họ mà dừng lại, chỉ là một tay của y thủy chung vẫn đặt lên lưng Hoa Mãn Lâu, dùng nội kình độ khí. Chỉ là mấy chưởng môn đối diện sắc mặt đã tái xanh, tận mắt nhìn thấy đám đệ tử mình mang đến không ít người đã miệng sùi bọt mép, chịu không nổi tiếng cười của Đông Phương Bất Bại. Trước giờ bọn họ đều không ngờ công lực của hồng y nữ tử trước mắt lại cao thâm như vậy, ngay cả Không Trí đại sư của Thiếu Lâm tự cũng đã không nhịn được nữa, rống to một tiếng, bạo lộ tuyệt học sư tử hống của phật môn. Nhưng khi tiếng sư tử hống của Không Trí đại sư vang lên, Đông Phương Bất Bại cũng đột nhiên chuyển tiếng cười của mình trở thành thanh âm huýt dài như long ngâm, triệt để đánh tan. Sắc mặt của Không Trí đại sư trong nháy mắt trắng bệch, dưới chân không vững, lảo đảo lui về sau một bước, không ít đệ tử chính phái cũng bị kình khí của hai vị này chấn đến hôn mê ngã xuống mặt đất. Đến lúc này Đông Phương Bất Bại mới thu lại thanh âm, lạnh lùng nhìn đám nhân sĩ chính phái đang lộ ra thần tình kinh hãi trước mặt, một hồi lâu sau mới nói: “Chỉ cần chư vị có đủ can đảm, bổn tọa liền ở Hắc Mộc Nhai chờ đại giá.” Lời này ít nhiều có chút cổ quái, nhân sĩ chính phái đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng nghĩ không thông. Mà Tả Lãnh Thiền vừa rồi còn thốt ra lời nói hùng hồn hiện giờ nét mặt càng thêm xấu xí, gã nào nghĩ đến chỉ một tràng cười to, một tiếng huýt dài của đối phương đã khiến đệ tử của mình bị thương gần như toàn bộ, nếu lúc này thực sự đánh nhau, cũng không biết kết quả sẽ là như thế nào? Tả Lãnh Thiền hơi quét mắt nhìn người bên cạnh, đột nhiên muốn thừa dịp đối phương hiện giờ chỉ có một nữ nhân như vậy thẳng thắn gọi mọi người xông lên…. Dù sao võ công của người này cho dù có cao cường hơn nữa cũng không chống được đông đảo cao thủ liên thủ đi? Nữ nhân này tương lai tất là trở ngại cực lớn khi muốn tiêu diệt ma giáo, tuy rằng cũng không biết trong Nhật Nguyệt thần giáo bao thuở lại xuất hiện một tên cao thủ như thế. Chỉ là, Tả Lãnh Thiền vừa nghĩ đến chỗ này, xa xa liền thấy không ít thân ảnh từ phía Hắc Mộc Nhai đổ xuống, vừa nhìn liền biết không phải kẻ tầm thường, mà càng khiến người kinh ngạc hơn chính là, từ trong đám người này còn vang lên một tiếng hô: “Giáo chủ! Thứ cho thuộc hạ cứu viện chậm trễ!” Giáo chủ? Cái gì giáo chủ? Người có thể xưng giáo chủ ở Nhật Nguyệt thần giáo… không phải chỉ có Đông Phương Bất Bại sao? Đám danh môn chính phái hai mặt nhìn nhau, sau một khắc dường như đều tỉnh ngộ, không dám tin tưởng nhìn về phía hồng y nữ tử… Giờ khắc này, thân phận của nàng tựa hồ đã bộc lộ rất rõ. Tả Lãnh Thiền mạc danh kỳ diệu nhìn “Nữ tử” nọ, lẩm bẩm nói: “Ngươi... ngươi chính là Đông Phương Bất Bại?!” Nếu là như thế vậy, lý do vì sao nữ tử này lại có thân thủ trác tuyệt như vậy đã rõ… Chỉ là… chỉ là… Đông Phương Bất Bại lại là nữ tử?! Chuyện này… làm sao có thể? Đông Phương Bất Bại tự tiếu phi tiếu quét mắt đám nhân sĩ chính phái kia, lạnh nhạt nói: “Phải thì sao? Không phải thì sao? ” Nói rồi y xoay người đỡ lấy Hoa Mãn Lâu hướng về phía mấy vị trưởng lão đang từ Hắc Mộc Nhai lao xuống, cao giọng nói: “Quay về Hắc Mộc Nhai!” “Giáo chủ, vậy những người này…?” Đồng Bách Hùng dẫn đầu ngơ ngẩn hỏi một câu. Đông Phương Bất Bại nhìn cũng không thèm nhìn, nó: “Bọn họ còn phải chọn một ngày đại cát đại lợi, xuất hành may mắn để đến tiêu diệt ma giáo, chẳng lẽ không phải có hùng tâm tráng chí sao?” Đồng Bách Hùng hơi quét mắt qua, lại hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa. Chỉ là vừa quay đầu đã thấy Hoa Mãn Lâu đang đứng không vững, hơi giật mình nói: “Đây không phải là Hoa tiên sinh sao? Hắn…” Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu, hơi cau mày nói: “Hắn trúng phải độc thủ của lão thất phu Nhậm Ngã Hành kia. Bình Nhất Chỉ đã đến viện của bổn tọa chưa?” Đồng Bách Hùng lập tức gật đầu, Đông Phương Bất Bại thấy vậy tức khắc nói: “Phái người nhìn kỹ những kẻ này, nếu có bất kỳ dị động gì, tức khắc báo lại. Bổn tọa mang Thất Đồng đi trước.” Nói xong Đông Phương Bất Bại một tay ôm lấy Hoa Mãn Lâu, thân ảnh giống như quang điện đỏ rực đột nhiên chớp động, trong nháy mắt đã rời đi thật xa. Mà cử động này lần thứ hai khiến đám người danh môn chính phái nhìn mà kinh hãi. Lẽ nào bọn họ thực sự phải đi tiêu diệt ma giáo sao?