CHƯƠNG 13 – HOA SƠN ĐẠI VĨ BA LANG [4] Phòng trong, Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc suy nghĩ nên nói thế nào, Ninh Trung Tắc thấy Hàn Duyệt như thế, nghĩ là Hàn Duyệt sợ mình tức giận vì hắn không thương lượng trước đã trao chức chưởng môn cho người khác. Kỳ thật, Ninh Trung Tắc chẳng những không tức giận, ngược lại còn cao hứng, trượng phu của mình có thể thâm minh đại nghĩa (hiểu rõ đại nghĩa), không tham luyến quyền thế, hoàn toàn suy nghĩ cho Hoa Sơn phái, đành mở miệng an ủi, “Sư huynh, để sư thúc tiếp nhận chức chưởng môn, chuyện này chàng làm rất tốt, ta ủng hộ quyết định của chàng.” Từ sau ôm lấy thắt lưng Hàn Duyệt, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào lưng hắn. Hàn Duyệt vốn là đang lo lắng không biết nên cùng Ninh Trung Tắc nói chuyện mình xuống núi thế nào, nghe Ninh Trung Tắc thế, lại thấy Ninh Trung Tắc làm vậy, nhất thời toàn thân cứng ngắc, thấy hai mắt nổ đom đóm. Nếu là Nhạc Bất Quần thật sự nhất định sẽ không buông tha cho chức chưởng môn, tâm tư của người này hoàn toàn đặt vào chức chưởng môn Ngũ nhạc, nếu biết được sự tồn tại Phong Thanh Dương, ngược lại sẽ lo lắng phiền não. Thế nhưng, linh hồn hiện tại trong xác Nhạc Bất Quần là Hàn Duyệt, nguyện vọng lớn nhất hiện tại của hắn là núp sau lưng Đông Phương, hảo hảo sống, không cần lo lắng sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa. Hàn Duyệt thật cẩn thận nghiêng người, đẩy Ninh Trung Tắc ra, nhìn Ninh Trung Tắc mặt đỏ bừng, mắt đầy thủy quang, ngoan tâm nói, “Chờ nàng sinh rồi, ta sẽ xuống núi một chuyến.” “Ta đi cùng chàng.” Ninh Trung Tắc tiếp lời, trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện này, khi đó là phu thê họ cùng nhau hạ sơn. “Không được.” Hàn Duyệt cả kinh, hô lên. “Sư huynh, chàng sao vậy? Ta vẫn thấy chàng có chút khác thường, là thân thể có chỗ nào không khỏe sao?” Ninh Trung Tắc mặt lộ lo lắng, không thể nói rõ đây là cảm giác gì, nhưng Ninh Trung Tắc thấy trượng phu của mình rất khác. Hàn Duyệt trong lòng hoảng hốt, gắng trấn định lại, cắn răng kéo Ninh Trung Tắc vào lòng, khóe miệng run rẩy, tay lại ôn nhu vỗ về lưng Ninh Trung Tắc, giải thích, “Ta một mình xuống núi, nàng phải ở lại trên núi giúp sư thúc, dù sao sư thúc ẩn cư đã rất lâu rồi.” “Hơn nữa, lần này ta xuống núi, là có chuyện trọng yếu.” Đi tìm Đông Phương, “Hơn nữa. . . . . . . . . . . . Vạn nhất có gì bất trắc, Hoa Sơn phải dựa vào nàng cùng sư thúc .” nếu không có bất trắc, Hàn Duyệt cũng sẽ chế tạo ra ra bất trắc, tuyệt đối không về Hoa Sơn. Bỗng nhiên bị trượng phu kéo vào lòng, mặt Ninh Trung Tắc hơi đỏ lên, nghe trượng phu trong nói xong, biểu tình ngày càng kinh hoảng, tuy rằng nàng là người trong giang hồ, nhưng nàng cũng là một nữ nhân, “Rất nguy hiểm sao?” “Hoàn hảo.” Hàn Duyệt mơ hồ mở miệng nói, “Sư thúc đã đồng ý, bởi vì ta phải đi.” Ninh Trung Tắc nhìn thẳng trượng phu, trong mắt lệ quang lưu chuyển nhưng lại không chịu chảy ra, ngược lại mở miệng nói, “Chàng yên tâm đi đi, ta sẽ giúp sư thúc quản lý Hoa Sơn phái, cũng sẽ chiếu có tốt hài tử của chúng ta.” Hàn Duyệt nhìn Ninh Trung Tắc, trong lòng sinh kính nể, âm thầm xin lỗi việc hắn chiếm thân thể trượng phu nàng, còn muốn bỏ trốn. “Chàng chuẩn bị đi khi nào?” Ninh Trung Tắc trong mắt mang theo bi thương, nhưng vẫn hỏi ra, người trong giang hồ sinh tử không phải do bản thân, huống chi trượng phu lại đi vì Hoa Sơn phái, trượng phu từ nhỏ trí tuệ hơn người, nhất định sẽ không có việc gì. Lại một hiểu lầm xinh đẹp sinh ra, hình tượng Nhạc Bất Quần đầy ánh sáng đã được Hàn Duyệt hữu ý vô ý trở nên càng thêm cao lớn vô tư. “Nàng sinh xong.” Mặc dù muốn lập tức đi, nhưng Hàn Duyệt vẫn có chút lo lắng nữ nhân kiên cường này. “Không cần.” Ninh Trung Tắc cúi đầu vuốt bụng, ngẩng đầu cười, “Chàng không cần ở lại với ta, chính sự trọng yếu, có một số việc không thể chậm trễ.” “Không có gì.” Hàn Duyệt ngượng ngùng, quay lưng không dám nhìn Ninh Trung Tắc, trong lòng áy náy liên tiếp hiện lên, “Ta đã nói với sư thúc, nàng sinh xong, ta muốn đi điều tra Tung Sơn phái.” ” Tung Sơn phái?” Ninh Trung Tắc nghe trượng phu nói xong trong lòng vui vẻ, lại càng thêm lo lắng truy vấn, “Sao phải làm vậy?” “Nàng còn nhớ tràng kiếm khí chi tranh lúc trước không?” Hàn Duyệt bắt đầu nói dối. “Nhớ.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Ninh Trung Tắc càng thêm ngưng trọng, “Chẳng lẽ có liên quan đến Tung Sơn phái?” “Đúng.” Hàn Duyệt gật đầu, biểu tình nghiêm túc nhìn Ninh Trung Tắc, “Ta chính là đi điều tra chuyện này, ta cùng sư thúc hoài nghi, đây là do một tay Tung Sơn phái tạo thành, hơn nữa Lao Đức Nặc chính là gian tế Tả Lãnh Thiện phái tới, lão ta muốn nhòm ngó Hoa Sơn phái chúng ta.” “Phải cẩn thận.” Ninh Trung Tắc vừa nghe liền biết việc này nghiêm trọng cùng nguy hiểm thế nào, “Ta hiện tại giúp chàng thu dọn đồ đạc, chàng lập tức hạ sơn đi.” “Không vội.” Hàn Duyệt ho khan vài tiếng, khô cằn an ủi, “Nàng đừng quá lo lắng.” “Chính sự trọng yếu.” Ninh Trung Tắc tính tình ngay thẳng, trước khi xuất giá được người giang hồ xưng là”Ninh nữ hiệp” , tất nhiên là vì tính tình lấy đại sự làm trọng, nói xong, trở về phòng ngủ thu thập tay nải. Hàn Duyệt trong lòng áy náy, lại thấy mình thật có lỗi với Ninh Trung Tắc một lòng suy nghĩ cho Hoa Sơn phái cho Nhạc Bất Quần, mình lừa mọi người không nói, còn hại Ninh Trung Tắc không có trượng phu, chỉ có tự mình nuôi nấng nữ nhi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nhớ đến kết cục Ninh Trung Tắc trong tiếu ngạo, trong lòng lại dễ chịu một ít, bây giờ không còn Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc sẽ không đáng thương như thế, thậm chí cuối cùng tự sát mà chết. Đồ đệ Lệnh Hồ Xung nàng thương yêu nhất, chắc chắn sẽ chiếu cố nàng, Hoa Sơn phái cũng coi như có người kế tục, chỉ là không biết Lệnh Hồ Xung có thể gặp Nghi Lâm hay không, có có thể lên làm trường môn Hằng Sơn phái hay không . Bất quá những chuyện này không liên quan đến Hàn Duyệt, chẳng qua nghĩ đến Nhạc Bất Quần cuối cùng chết vào tay Nghi Lâm, Hàn Duyệt quyết định sau này nhìn thấy ni cô sẽ đi đường vòng. ” Hoa Sơn có nàng cùng sư thúc, ta rất yên tâm, nhưng tính cách Xung nhi tính cách tiêu sái tùy ý, nàng về sau phải hảo hảo mà dạy dỗ nó, nhất định không được để nó dính líu với tà ma ngoại đạo.” Hàn Duyệt một lần nữa nhắc nhở, hắn sợ nhất chính là đang thoải thoải mái mái sống cùng Đông Phương, Lệnh Hồ Xung cùng Nhâm Doanh Doanh đi chung với nhau, Nhâm Doanh Doanh chính là Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần giáo, nàng biết Đông Phương. Nếu là vậy thì những ngày sau này của hắn coi như xong, Hàn Duyệt thập phần chán ghét hỗn loạn trong chốn giang hồ, cũng sống quả đủ những ngày lo lắng hãi hùng. “Ta hiểu.” Nghe trượng phu quan tâm đồ đệ, hốc mắt Ninh Trung Tắc đỏ lên, “Ta biết chàng rất coi trọng Xung nhi, ta về sau nhất định sẽ dốc lòng dạy nó.” “Vậy là tốt rồi.” Hàn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, lời Ninh Trung Tắc nói hắn thập phần tin tưởng, đặc biệt là Lệnh Hồ Xung lại rất nghe lời Ninh Trung Tắc. “Đặt tên cho hài tử đi.” Ninh Trung Tắc vuốt bụng, nhìn Hàn Duyệt nói, “Chỉ sợ chàng sẽ không nhìn thấy nó ra đời .” Hàn Duyệt da đầu run lên, nghĩ nghĩ tốt nhất là đừng thay đổi nguyên tác quá nhiều, liền mở miệng nói, “Nếu là nữ nhi thì gọi là Linh San.” “Linh San, tên rất hay, vậy nếu là nam hài?” Ninh Trung Tắc không biết vì sao trượng phu cứ nghĩ hài tử trong bụng nàng là nữ nhi, truy vấn. “Vậy gọi là Niệm Tắc đi.” Hàn Duyệt suy tư một chút nói, tuy rằng hắn khẳng định Ninh Trung Tắc sinh là nữ nhi, nhưng Ninh Trung Tắc lại không biết. Kỳ thật Nhạc Bất Quần có yêu Ninh Trung Tắc, chẳng qua Nhạc Bất Quần càng yêu quyền thế cùng địa vị mà thôi, tên này coi như là biểu lộ tình yêu Nhạc Bất Quần dành cho Ninh Trung Tắc vậy. “Niệm Tắc.” Ninh Trung Tắc thấp giọng lập lại lần nữa, nước mắt chảy xuống, “Sư huynh, phải cẩn thận.” “Ta sẽ.” Hàn Duyệt trong lòng chua xót, thấy mình rất thiếu đạo đức, “Ta đi cùng sư thúc nói vài lời, lát nữa sẽ trở về.” “Hảo.” Ninh Trung Tắc thấp giọng đáp, lau khô lệ miễn cưỡng cười, nói, “Ta đi thu thập hành trang cho sư huynh.” Hàn Duyệt đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Phong Thanh Dương đang chỉ điểm Lệnh Hồ Xung luyện võ, đi đến cạnh họ, Hàn Duyệt mở miệng nói, “Sư thúc, đệ tử có việc muốn nói.” “Xung nhi mang các sư đệ sang bên kia luyện tập đi.” Phong Thanh Dương phân phó. “Vâng, sư thúc tổ, sư phó, sư thúc tổ nói đệ tử rất có thiên phú.” Lệnh Hồ Xung ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn, nháy nháy mắt nói. “Giỏi lắm.” Hàn Duyệt vuốt đầu Lệnh Hồ Xung, lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn chưa có được vẻ tiêu sái tùy ý, hắn vẫn còn là một hài tử cần người khác khen ngợi. Lệnh Hồ Xung đỏ mặt, thấy các sư đệ nhìn mình cười trộm, chạy nhanh chạy tới, mang theo bọn họ bắt đầu luyện công. “Có chuyện gì?” Phong Thanh Dương cười nhìn Lệnh Hồ Xung hữu mô hữu dạng dạy các sư đệ luyện công, vô cùng vừa lòng. “Ta cùng sư muội thương lượng, ta lập tức xuống núi.” Hàn Duyệt thấp giọng nói, “Xin sư thúc đừng nói với sư muội, chuyện võ công ta mất hết, nàng đang mang thai, ta sợ nàng. . . . . . . . . . . .” “Ta hiểu.” Phong Thanh Dương nghiêm túc, “Ít ngày nữa ta sẽ thả ra tin tức ta đã về Hoa Sơn, như vậy bọn người kia muốn động tới ngươi, cũng sẽ phải suy nghĩ đắn đo.” “Tạ chưởng môn sư thúc.” Hàn Duyệt sửa lời nói, “《 Tử hà bí tịch 》 do sư muội cất giữ , tối nay sư muội sẽ giao cho chưởng môn sư thúc.” “Để nàng giữ, ta yên tâm.” Phong Thanh Dương không chút quan tâm nói. “Lễ không thể phế.” Hàn Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, bí tịch này chính là thứ gây ra huyết án sau này, Hàn Duyệt thấy mình đã rất có lỗi với Ninh Trung Tắc, hiện tại ít nhất phải thay nàng tính toán tương lai, “Hơn nữa. . . . . . phía Tung Sơn, sợ là sẽ có kẻ tính toán.” “Ta biết ý của ngươi .” Phong Thanh Dương suy nghĩ một lát nói, “Ta sẽ giúp ngươi bảo hộ thê nhi.” “Tạ chưởng môn sư thúc.” Hàn Duyệt ôm quyền hành lễ. “Ngươi phải sớm ngày trở về, đây là chuyện tốt nhất, gặp chuyện gì cũng đừng miễn cưỡng, trở về cùng ta thương lượng.” Phong Thanh Dương cẩn thận công đạo. “Đệ tử biết.” Hàn Duyệt có chút cảm động, lại hạ quyết tâm, dù sao hắn ở Hoa Sơn phái thêm một ngày, thì chuyện hắn nói dối càng dễ vạch trần, mạng nhỏ sẽ càng nguy hiểm. “Tất cả đệ tử Hoa Sơn phái nghe lệnh.” Hàn Duyệt đứng thẳng người, nhìn tất cả các đồ đệ nói, “Từ nay về sau, chưởng môn Hoa Sơn phái sẽ giao cho sư thúc tổ các ngươi, các ngươi phải cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng môn.” Nói xong, Hàn Duyệt liền đi phía lên vài bước, quỳ xuống trước tiên. Chúng đệ tử lập tức theo Hàn Duyệt quỳ xuống, mặc dù đều khó hiểu, nhưng vẫn vâng lời hồi đáp, “Vâng” “Cẩn tuân chưởng môn mệnh lệnh.” Hàn Duyệt đi đầu nói, tuy rằng không ra gì, nhưng đây đã là lời duy nhất nghe ra hồn mà Hàn Duyệt có thể nghĩ ra, nếu không chẳng lẽ đi học Nhật Nguyệt Thần giáo nói cái gì mà thiên thu vạn tái. Như vậy không đợi Phong Thanh Dương một chưởng đập chết mình, thì mình cũng chết vì ghê tởm Hết đệ thập tam chương – Hoa Sơn đại vĩ ba lang [4] Đăng bởi: admin