(Chương này tác giả đặt tên là “N nhân hành” chắc là “N người đi” nhưng mình đọc cả chương mà không hiểu ý tứ tác giả, nên đành tự tiện thay đổi tên chương cho dễ hiểu) “Lam giáo chủ, chẳng hay Miêu Cương có vật gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng con người không?” Đan Vô Ngân thần sắc ngưng trọng hỏi Lam Phượng Hoàng. Đông Phương Bất Bại tuy rằng không thông y thuật, thế nhưng hắn biết Miêu Cương có chút thủ đoạn làm cho người lạ khó lòng phòng bị, ánh mắt sửng sốt, một cây ngân châm bay xẹt qua bên cạnh hoa tai bằng bạc bên phải của Lam Phượng Hoàng, ghim thật sâu vào chiếc ghế sau lưng nàng. “Ngươi đã làm gì?” Đông Phương Bất Bại lại lấy ra một cây ngân châm kẹp ở đầu ngón tay. Lam Phượng Hoàng cũng có chút nghi ngờ nhíu mày, “Chúng ta thực sự cái gì cũng không làm.” Nàng biết nếu câu trả lời của nàng không làm cho Đông Phương Bất Bại không hài lòng thì cây ngân châm tiếp theo sẽ không chút lưu tình đâm vào tử huyệt. Thế nhưng chẳng làm chuyện trái lòng không sợ quỷ gõ cửa, Lam Phượng Hoàng chắc chắn việc này không liên quan đến mình, vì thế vẫn rất bình tĩnh. Ngọc trường lão thấy tình thế hòa hoãn thật vất vả mới có được bổng nhiên lại khẩn trương, liền cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai lầm, hốt nhiên nàng nhìn thấy bình hoa trang trí trong phòng nghị sừ, trước mắt sáng ngời, “Lão thân đã biết!” Đông Phương Bất Bại đưa mắt nhìn sang Ngọc trường lão, thế nhưng ngân châm trên tay vẫn không có thu hồi, “Nói, chuyện gì xảy ra!” Kỳ thực Đông Phương Bất Bại cũng biết bọn người Lam Phượng Hoàng nếu đã cúi đầu thỉnh cầu quy phục Nhật Nguyệt thần giáo, thì đã không hề có động cơ thương tổn Đan Vô Ngân. Thế nhưng, vừa nghĩ tới Đan Vô Ngân có thể sẽ xảy ra chuyện, lý trí của y liền không còn biện pháp giữ vững. “Là hoa Mạn Đà La!” Ngọc trường lão biết tính mạng của mình và Lam Phượng Hoàng đều phụ thuộc vào câu trả lời này, bởi vậy không đợi Đông Phương Bất Bại đặt câu hỏi đã bắt đầu giảng giải cặn kẽ. Mạn Đà La hoa là một loại hoa được truyện đến từ Ấn Đội, thế nhưng khi đến Trung Quốc lại được vận dụng và truyền bá càng đa dạng hơn. Ở Miêu Cương, thường gặp nhất chính là “Đại hoa”, cũng chính là bạch sắc Mạn Đà La, bởi vì ở nơi hoang dã cũng thường gặp hoa loa kèn có bề ngoài tương tự nên cũng được gọi là “Hoa loa kèn lớn.” Đan Vô Ngân sở dĩ xuất hiện dị thường, cũng là bởi vì hai hôm nay ở Miêu Cương, hít vào đại lượng phấn hoa Mạn Đà La. Mạn Đà La hoa có tác dụng tương đương dược tề gây tê mãnh liệt, thế nên đối với những người có nội lực không sâu lại đồng thời không có phòng bị thì cũng tương đương sát thủ trí mạng. Mùi hương của Mạn Đà La có thể khiến người hít phải lâm vào ảo cảnh, nếu không biết được bí pháp thì không thể tỉnh lại. Đông Phương Bất Bại và Đồng Bách Hùng có nội lực thâm hậu, vì thế mùi hương Mạn Đà La với bọn họ cũng không có tác dụng quá lớn, mà những đệ tử của Ngũ Độc giáo vốn sinh trưởng ở Miêu Cương, từ nhỏ đã lớn lên cùng với Mạn Đà La, đồng thời cũng có giải dược đặc chế của Miêu Cương thế nên không bị ảnh hưởng. Bởi vậy, chỉ người có công lực không thâm hậu, lại chưa bao giờ gặp qua Mạn Đà La như Đan Vô Ngân trúng chiêu. Thậm chí nếu không phải Đan Vô Ngân có tâm pháp thuộc về thiên hướng trị liệu 《 Đan gia phổ 》, lại có thánh vật cổ trùng của Miêu Cương trong cơ thể, sợ rằng từ lâu đã hôn mê bất tỉnh rồi. Nghe xong giải thích của Ngọc trường lão, Đông Phương Bất Bại không khỏi run sợ trong lòng. Hóa ra trong khi y còn chưa kịp phát hiện, Tử Khiêm đã dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi. Cảm giác thất bại sâu sắc trào dâng trong lòng Đông Phương Bất Bại, uổng cho y vẫn tự xưng là cái gì giang hồ đệ nhất cao thủ, thậm chí ngay cả ái nhân của mình cũng không bảo vệ được! Đan Vô Ngân tự nhiên hiểu được tâm tình hiện tại của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng bây giờ đang có người ngoà, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ nắm thật chặt bàn tay Đông Phương Bất Bại, sau đó nói với Lam Phượng Hoàng. “Lam giáo chủ, xin lỗi vì sự thất lễ trước đó của Vô Ngân. Chẳng hay ảo giác của Mạn Đà La có phương pháp gì giải trừ không?” Đan Vô Ngân nghĩ tâm trạng của mình càng ngày càng táo bạo, nếu không phải tâm pháp《 Đan gia phổ 》 ở trong kinh mạch không ngừng vận chuyển, chỉ sợ bản thân đã sớm phải nổ tung. Lam Phượng Hoàng cùng Ngọc trường lão cũng biết tình huống của Đan Vô Ngân hiện tại không ổn, Lam Phượng Hoàng nói, “Mạn Đà La là thần thủ hộ của Miêu Cương ta, chúng ta tự nhiên sẽ biết cách giải trừ, thỉnh Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản chờ trong chốc lát.” Đông Phương Bất Bại bởi vì sự bình tĩnh của Đan Vô Ngân nên cũng đã khôi phục lý trí, nhanh chóng bảo Đan Vô Ngân ngồi xuống, sau đó hai tay đặt trên lưng hắn không ngừng vận chuyển nội lực. Nội lực của Đan Vô Ngân vô cùng kỳ lạ, gần như chính là dung hòa tất cả đặc điểm của âm dương hai loại nội lực. Vì vậy, khi nội lực của Đông Phương Bất Bại tiến vào kinh mạch của hắn, liền bị chân khí bản thổ bao vây, đồng hóa, trở thành một phần chân khí của Đan Vô Ngân. Có nội lực của Đông Phương Bất Bại bang trợ, Đan Vô Ngân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó cả thân thể cũng gần như nhũn đi. Đợi đến khi Lam Phượng Hoàng cầm một cái bình nhỏ trở lại phòng nghị sự, Đan Vô Ngân đã bị Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt, tựa ở trong lòng y mà thiếp đi. Thấy Lam Phượng Hoàng quay lại, mắt lạnh của Đông Phương Bất Bại liền đảo đến, “Thuốc đã xong?” Tuy rằng đã biết không phải là lỗi của bọn người Lam Phượng Hoàng, thế nhưng các nàng cũng là một trong những đầu sỏ biến Đan Vô Ngân thành cái dạng này. Lam Phượng Hoàng dù sao vẫn là một tiểu cô nương, hơi run sợ một chút nhưng cũng rất nhanh ngẩn đầu lên lại, “Ở đây, hắn thế này ngươi có thể khiến hắn uống sao?.” Ngọc trường lão thấy bình nhỏ trong tay Lam Phượng Hoàng con ngươi hơi co lại, nàng thật không ngờ Lam Phượng Hoàng vì cứu Đan Vô Ngân cư nhiên lại có thể đưa ra vốn gốc nặng như thế, ngay cả bảo bối lưu truyền mấy đời của Ngũ Độc giáo —— Quỳnh chi ngọc dịch đều đã đem ra. Tuy cái bình này được gọi là Quỳnh chi ngọc dịch, thế nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không tương xứng với cái tên của nó, lớp men tráng bên ngoài hoàn toàn nhìn chẳng có gì đặc sắc. Thế nhưng, dịch thể trong bình quả thật là do lịch đại giáo chủ của Ngũ Độc giáo tự mình đến Miêu Cương thánh địa, cẩn thận lựa chọn phần rễ tốt nhất của hoa vương Mạn Đà La để chế dược. Không chỉ có thể trung hoà được độc tính của Mạn Đà La mà còn có công hiệu mỹ dung dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm hiệu quả. Đông Phương Bất Bại cũng mặc kệ thuốc này có bao nhiêu trân quý, từ trên tay của Lam Phượng Hoàng đoạt lấy cái bình, mở nắp ra đổ vào miệng của Đan Vô Ngân. Thế nhưng không biết là do Đan Vô Ngân khó chịu hay là do thói quen theo bản năng cắn chặt hàm răng, khiến dịch thể Đông Phương Bất Bại thật vất vả mới rót được vào lại tràn ra từ khóe miệng, sau đó thấm ướt cả cổ áo của Đan Vô Ngân. Ngọc trưởng lão nhìn thấy như thế thì thật đau lòng nha. Đông Phương Bất Bại thấy thực sự không còn cách nào, cũng không quản Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão còn đang ở đó, một ngụm hớp lấy toàn bộ dịch thể còn lại trong bình, sau đó từng chút từng chút mớm vào miệng của Đan Vô Ngân. Lam Phượng Hoàng thật không ngờ Đông Phương Bất Bại có thể phóng khoáng như thế, “A” một tiếng dùng bàn tay nhỏ che lại đôi mắt của mình. Bất quá nàng không nhịn được lòng hiếu kỳ, ngón tay len lén mở ra hai cái khe nhỏ, từ đó nhìn trộm động tác của Đông Phương Bất Bại. Mà Ngọc trường lão cũng đỏ ửng cả mặt, làm sao có thể như thế, cũng không đợi được đến khi về phòng sao... Ở đây già trẻ lão ấu đều có, hai người họ là muốn diễn đông cung sống sao? Không được tự nhiên ho khan một tiếng, Ngọc trường lão nói, “Đông Phương giáo chủ, ta nghĩ Đan tổng quản sau khi tỉnh lại là có thể khôi phục rồi, mong rằng người có thể lượng thứ khuyết điểm của bọn ta.” Lời xã giao vẫn phải nói. Đầu lưỡi Đông Phương Bất Bại lưu luyến đánh một vòng trong miệng Đan Vô Ngân, xác định tất cả dịch thể đều được Đan Vô Ngân nuốt vào mới đứng dậy. “Chỉ cần Tử Khiêm không có việc gì, bản tọa tự nhiên sẽ không tìm các ngươi phiền phức.” Sau đó Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn lướt qua Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão, “Thế nhưng, nếu là Tử Khiêm có nửa điểm sai lầm, các ngươi, còn cả Ngũ Độc giáo, cũng không còn giá trị tồn tại nữa.” Mặc dù biết Đan Vô Ngân nhất định sẽ không có việc gì, thế nhưng Lam Phượng Hoàng và Ngọc trường lão vẫn bị thanh âm và khí thế trên người Đông Phương Bất Bại chấn trụ khiến cả hai không tự chủ rùng mình một cái. Đan Vô Ngân nhạy cảm cảm thấy khí thế đang cuồn cuộn phóng ra của Đông Phương Bất Bại, hừ khẽ một tiếng, nhíu mày cố gắng tỉnh táo lại. Đông Phương Bất Bại nghe được tiếng Đan Vô Ngân liền vội vàng thu hồi uy áp, nhẹ nhàng ôm Đan Vô Ngân vào trong lòng vuốt khẽ lên lưng hắn. Đan Vô Ngân cảm thụ được khí tức quen thuộc, vùng lông mày bất giác buông lỏng, sau đó lại nhích thêm một chút vào lòng Đông Phương Bất Bại tiếp tục mộng đẹp. Lam Phượng Hoàng có chút hâm mộ nhìn hỗ động giữa Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, còn có biểu tình nhu hòa đến sắp chảy ra nước trên mặt Đông Phương Bất Bại nữa,. Nếu tương lai có một người cũng tốt với nàng như thế, nhất định nàng sẽ hạnh phúc đến chết a! Đợi đến khi Đan Vô Ngân tỉnh lại đã là quá ngọ, từ trong lòng của Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, duỗi người, kinh ngạc phát hiện Lam Phượng Hoàng, Ngọc trường lão, còn có Đồng Bách Hùng, Tang tam nương đều ngồi ở trong phòng nghị sự nhỏ giọng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. “Các ngươi đang làm gì?” Đan Vô Ngân vừa phát hiện giọng nói của mình khàn khàn, một chén trà nóng đã đưa đến bên miệng của hắn. Quay đầu mỉm cười với Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cứ như vậy nhấp vài hớp trong chén trà trên tay Đông Phương Bất Bại, sau đó tiếp tục vấn đề của hắn, “Các ngươi đều ở đây làm gì?” Từ lúc nào quan hệ của Tang tam nương và Ngọc trường lão lại tốt như vậy, cười vui vẻ như vậy? Thấy Đan Vô Ngân đã tỉnh lại, tất cả mọi người đều thật cao hứng, nhất là Tang tam nương càng không để ý đến lực sát thương của băng nhãn từ Đông Phương Bất Bại, trực tiếp một chiêu đoạt lại Đan Vô Ngân từ trong lòng Đông Phương Bất Bại. “Tên tiểu tử này, xảy ra chuyện cũng không thèm nói cho đại tỷ một tiếng, khiến ta lo lắng gần chết!” Tang tam tỷ nụ cười đầy mặt bắt đầu kiểm tra Đan Vô Ngân từ trên xuống dưới, sau khi xác định hắn tứ chi câu toàn, ngũ quan bình thường mới chịu buông tay ra. Đan Vô Ngân biết Tang tam nương bây giờ tuy là tỏ ra rất bình thường, thê nhưng khi vừa mới biết tin hẳn là lo lắng đến đau lòng đi, nếu không lực uy hiếp của Đông Phương cũng không đến nổi mất tác dụng như thế. “Tang tam tỷ, ngươi và Ngọc trưởng lão nói về chuyện gì mà vui vẻ thế?” Đan Vô Ngân rất hiếu kỳ, hai người phụ nữ này có thể nói những chuyện gì. Tang tam nương khiêu khiêu mi, “Đương nhiên là nói về kinh nghiệm nuôi dạy trẻ rồi!” Đan Vô Ngân đình trệ, theo bản năng lặp lại, “Kinh nghiệm nuôi dạy trẻ?” Tang tam nương đương nhiên gật đầu, “Đúng rồi, ngươi xem, giáo chủ cả ngày nói là hắn một tay đem Doanh Doanh nuôi lớn, nhìn nhìn lại Khúc Dương luôn tự dối lương tâm nói tiểu Phi Yên và hắn trước giờ sống nương tựa lẫn nhau, Kỳ thực, chân chính nhìn vào sự thật, Doanh Doanh và Phi Yên làm sao không phải là do Tang tam nương ta một tay phân, một tay nước tiểu nuôi lớn!” Đông Phương Bất Bại và Khúc Dương nghe xong đều có chút lúng túng ho khan một tiếng, định ngắt lời Tang tam nương. Tang tam nương đắc ý liếc nhìn Đông Phương Bất Bại và Khúc Dương, sau đó tiếp tục nói, ” Lam nha đầu này cũng là được Ngọc tỷ tỷ một tay nuôi lớn, vì vậy hai mụ mẹ già chúng ta đều có việc để hàn huyên!” Đan Vô Ngân thấu hiểu gật đầu, “Vậy là tốt rồi, Tang tam tỷ thật là vất vả!” Từ khi thuộc tính nữ vương của Tang tam nương bộc phát, Đan Vô Ngân kiên quyết đi theo vỗ mông ngựa cho nàng, tuyệt không phản kháng! Tang tam nương rất hài lòng thái độ thức thời của Đan Vô Ngân, gật đầu, “Chỉ có Đan tiểu tử là ngoan ngoãn. Đan tiểu tử, tỷ tỷ muốn cầu ngươi một chuyện.” Đan Vô Ngân gật đầu, hắn cơ bản đã biết là chuyện gì, quả thực, Tang tam nương nói, “Ta và Ngọc tỷ tỷ vừa gặp đã thân, vì thế thương lượng muốn cùng ra ngoài du ngoạn. Đan tiểu tử, ngươi để Ngọc tỷ tỷ và Lam nha đầu cùng đi với chúng ta được không!” Cảm thụ được ngón tay thon dài tinh tế của Tang tam nương “nhẹ nhàng” đặt trên lưng mình, Đan Vô Ngân gật đầu, “Mệnh lệnh của Tang tam tỷ, tiểu đệ nào dám không theo!”