Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu
Chương 2
Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn Dương Đức, thần sắc khó dò.
“Tại hạ Dương Đức, tự Liên Đình, chẳng hay công tử tên họ?” Dương Đức đuổi theo, thở hổn hển, cũng may thường ngày có phụ mẫu luyện qua đi đứng, nếu không hắn đã sớm dựa cây mà thở rồi .
Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn Dương Đức, thần sắc khó dò.
Dương Đức thấp thỏm, trong lòng hơi có một tia cảnh giác, không rõ người trước mắt vui vẻ hay mất hứng, lúc này nghĩ nghĩ mà sợ, dù từ nhỏ tập võ nhưng hắn vẫn không phải là võ lâm cao thủ, coi như là có phụ mẫu chân truyền, nhưng ở trước mặt người này hắn xác thực như con kiến hôi, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng Dương Đức lại có cảm giác đây là người mình ngưỡng mộ.
“Ngươi hỏi bản tọa họ gì?” Đông Phương Bất Bại như trước kia, dáng dấp cười như không cười, lạnh lùng nhìn Dương Liên Đình không biết trời cao đất dày trước mắt, không biết có nên khen thưởng hắn ta không, tên ngốc vô tri không biết không sợ, phải biết rằng các võ lâm cao thủ số một số hai bị Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng thì cũng khó trấn định tự nhiên.
“Đúng vậy, Liên Đình đường đột, nhưng nếu hôm nay gặp nhau, tất là có duyên phận, thỉnh cao nhân vui lòng chỉ giáo.” Dương Đức cố moi đủ dũng khí mở miệng, có khả năng hắn đã làm người trước mặt giận, nhưng cho dù chết cũng muốn nói hết suy nghĩ trong lòng trước đã.
Đông Phương Bất Bại khép mi; “Nếu đã biết vậy, ngươi còn muốn hỏi?” Đông Phương Bất Bại nhấc tay, nhìn Dương Đức khụy xuống, vẻ mặt đau như bị đứt thành khúc, hắn nên hảo hảo dạy dỗ tiểu tử không biết nhìn người này, đỡ cho hắn ta ngày sau mạc danh kì diệu bị giết.
Dương Đức trong nháy mắt quỳ gối trên tuyết, nghe thấy được tiếng xương cốt mình nứt ra, trong lòng biết chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn cảm thấy hơi ngưỡng mộ cái người dù đánh bị thương hắn nhưng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, gương mặt tuấn mỹ. nghiêm nghị, mang uy nghiêm bất khả xâm phạm, hắn đau đến mắt thấy sương mù, nhưng lại thấy trước mắt ảnh hình một người — cố nhân hắn đã tìm vài chục năm!
“Ngươi có phải họ Phương?” Dương Đức cười, hắn đến chết cũng muốn hỏi ra suy nghĩ trong lòng, không phải là không sợ, mà hắn biết người trong chốn võ lâm xưa nay võ công càng cao, càng cổ quái, chạm đến nghịch lân của y hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu đều là tử, không bằng cứ hỏi. Hắn Dương Đức không bản lĩnh, nhưng khá ương nghạnh.
Đông Phương Bất Bại tay hơi cứng đờ, lòng bị kích thích như sét đánh.
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Đức đang nằm trên đất, rõ ràng đau đến cuộn lại thành một đống, nhưng vẫn còn mạnh miệng, vẻ mặt quật cường;“Ngươi, không sợ chết?” Nếu là người trong võ lâm, không sợ hãi thì dễ hiểu, nhưng nếu là Dương Đức, hắn thấy kinh ngạc, trước đã từng nghe nói, trong giới văn nhân vẫn có tên khí cốt bất khuất, hắn không tin, hôm nay nhìn Dương Đức, trong lòng hơi rối loạn, hơi tin chuyện đó.
“Tê –” Dương Đức trợn mắt, nhìn kẻ bẻ gẫy xương đùi mình nhưng vẫn dùng ngữ khí nhàn nhạt hỏi chính mình, cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra “Còn muốn sống nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm”.
“Thế nào không trả lời bản tọa?” Đông Phương Bất Bại nắm sợi tơ, lơ đãng kéo để siết chặt hơn một chút.
Nhưng chỉ cần thế thì Dương Đức đã đau đến mồ hôi lạnh chảy xuống, hắn nghiến răng, chỉ có thể nhìn phẫn nộ dù không thấy rõ bóng người, nỗ lực để không đau nhức kêu rên, thỏa mãn lạc thú ngược nhân của người khác.
“Sợ…… Thế nào không sợ!” Dương Đức đau đến coi như thần chí không rõ, tự nhiên nở nụ cười, mắt nhìn sợi tơ, Đông Phương Bất Bại giống như đang giật dây rối, hắn cắn răng cười: “Ngươi không sợ chết sao?” Không sợ chết học võ công làm gì?
Đông Phương Bất Bại nửa khép nửa mở mắt, đầu ngón tay thu sợi tơ quay về, chỉ nghe thấy Dương Đức kêu lên một tiếng đau đớn, rồi ngã vào tuyết, không còn tri giác.
Đã hôn mê.
Muốn thế nào?
Thì phải làm thế nào đây?
Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Đức đang cuộn mình nằm trên tuyết, không rõ là đang bội phục phàm phu ngu đần này, hay đang tiếc hận một kẻ có tư chất không thừa lúc tuổi trẻ học chút công phu, để giờ không chịu được một kích nhẹ như thế!
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, xoay người phất tay áo cứ như vậy đi, thế gian này vốn là cường giả sinh tồn, người yếu sống bất quá là dựa vào hơi thở của người khác, kéo dài hơi tàn mà thôi, nhưng vào thời khắc xoay người ly khai đó, hắn chần chờ .
Hắn nhớ tới Dương Liên Đình, lúc trên tuyết đã hỏi câu kia “Ngươi có phải họ Phương?”, đúng vậy, thật lâu trước đây, hắn hầu như đã quên hắn từng là Phương Húc —
Tại nơi phụ mẫu giấu kín mình, hắn nhớ kỹ những ngày chỉ có chờ đợi lo lắng, phụ thân lông mày luôn cau có, mẫu thân mắt đỏ bừng, cùng với…… Cái kia mỗi ngày ôm một bông hoa, Liên đệ vẫn còn thích uống sữa, thường bị chó rượt vì hái trộm hoa nhưng vẫn giả vờ tiêu sài đưa nó cho hắn.
Liên đệ thậm chí còn nói với hắn:“Chờ ta mười bốn tuổi, ta sẽ bảo nương tới nhà tỉ cầu hôn, tỉ làm thê tử của ta được không?”……
Đông Phương Bất Bại đưa lưng về Liên đệ té xỉu, cứ đứng đó một lúc lâu, cước bộ nửa muốn đi nửa dừng lại, nhưng trơ trọi một hồi, hắn bỗng nhiên bắt đầu lo lắng người phía sau không có nội lực chống đỡ, qua một đêm này, ngày mai có khi sẽ cứng ngắc như thạch.
Mạng người bất quá là con kiến hôi……
Người yếu chết mới tốt, như vậy sẽ không bị người khác khi dễ, lẽ nào Đông Phương Bất Bại hắn đến đây là để giải thoát Liên Đình khỏi thống khổ sao? Đông Phương Bất Bại nhíu mày, vì một người vô dụng như vậy lại mâu thuẫn tâm tình, hắn cảm thấy hơi nghi hoặc, hắn lại đang tự thuyết phục mình? Lẽ nào mặc kệ Dương Liên Đình tự sinh tự diệt không phải cách tốt nhất?
Đông Phương Bất Bại, lần đầu tiên xoay người không phải vì đưa một kích trí mạng, mà là để xem nhân chết sống.
Đông Phương Bất Bại đầu tiên đá đá tuyết vào mặt Dương Đức, Dương Đức vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, lông mi thật đậm làm Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên phát hiện ra tên này không có vẻ nữ khí lắm.
Không muốn hạ mình ngồi xuống, Đông Phương Bất Bại dùng chân day day mặt Dương Đức, tựa hồ nghĩ làm như vậy Dương Đức sẽ tỉnh, nhưng hắn chỉ làm mặt tên ngốc quay qua quay lại, rồi thành ngửa mặt lên trời, sau đó một vệt máu chảy qua khóe miệng hắn ta, làm ngực Đông Phương Bất Bại hơi siết lại.
Đã chết?
Đông Phương Bất Bại hơi thất kinh, hắn không dự định giết chết Dương Liên Đình, hắn lập tức nắm cằm Dương Liên Đình, phát hiện mặt y đã đông lạnh thành màu xanh tím, nhưng trên người còn có hơi ấm, mà huyết trên khóe miệng bất quá là vì tiểu tử khi cố chịu đau nhức gãy xương nên cắn vào môi, Đông Phương Bất Bại thở ra nhẹ nhõm: không phải nội thương, mệnh vẫn còn.
Nếu còn lo lắng thì cứu tên này cho rồi! Sát nhân thần y Bình Nhất Chỉ, giết một người cứu một người, Đông Phương Bất Bại giết người vô số, hôm nay cứu một tên vô danh tiểu tốt hẳn cũng không phải việc gì khó. Cùng lắm thì hôm nay cứu y, sau này mất hứng giết y, chẳng lẽ còn có kẻ dám nói ra nói vào? Đông Phương Bất Bại nghĩ vậy, nắm đai lưng Dương Đức, đạp tuyết mà đi.
Đêm, rất lạnh, khác hẳn với cái lạnh thông thường.
Dương Đức trong mộng chỉ cảm thấy tứ chi đông cứng chết lặng, vô pháp nhúc nhích, gió lạnh thấu xương tàn sát bừa bãi cơ thể hắn, hắn nghe được tiếng gió gào thét, mà hắn tựa như lạnh, rất lạnh……
Trong mộng gió lạnh thấu xương.
Chợt một tia ấm áp chạm vào hắn, hắn co rúm lại, hắc ám trong mộng như đang quấn lấy hắn, chợt thanh âm lạnh lùng của một người nam nhân trong mộng vang lên:“Đừng nhúc nhích!” Nhưng giọng nói ấy gần trong gang tấc, như sát bên tai.
Hắn sợ, thế nhưng không có sức lực để sợ.
Sau đó một trận đau đớn trên tay hắn kéo tới, tiếp đến là đầu khớp xương hợp lại tiếng vang, còn có thanh âm hắn kêu đau, mồ hôi lạnh lần thứ hai chảy trên toàn thân hắn, không có ngăn trở, hắn cảm giác được mồ hôi tụ tập thành dòng suối nhỏ, làm ướt lưng hắn, lại một trận đau đớn lớn hơn đi tới, cuối cùng hắn cái gì cũng chưa từng nghe, chỉ nhớ mình ý thức không rõ ……
Trong vô biên hắc ám, hắn giống như đang đi hướng hoàng tuyền lộ, tới một lãnh địa âm lãnh chỉ có hắn là đợi bị bắt hồn đi.
Thật là mộng sao?
Trong đau đớn, Dương Đức cựa quậy trong bóng tối, vươn tay, hắn phát hiện tay hắn có thể di động, sau đó hắn thấy một vệt ánh sáng, ánh sáng ấy mang hình thân ảnh thon dài, ngoại bào đỏ thẫm.
Hắn nỗ lực cử động, ra sức trợn mắt, không hiểu vì sao thân thể người đang trong mộng còn có trọng lượng, cũng có thể hắn chỉ là nằm mơ, không chết, cho nên mới thấy mạt quang ảnh kia, cự ly cũng như gần như xa như vậy.
“Ngươi……” Là…… Ai! Dương Đức mới mở miệng, đã thấy thân ảnh người nọ hơi nghiêng đi kiểm tra, mái tóc dài đen kịt trong lúc đó hé ra gương mặt tinh xảo trắng thuần, chậm rãi nhìn tới hắn.
Dương Đức hít thở không thông, lúc này đây hắn tin tưởng hắn đang nằm mơ, bởi vì hắn thấy Húc tỷ tỷ hắn mong nhớ ngày đêm, chính là hình dạng người ấy sau khi lớn lên, lệ tràn quanh mắt hắn, hắn thật cao hứng, là Húc tỷ tỷ chứ không phải cô hồn.
“Ngươi đến gặp ta?” Dương Đức lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay, cố đứng lên để nhìn nhân trong mộng.
Người trong mộng giống như không nhận ra hắn, lông mi đẹp hơi hé ra, không đứng lên, cũng không có động, chỉ là như cũ, thấy hắn dậy thì cứ như vậy ngồi xếp bằng.
“Ta là Liên đệ…… Ta một mực chờ ngươi……” Dương Đức vươn tay tới phía trước, đập vào thành giường, cùng chăn ngã xuống đất, bất chấp đông lạnh, hắn rất sợ người trong mộng chạy mất, tỉnh lại chỉ là một giấc mộng, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Húc tỷ tỷ của hắn vẫn ngồi xếp bằng ở nơi đó, làm như không phát hiện ra hắn, sắc mặt như thường.
“Mang ta cùng đi……” Hắn vươn tay muốn với tới, kéo người trong mộng.
Người trong mộng không hờn giận, quay mặt nhìn, mắt đảo qua thân thể Dương Đức đang tơi tả, người đó đứng lên đi tới, nói gì đó, nhéo Dương Đức, rồi bê hắn ném lên giường, xong kéo chăn đắp cho Dương Đức.
Dương Đức bị thả rơi lên giường nên bất ngờ, thấy mình bị trùm chăn từ đỉnh đầu tới chân, chăn đang ngăn trở thân thể, hắn vội giải thích:“Ta không biết……” Vì sao mình không có y phục…… Nằm mơ quả nhiên không có đạo lý gì cả.
Người trong mộng không chỉ có khí lực kinh người, mà còn có sắc mặt không hề suy chuyển, thấy hắn nói lại nắm cổ hắn nâng lên, nhưng trong nháy mắt lại buông, khiến Dương Đức rơi thẳng xuống giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Đừng!” Dương Đức kéo người trong mộng, người trong mộng tay không lạnh mà rất mềm, Dương Đức nhờ ngọn đèn dầu nhìn nhân trước mắt, tâm đập như điên, vẫn cố gắng nắm chặt tay người kia,“Cầu ngươi đừng đi! Ta một mực tìm ngươi, ngươi còn sống đúng không?” Trong mộng nàng không phải quỷ, nàng còn sống…… Sống ở trong mộng, hơn nữa đã là người trong võ lâm.
Trong mộng nàng thấp mắt thấy tay Dương Đức giữ tay mình, mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lúc này không gạt tay Dương Đức ra, nhìn vẻ mặt ngưỡng vọng của Dương Đức, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay Dương Đức đang giữ chặt, gỡ ra.
“Phương Húc, đừng đi – đừng đi! Ta thích ngươi, vẫn thích không thay đổi ……” Dương Đức không để ý chết sống cố ôm lấy người trong mộng,“Hay là ngươi đã lập gia đình……” Đã quên ta?
Người trong mộng ánh mắt sắc bén quay lại, nhìn chằm chằm Dương Đức, nhìn đôi ngươi trong sáng không chút dối trá, cảm thấy trong mình tràn ngập một loại cảm giác không biết tên.
Dương Đức quên hết lí trí, không còn ý thức, chỉ là lung tung ôm chặt lấy người trong lòng, ôn nhu hỏi:“Sao không nói lời nào?” Ỷ vào nằm mơ nên đánh bạo, cứ tiến lên … áp người mình yêu nằm dưới……
Sau đó, Dương Đức thấy ngực đau nhói, thân thể gặp trở ngại, huyết phun vài thước rồi ngã xuống, chỉ thấy mặt nàng trong mộng từ trắng chuyển sang hồng, rồi lập tức trắng trở lại……
Cuối cùng, Dương Đức mặt tái nhợt gần chết, nhưng khóe miệng vẫn có mạt cười.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
75 chương
16 chương
168 chương
112 chương
10 chương
14 chương